Cô Ấy Rất Đáng Yêu

Chương 4



Edit: Pii

Beta: TH

Vì đi muộn nên bánh đường đỏ nướng cũng đã bán hết, Kiều Hạ đành mua một phần bánh bao nhân trứng sữa và sữa đậu nành.

Vừa mới đi tới cửa phòng học đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng đọc sách, đọc từ đơn, ngữ pháp, đọc bài viết. Rất có phong thái của học sinh chuyên Anh.

Đẩy cửa ra, cả bốn người đi vào trong tìm một chỗ không có người ngồi xuống.

Vừa làm bài đọc xong, Kiều Hạ lục hộp bút tìm cây bút chì tham khảo đáp án ở mặt sau rồi sửa lại, chỉ sai một câu, cũng coi như không tồi.

Tiếp đến là luyện viết, Kiều Hạ nhìn xuống đề bài. Đang đặt bút viết một từ đơn thì đầu óc cô lại nghĩ tới giấc mơ đêm qua.

Sao lại mơ thấy chuyện đó chứ?

Vì sao lại mơ thấy nam sinh mới chỉ gặp mặt một lần?

Chẳng lẽ tâm hồn thiếu nữ ngủ yên bao lâu bỗng dưng thức tỉnh rồi sao?

Trong lòng Kiều Hạ hiện lên cả chuỗi câu hỏi, còn chưa tự trả lời được thì bên tai đột nhiên vang lên âm thanh trầm thấp đầy từ tính của thầy Triệu Trung Tường đọc lời kịch kinh điển--

"Mùa xuân đến, là mùa vạn vật sinh sôi..."

(*) Nguyên văn: Mùa xuân đến, là mùa vạn vật giao phối.

Mặt Kiều Hạ bỗng dưng đỏ lên vài phần.

Có thể... Là vì mùa xuân đến, nội tiết tố của mình cũng thay đổi...

Im lặng một chút, vốn là nên giải thích nghi hoặc trong lòng nhưng không hiểu sao lại nghĩ tới những thứ này trong phòng học, thật xấu hổ!

Nhưng mà nghĩ đến gương mặt của chàng trai đó, linh cảm đột nhiên bùng lên, cô dường như hiểu được cách viết miêu tả mấy cảnh trên xe đó rồi!

Lấy một tờ giấy trắng, tâm tư thiếu nữ của Kiều Hạ nổi sóng dữ dội, nhanh chóng viết xoạt xoạt lên giấy--

Giữa màn đêm đầy dông tố, hắn ôm eo của cô, ép cô vào bức tường gạch men sứ lạnh buốt trong phòng tắm. Ngón tay thon dài của hắn thăm dò nơi nào đó của cô...

Câu từ tuôn trào như nước chảy, cô viết được 2000 chữ trong vòng hai mươi phút.

Toàn bộ cái cô viết là gương mặt điển trai của bạn học kia.

Trần Duyệt từ WC về, ngồi xuống cạnh Kiều Hạ, nhỏ giọng kinh ngạc: "Làm chuyên đề thôi mà, kể cả có làm đúng hết cũng không cần kích động đến như vậy chứ Hạ Hạ, mặt đỏ quá trời luôn!"

"..."

Kiều Hạ lấy tay che mặt, chột dạ lấy bừa 1 cái lý do: "Có lẽ là do phòng nóng quá thôi."

Trần Duyệt liếc mắt nhìn bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ, gió lạnh đang gào thét, cô run người, im lặng kéo áo khoác lên cao một chút.

-

Lớp học buổi tối kết thúc, trở về đến kí túc xá, Kiều Hạ bấm máy tính không ngừng, đánh chữ cực nhanh, gõ lại nội dung bản nháp kia đăng lên Weibo.

Sau đó cô mở sách và bắt đầu làm bài mà thầy giao.

Làm xong cô mới có thời gian lên Weibo của bản thân, có tên là @Con thỏ thích ăn cà rốt để xem phản ứng của đám tiểu yêu tinh.

