Cô Ấy Rất Đáng Yêu

Chương 29



Edit: TH

Lúc mặt trời lặn, phía chân trời nổi lên những đám mây lớn màu đỏ rực, lộ ra màu sắc chói lói rực rỡ. Gió đêm cũng thổi nhẹ nhàng, lướt qua mặt hồ yên ả làm nó gợn từng làn sóng nhỏ.

Mà hoàng hôn cũng không dịu dàng bằng ánh mắt chàng trai này chứa đầy ý cười nhàn nhạt, giống y như một cái đầm nhìn không thấy đáy, khiến cho người ta không kiềm được muốn đắm chìm trong đó.

Kiều Hạ thấy rung động, nhiệt độ trên mặt chẳng những nguôi bớt mà còn nóng thêm.

Ngay lúc biết anh là đại nam thần nổi tiếng, cô đã xác định được 80% là anh có thích mình. Sau khi biết được sự thật, mức độ tin tưởng giảm xuống còn 50%.

Anh vừa đẹp trai lại tốt tình, được nhiều nữ sinh yêu mến, ngay cả nữ sinh ưu tú cũng thích, trái ngược hoàn toàn với người bình thường như mình...

Nói thật, Kiều Hạ đã bắt đầu cảm thấy ghét sự do dự vào lúc này, sợ hại rụt rè. Cô sợ làm mình bị tổn thương, sợ bỏ ra tấm lòng chân thành nhưng lại bị bỏ lại.

Quá khứ tình thân như vậy, tình bạn cũng như vậy.

Cô cho rằng mình biểu hiện ngoan ngoãn, thành tích thi cử tốt sẽ khiến mẹ yêu thích. Cuối cùng lại phát hiện bà căn bản không để ý đến những điều này.

Tưởng rằng quan hệ bạn bè rất thân thiết, kết quả lại nghe thấy cô ta và các bạn nữ khác trong toilet bàn tán về mình. Mắng cô giả bộ ngây thơ để mê hoặc nam sinh...

Nhưng bây giờ nghe anh nói câu ấy, Kiều Hạ đột nhiên có một loại xúc động.

Cô muốn chọc thủng cái khoảng cách mong manh giữa bọn họ. Đỡ phải lúc nào cũng suy nghĩ miên man, lo được lo mất!

"Thực ra tớ..." Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nói đến một nửa thì chợt dừng lại, hơi mím môi, chuẩn bị nói tiếp thì di động trong túi xách vang lên.

Kiều Hạ: "...!!!"

Sao lại đúng vào lúc này thế!

"Đinh đinh đinh" vang lên đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh đẹp đẽ này. Cũng khiến cho lời nói vừa đến cửa miệng của Kiều Hạ lại nuốt vào trong.

"Ngại quá, tớ nhận điện thoại một chút." Cô thở dài chấp nhận, sau đó lục di động trong túi xách.

Trong chốc lát nghe xong, cô nói lại với đầu điện thoại bên kia: "Điềm Điềm, được rồi, tớ lập tức về ngay đây. Cậu cứ chờ tớ trước cửa nhé."

Kiều Hạ phát hiện nói loại chuyện này, y như tiếng trống thúc giục làm người ta hăng hái. Nhưng sau khi bị cắt đứt liền lâm vào bầu không khí không thích hợp, vừa rồi vất vả lắm mới gom đủ dũng khí giờ thì không còn.

Nếu không thì... Chờ lần sau?

Kiều Hạ cầm di động cứng đờ chuyển đề tài, "Bạn cùng phòng của tớ quên đem chìa khoá, không vào được, bây giờ tớ phải về."

Nói xong, cô ôm túi xách đứng lên, lúc muốn đi bỗng người phía sau giữ tay cô lại.

"Thực ra cậu làm sao?" Cố Duyên Xuyên ngồi yên không nhúc nhích, trong mắt xẹt qua ý cười hào hứng, "Lời cậu nói vừa rồi còn chưa nói xong."

"Không có gì." Kiều Hạ lắc đầu, lắp bắp, "Bị ngắt lời xong tớ quên mất rồi. Đợi lần sau, lần sau nhớ ra nhất định sẽ nói với cậu."

Cố Duyên Xuyên nhìn Kiều Hạ không chớp mắt, thấy mặt cô đỏ bừng, cong môi cười nói: "Được, tớ chờ."