"Aaaaa kích thích quá đi!!! Đại Đại ố gắng lên nào, thắt dây an toàn, cùng nhau đi tới vùng đất mới!"

"Tít --- đã quẹt thẻ lên xe, tin tưởng kĩ thuật của Đại Đại sẽ ngày càng tốt hì hì."

"Ư ư chơi trong phòng tắm thật quá kích thích, mong đợi phần tiếp theo. Tốt nhất là phòng bếp, phòng khách, ban công chơi mỗi nơi một lần aaa!!!"

Nhìn cái bình luận cuối, Kiều Hạ khóc không ra nước mắt.

Một lần là đủ muốn chết rồi! Nhỡ như lại mơ thấy bạn sinh viên đến cả danh tính cũng không biết thì phải làm sao!

Nhưng mà Kiều Hạ là một người giữ chữ tín, đã đáp ứng thì nhất định phải làm được. Chỉ là không có cảm hứng, cô cũng cảm thấy rất tuyệt vọng.

Mấy ngày sau cô đều viết H, Kiều Hạ không thấy ngượng đăng mấy phần trên Weibo. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình có thể đến lớp thay Triệu Mẫn Mẫn thêm lần nữa.

Cái gì cũng đều cần một vật mẫu nha, hoạ sĩ cần thực vật, nhà điêu khắc cần người mẫu.

Mà cô thì hình như chỉ có đối với bạn sinh viên nam kia mới có linh cảm để viết.

Kiều Hạ vốn là muốn cùng Triệu Mẫn Mẫn học chung khối nhưng mà cô ấy lại làm trưởng CLB nhảy, gần đây rất bận bịu cho việc tổ chức các hoạt động.

Vừa nghe nói Kiều Hạ tình nguyện giúp cô tới lớp, Triệu Mẫn Mẫn cảm động đến rớt nước mắt.

Vì thế tối thứ tư, Kiều Hạ lại một lần nữa đến Dật Phu Lâu. Phòng học đã trở nên quen thuộc, nhưng mà lần này cô đến sớm hơn 10 phút.

Vào lớp, cô liếc mắt đã nhìn thấy cậu bạn đẹp trai "kinh diễm lòng người". Anh ngồi ở hàng cuối, ngoài cùng bên trái, chỗ ngồi không khác gì lúc trước.

Nhưng mà lần này bên cạnh anh có một nữ sinh tóc dài đến eo, trang điểm đậm, chân dài, trên người mặc chiếc áo bành tô màu nâu nhạt, chân mang đôi boot cao quá gối. Ăn mặc điệu đà sang chảnh, trên người còn xức nước hoa.

Cùng một đôi giày tuyết, khoác bộ áo lông nặng lên người nhưng Kiều Hạ lại đối lập.

Kiều Hạ cũng không vội đi qua, cô suy đoán xem nữ sinh đó sẽ bắt chuyện như thế nào, sau nghe xong thật đúng như cô nghĩ.

Gương mặt nữ sinh này đỏ ửng, tay nắm chặt di động, khẩn trương nói: "Bạn... Bạn này... Có thể cho mình xin WeChat của bạn được không? Chúng ta cùng học môn tự chọn này, về sau có chuyện gì thì còn có phương thức để liên lạc."

Lí do này rất đầy đủ, hơn nữa nữ sinh lại xinh đẹp như vậy, Kiều Hạ cảm thấy bạn nam này nhất định sẽ không thể từ chối. Không ngờ một giây sau, lại nghe anh nói---

"Ngại quá, tôi không dùng WeChat."

Kiều Hạ sửng sốt một chút, nữ sinh có vóc dáng cao gầy kia cũng ngẩn ra.

Cô ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt đảo đảo nhưng lại chú ý tới di động của Cố Duyên Xuyên đặt trên bàn. Cô nàng duy trì nụ cười ngọt ngào, chưa từ bỏ ý định hỏi: " Vậy... Có thể cho mình số điện thoại của bạn được không."

Bằng chứng rành rành, cô nàng không tin bạn nam này dám nói ra là mình không dùng di động.

Cố Duyên Xuyên nhấc mí mắt, biểu cảm tự nhiên, nửa điểm chột dạ cũng không có: "À, di động của tôi hết tiền. Bình thường chỉ để xem thời gian, đã rất lâu không gọi điện."

Bạn nữ chân dài: "..."

Kiều Hạ đứng sau bạn nữ chân dài: "..."

Kế hoạch ban đầu của bạn nữ sinh chân dài này là lấy được phương thức liên lạc. Sau đó thuận tiện ngồi cạnh anh, thường xuyên qua lại hai người sẽ tiến xa hơn... Nhưng gặp phải chuyện thế này chỉ có thể đen mặt bỏ đi.

Cô nàng vừa đi, Kiều Hạ đứng ngay sau liền đối mặt trực tiếp với Cố Duyên Xuyên.

Có... Có chút xấu hổ, nhưng lại không sợ chết mà đến gần. Lúc này Kiều Hạ hơi cứng nhắc.

Lỗ tai lặng lẽ đỏ bừng lên, bởi vì cô lại nhớ đến giấc mơ đêm đó. Mà bây giờ thì nhân vật nam chính đang ngồi đối diện mình.

Cố Duyên Xuyên nhìn cô, một lúc lâu vẫn không nói gì.

Cô gái trước mắt mặc áo lông màu xanh nhạt, giống mầm cây nở vào đầu mùa xuân khiến người ta cảm giác sức sống tràn trề.

Bọc kín mình thành cục như vậy, là sợ lạnh sao? Lần trước hình như cô cũng mặc áo lông, nhưng là màu trắng tinh.

Trong lòng Cố Duyên Xuyên hiện lên một tia kinh ngạc, kinh ngạc vì mình sẽ nhớ loại chuyện nhỏ này, còn nhớ tận một tuần.

Thấy anh không có ý định chủ động mở miệng, Kiều Hạ vươn tay, chỉ chỉ vị trí bên trong: "Tớ, tớ ngồi bên đó có được không?"

Âm thanh rất nhỏ, không có lực, mềm nhũn như cây kẹo đường vậy đó.

Bởi vì cô sợ bị từ chối giống nữ sinh chân dài ban nãy.

Cố Duyên Xuyên nhếch môi, đứng lên, lúc cô nghiêng người, không cẩn thận chạm phải tay anh, rất lạnh.

Anh thấy cô rụt tay lại, xem ra thật sự sợ lạnh.

Lông mày anh khẽ cau lại, vòng qua cửa sau đóng cửa, gió lạnh bên ngoài hoàn toàn bị chắn.

Khoảng mấy phút sau khi chuông reo, Trương Đại Xuyên bước vào, đứng ở giữa bục giảng. Như thường lệ, ông điểm danh ngẫu nhiên hai mươi sinh viên.

Triệu Mẫn Mẫn lần nữa lại bị gọi, Kiều Hạ lại giúp cô ấy điểm danh.

Đã đến học vài lần, cô nghi ngờ thầy giáo này là fan hâm mộ của Kim Dung, cho nên mới phá lệ thiên vị bạn cùng phòng của cô như vậy.

(*) Triệu Mẫn là nhân vật trong tác phẩm của Kim Dung. Vì thầy giáo lúc điểm danh thường gọi tên của Triệu Mẫn Mẫn nên Kiều Hạ mới nghi ngờ thầy giáo là fan của Kim Dung.

Điểm danh xong, thầy giáo bắt đầu phun nước miếng bay tứ tung giảng bài.

Kiều Hạ nhớ chuyện cần làm hôm nay, lấy một cây bút ra, vụng trộm nghiêng đầu, cẩn thận quan sát bạn cùng bàn đẹp trai của mình.