"Phù --" Kiều Hạ nhẹ nhàng thở hắt ra, giơ giơ tay nhỏ khua khua với anh, "Vậy... Tớ về trước đây, cám ơn cậu giúp tớ bôi thuốc mỡ hoa hồng."

Trên đường về, trong lòng cô tràn ngập cảm giác hối hận -- Sao mình có thể nhát như vậy, thật vô dụng!

Một lát sau, cô lại nghĩ, ai cũng nói rượu có thể làm người ta chiến thắng nỗi sợ. Hay lần tới uống thử chút rượu rồi gọi anh ra?

Buổi tối, phòng ngủ nam sau khi tắt đèn thì chìm vào im lặng.

Ba người ai làm việc nấy, nằm trên giường chơi điện thoại, Cố Duyên Xuyên có thói quen ngủ nghỉ tốt. Bây giờ đã muốn nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Nhưng mà mãi không ngủ được.

Lại nhớ về đêm qua, cảm giác bạn nhỏ ngồi cùng bàn nằm trong lòng, cực kì giống bốn chữ mà người xưa hay dùng -- ôn hương nhuyễn ngọc*.

(*) Ôn hương nhuyễn ngọc ý: "Nhuyễn" [软]: Dịu dàng ; "Ngọc" [玉], "Hương" [香]: cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn). Ủng hộ nhóm editor và thể hiện sự yêu thích truyện tại wattpad Meow_team: https://www.wattpad.com/user/Meow_team và wordpress: https://wordpress.com/meowteam.home.blog/1716 - Mọi bản edit được đăng trên các web khác trừ hai link trên đều là ăn cắp.

Mềm mại một cục, trên người còn có mùi thơm ngọt ngào của sữa tắm, không biết dùng loại sữa tắm gì lại dễ ngửi như vậy. Nghĩ lại thôi cũng đủ để anh loạn nhịp.

Trương Dương đang chơi di động, nghe thấy động tĩnh từ giường bên xoay người vài lần, quan tâm hỏi một câu, "Anh Xuyên, hôm nay mất ngủ hả?"

Cố Duyên Xuyên "ừm" một tiếng, xuống giường rồi hỏi, "Lần trước cậu mua trà sen ở đâu, cho tôi một chút."

Trương Dương suy nghĩ một lúc, nói: "Ở ngăn kéo bên tay trái, anh trực tiếp mở ra sẽ thấy. Thế nào, anh Xuyên cũng thấy nóng trong người hả?"

"Có chút." Cố Duyên Xuyên tìm thấy gói trà nhỏ còn dư, mở ra đổ vào cái ấm ngâm.

Nên tiêu bớt lửa trong lòng, nếu không cả đêm sẽ không ngủ được mất.

Trương Dương lướt di động, nghĩ tới một sự kiện, "Tối thứ sáu tổ chức một hội lớp, tớ không đi được, đến lúc đó mọi người nhớ xin nghỉ giúp tớ nhé. Lần trước chúng ta cũng cùng tuyên truyền các hoạt động văn hoá, thứ sáu đi tụ họp ở KTV."

Tống Nghị lập tức nói: "Trong phòng tuyên truyền có tám cô em gái tham gia, đây cũng coi như một nửa quan hệ hữu nghị rồi. Cậu đi nhớ nắm chắc nhé."

"Đó là điều đương nhiên." Trương Dương cười hê hê.

Cố Duyên Xuyên nghe nói, đột nhiên nghĩ tới bạn nhỏ ngồi cùng bàn cũng trong phòng tuyên truyền này. Mà cái tên nam sinh muốn thổ lộ với cô mà Trương Dương nói ở khoa thể dục, tên là Tưởng gì đấy.

Anh hỏi, "Lần này tụ tập tất cả mọi người sẽ đi sao?"

Trương Dương: "Đúng vậy, khoa chúng ta tất cả đều đi, vừa rồi trưởng phòng tuyên truyền vừa tán gẫu với em, bọn họ cũng đến."

"Có thể dẫn người đi không?" Cố Duyên Xuyên sau vài giây lại hỏi.

"Em vừa mới thảo luận trong nhóm, bảo bọn họ tích cực mời nhiều người thân quen, càng nhiều người càng náo nhiệt." Trương Dương thở dài, "Cơ mà em lại không có bạn gái nên không cần phải suy xét loại tình huống này."

"Tôi đây đi cùng cậu." Cố Duyên Xuyên chủ động nói, "Cậu không có bạn gái, đưa bạn cùng phòng cũng giống nhau thôi, một mình cậu đi rất nhàm chán."

Trương Dương ngẩn người, vừa kinh ngạc lại cảm động, "Anh Xuyên, không ngờ em ở trong lòng anh lại quan trọng đến vậy. Vì muốn giúp em mà anh còn tình nguyện tham gia cái loại hoạt động tụ tập mà mình chán ghét, anh thật sự là anh em tốt của em..."

"Được rồi." Tống Nghị đánh vỡ ảo tưởng của cậu ta, thẳng thắn suy đoán, "Tiểu tiên nữ Hạ Hạ nhất định là người trong phòng tuyên truyền."

"..."

Trương Dương tức giận quát, "Anh Xuyên, chưa gì anh đã trọng sắc khinh bạn! Anh làm em quá thất vọng!"

"Lần này ra ngoài tôi bao." Cố Duyên Xuyên bổ sung.

Dứt lời, Trương Dương rất không có liêm sỉ, nháy mắt đổi sắc mặt, sung sướng nói: "Quyết thế đi!"

Tối thứ sáu, Kiều Hạ ngồi xe đến KTV cạnh trường.

Buổi chiều bị người phụ trách gọi lại nói chút chuyện. Cô đến muộn mấy phút, ngồi vào ghế sau rồi nói xin lỗi: "Ngại quá, tớ đến muộn."

Tất cả mọi người đều xua tay, tỏ ý không sao, "Chúng tôi cũng vừa mới đến, mới hát xong một bài, Hạ Hạ cậu nhanh ngồi đi."

Nhìn thấy cô tiến vào, Tưởng Hà cảm thấy cơ hội đã tới, lập tức đứng dậy từ trên ghế sô pha. Nhưng còn chưa kịp qua chào hỏi thì Cố Duyên Xuyên đã đột nhiên xuất hiện, chặn trước bọn họ.

Lại nghe thấy anh nói trước, Cố Duyên Xuyên nói: "Ở chỗ của tớ còn trống đây, cậu lại đây ngồi đi."

Tưởng Hà: "..."

Mẹ nó, tên này học chơi mạt chượt à, cắt ngang lợi hại thế.

Kiều Hạ hoàn toàn bỏ quên nam sinh đứng sau lưng Cố Duyên Xuyên, đến chỗ anh. Sau khi ngồi xuống thì hiếu kì hỏi, "Cậu không phải trong khoa thể dục, sao lại tới đây?"

Tiếng ồn nhao nhao khi ngồi xuống ghế, cô sợ anh nghe không rõ, lại ghé sát tai anh hỏi. Cố Duyên Xuyên cảm thấy vành tai bị thổi hơi thở ấm áp, tê dại như điện giật.

"Bạn cùng phòng của tớ là Trương Dương, cậu ta sợ một mình tới chán nên rủ tớ tới cùng." Giọng anh khan khàn.

Kiều Hạ tin là thật, chân thành nói, "Cậu thực sự là bạn cùng phòng tốt nhất Trung Quốc nha."

Nửa tiếng gào rú hát, mọi người đều đau cổ, nghỉ ngơi rồi bày trò chơi ―― lại bày trò cũ nói thật hay đại mạo hiểm.

Đặt cái chai rượu không lên bàn quay, cuối cùng chỉ đến ai thì người đó phải chấp nhận chịu trừng phạt.

Lần đầu tiên là một nam sinh bị chỉ, "Tôi chọn nói lời thật lòng."

Trương Dương thò tay vào chiếc hộp, sờ sờ rồi rút ra một tấm thẻ, ho khan hai tiếng, nén cười nói, "Lần đầu tiên bạn ấy ấy vào năm mấy tuổi, ảo tưởng đến ai ở Nhật Bản?"

Tất cả nam sinh ở đây đều hứng thú "ồ" một tiếng. Nữ sinh thì có chút ngượng ngùng, Kiều Hạ cũng đỏ mặt.

Lần đầu mà vấn đề nói lời thật lòng lại lớn thế...