Sau đó cô viết vài dòng lên giấy, vừa viết vừa che, giống như sợ anh thấy mình đang ghi cái gì.

Thần kì thật, ngồi cạnh anh hứng thú cứ cháy lên bừng bừng, ý tưởng tuôn ra như suối.

Nguyên nhân chính là, có lẽ do anh quá đẹp trai!

Nhìn anh tim cô sẽ không khống chế được mà đập mạnh, giống với lúc đua xe vậy.

Cố Duyên Xuyên cầm một quyển sách về máy tính, toàn là tiếng Anh, so với chuyên ngành xem chừng còn khó hơn.

Anh nghiêm túc đọc sách nhưng vẫn có thể liếc mắt nhìn ra bạn cùng bàn bên cạnh mình đang vụng trộm như con sóc nhỏ.

Động tác rất nhỏ, y như kẻ trộm, có khi còn cao hứng cong môi.

Cô tự cho là thần không biết quỷ không hay, không bị phát hiện, nhưng không biết rằng động tác của mình lọt hết vào đáy mắt anh.

Ngón tay nhỏ trắng nõn, không biết dùng loại bút bi kiểu hoạt hình gì. Vì hơi dùng sức nên đầu ngón tay hiện lên vài vệt hồng nhạt.

Làm cho người không khỏi tò mò, làn da của bạn nhỏ ngồi cùng bàn mềm mại thế nào.

Có phải chỉ dùng chút sức lên người cô thì sẽ để lại dấu vết ngay?

-

Nửa giờ học trôi qua, giữa giờ có mười phút nghỉ giải lao.

Phòng học náo nhiệt hẳn lên, Kiều Hạ bỏ bút xuống, lấy tay chống cằm ngây ngốc một lát, đột nhiên nghe thấy âm thanh trầm thấp, lãnh đạm vang lên bên tai.

"Triệu Mẫn Mẫn?"

Kiều Hạ đầu tiên là nghi ngờ "a" một tiếng, vài giây sau mới nhận ra là anh đang kêu mình.

"Không phải tên này." Cô chớp mắt.

Cố Duyên Xuyên nhướng mày: "Hử?"

Kiều Hạ há miệng thở dốc, muốn giải thích cho anh. Tuy giúp bạn điểm danh ở đại học là điều rất bình thường, nhưng cũng không phải điều gì đáng tự hào. Nếu truyền đến tai giảng viên thì không tốt.

Nghĩ nghĩ, Kiều Hạ vẫy vẫy tay với anh, nhích lại gần rồi khẽ nói vào tai anh: "Tớ là bạn cùng phòng của Triệu Mẫn Mẫn, cậu ấy có việc không tới được."

"Tớ giúp cậu ấy điểm danh. Tớ chỉ nói cho cậu, đừng nói với người khác nha."

Cô dùng từ "chỉ" làm Cố Duyên Xuyên hơi vui vẻ, dường như đây là bí mật duy chỉ có hai người biết.

"Tớ là Kiều Hạ, Hạ là mùa hè." Cô nói cho anh biết.

Giọng nói mềm mại ngọt ngào, hơi thở ấm áp tựa như lông vũ bay nhẹ qua vành tai anh, hơi ngứa.

Nhưng không phải ngứa ở tai, mà là ngứa ở tim.

Ánh mắt Cố Duyên Xuyên tối sầm, yết hầu lăn lên lăn xuống.

Khi cô đang định cách xa ra, anh lại lên tiếng, giọng khàn đi mấy phần: "Thật ngại quá, phòng học rất ồn, tôi không nghe rõ. Cậu nói lại lần nữa được chứ?"

"Nói chậm chút." Anh bổ sung.

"Được." Kiều Hạ tốt tính gật đầu, lại tiến gần anh, lặp lại: "Tớ nói, tớ không phải..."

Lúc này, hình như Cố Duyên Xuyên ngửi thấy mùi thơm từ trên người của bạn nhỏ ngồi cùng bàn.

Là mùi sữa thơm rất dễ chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.