Trên mặt nam sinh kia lộ vẻ lúng túng, vừa ấp úng nói được một chữ. Kiều Hạ còn chưa kịp nghe rõ thì tai đã bị che lại.

Qua hơn mười giây, đôi tay kia mới từ từ buông ra. Không biết nam sinh đó nói gì, tất cả mọi người đều cười ha hả, thậm chí có người còn cười phá lên.

Xem ra... Câu trả lời của nam sinh này rất buồn cười.

Kiều Hạ hoàn toàn không hay biết gì quay đầu lại, đôi mắt như nước nổi lên vẻ hoang mang, "Vừa rồi cậu làm gì thế?"

Cố Duyên Xuyên đứng đắn nói: "Thiếu nhi không thích hợp nghe, không lành mạnh đâu. Cậu không thích nghe."

Kiều Hạ: "..."

Cô đã trưởng thành được mấy tháng rồi đó, không phải đứa nhỏ nữa đâu.

Thế trời xoay chuyển, người thứ hai trúng đòn chính là Trương Dương. Cậu ta cũng chọn nói lời thật lòng, nam sinh vừa rồi đứng lên rửa nỗi nhục, chủ động đi bốc thăm trong hộp.

"Bạn có hay không lúc vắng người đã tự quay t*y với anh em nhỏ của mình? Thời gian bao lâu? Nếu nói dối thì cả đời sẽ bị liệt dương không cứng nổi nữa!"

Lại là một cái vấn đề "ô nhiễm", lộ tai của Kiều Hạ ngoài dự đoán lại bị bưng kín.

Chơi hơn một giờ, Kiều Hạ là người duy nhất chưa bị trúng. Vừa may mắn còn không được bao lâu, vòng xoay tiếp theo, cái chai liền lắc đến trước mặt cô.

Nghĩ đến vấn đề nói mấy lời thật lòng, Kiều Hạ quyết đoán nói: "Tôi chọn đại mạo hiểm."

Vừa rồi có nữ sinh chọn đại mạo hiểm, bị yêu cầu hát bài tình ca trước mắt mọi người. Cũng có nữ sinh hít đất bằng một tay mười cái...

Trong lòng cô âm thầm cầu nguyện, mong mình bốc được cái nào dễ dàng qua.

Trương Dương nhìn thẻ, đọc đầy âm điệu: "Người bị phạt là phải dùng miệng ăn một viên đường với một bạn khác phái ngồi gần nhất. Nếu từ chối thì bạn và người khác phái bên cạnh đều phải uống một ly rượu."

Kiều Hạ:!!! Cái vận khí gì thế này?

Sau khi cậu ta nói xong, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô, và trên người Cố Duyên Xuyên đang ngồi bên cạnh.

Nam sinh đều như xem kịch vui nhìn hai người bọn họ, các nữ sinh thì trong có vài phần ngưỡng mộ và không cam lòng. Ai lại không muốn tiếp xúc thân mật với nam thần chứ!

Tuy nhiên bọn họ nghĩ đến chuyện tính cách của nam thần trước này cao ngạo và lạnh lùng. Họ cũng đều cho rằng anh rất có khả năng tình nguyện phạt rượu chứ cũng sẽ không chấp nhận điều này.

Kiều Hạ có ý tốt, còn cảm giác mình làm phiền anh, nhỏ giọng nói, "Nếu không coi như xong, chúng ta uống rượu đi."

Cố Duyên Xuyên không tán thành nói, "Rượt nồng độ cồn cao, cậu không uống nổi."

"Chúng ta..."

Lúc Kiều Hạ còn đang khó xử, trong con ngươi đen trầm của Cố Duyên Xuyên xẹt qua tia ý cười mà không thấy được. Tuỳ ý lấy một viên kẹo đường trên bàn, xé cái gói ra, ngậm ở bờ môi.

Hơi khom người xuống, hoàn toàn bao vây lấy cả người của bạn nhỏ ngồi cùng bàn.

Một loạt động tác này của anh nước chảy mây bay, nửa giây cũng đều không do dự. Kiều Hạ cũng không kịp phản ứng đã gắt gao dán vào đôi môi của anh.

Một viên kẹo đường chanh màu xanh cứ như vậy vào miệng cô.

Dùng cách thức gần như hôn môi này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.