Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 37: Vừa rồi anh chủ động hôn tôi đúng không



Sau khi điện thoại được kết nối, đầu bên kia thoạt truyền đến âm thanh sột soạt, sau đó giọng nói trầm thấp của Kỷ Diễn mới vang lên: "Không phiền."

Lục Hi Hòa hơi liếm môi: "Không phải anh nói anh phải xử lí tài liệu sao?"

"Đúng lúc vừa mới xử lí xong rồi."

Lục Hi Hòa: "....."

Vậy thì thật đúng là trùng hợp.

"Nhanh như vậy à?"

"Ừ, vốn dĩ cũng không có nhiều lắm."

Lục Hi Hòa do dự một lúc, vẫn không nhịn được hỏi anh: "Anh..... Vừa rồi anh chủ động hôn tôi đúng không?"

Loa bên kia im lặng hai giây.

"Không phải."

"Hả?"

Kỷ Diễn: "Hình như em đã quên, em bắt đầu trước."

Lục Hi Hòa khẩn trương nhếch môi: "Tôi không nói cái này, tôi... hôn anh trước, nhưng sau đó anh cũng chủ động hôn lại mà, vì sao vậy?"

Lần này đầu bên kia trả lời rất nhanh: "Không phải em hy vọng điều này sao?"

"Khụ khụ....." Lục Hi Hòa ho khan hai tiếng.

Đầu bên kia điện thoại, một tay Kỷ Diễn cầm di động, một tay giữ góc của tài liệu, thời điểm lật trang cố tình làm nhẹ nhàng, nghe thấy tiếng ho khan che dấu đầu bên kia của cô, lông mày hơi nhếch lên, khóe miệng mỉm cười.

"Không phải à?"

"...Có lẽ là... đúng vậy..."

Khóe miệng của Kỷ Diễn cười càng sâu.

Thật lâu sau, Kỷ Diễn để ý nhìn thời gian, lúc này mới phát hiện bây giờ đã không còn sớm, vì thế nói bằng giọng ấm áp: "Không còn sớm nữa, nên đi ngủ."

Lục Hi Hòa nhìn di động, thấm thoát đã 12 giờ, chính cô cũng không cảm nhận được mình với Kỷ Diễn đã tán gẫu rất lâu, tại sao thời gian lại trôi nhanh thế?

"Được rồi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cúp máy xong quăng điện thoại đi, Lục Hi Hòa vui vẻ lăn một vòng trên giường, cô... hình như càng ngày càng thích Kỷ Diễn, làm sao bây giờ?

Do tai nạn giao thông của ngày hôm qua, nên hôm nay Lục Hi Hòa không cần đến studio chụp ảnh, vì Thái Nguyệt đã sắp xếp cho cô một buổi họp báo để làm sáng tỏ, cuộc họp báo sẽ diễn ra vào buổi chiều, cho nên Lục Hi Hòa ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, lúc cô tỉnh dậy đã thấy trên bàn ăn có bữa sáng được làm sẵn sàng.

Cháo kê, dưa cải, trứng rán, sữa bò ấm, nhưng vào thời điểm hiện tại, sữa bò ấm đã nguội.

Nhìn qua là hình như là mới làm, chắc là do Thẩm Quyến làm, xem ra mới sáng sớm cậu đã ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, ngẫm lại trong lòng Lục Hi Hòa có vài phần cảm động, Thẩm Quyến tuy không phải em trai ruột của cô, nhưng ở chung nhiều năm như vậy, trong lòng cô cậu đã sớm là em trai ruột.

"Thẩm Quyến?" Gõ cửa phòng ngủ của cậu, nhưng không có tiếng trả lời.

"Em có ở bên trong không, chị vào nhé." Vì thế cô đợi vài giây, vẫn không có tiếng trả lời, lúc này mới mở cửa.

Trong phòng không có người, nhưng chăn lại được xếp chỉnh tề trên giường, Lục Hi Hòa vừa rời khỏi phòng vừa nói thầm: "Đi đâu rồi?"

Sau khi ra ngoài, lúc cô ngồi ở bàn cơm chuẩn bị ăn bữa sáng, chuông cửa vang lên, cô quay đầu nhìn thoáng qua, chắc không phải là Thẩm Quyến, bởi vì Thẩm Quyến biết mật mã trong nhà, vì thế cô đứng dậy đi ra cửa, trong lúc mở cửa đã nhìn qua mắt mèo.

Chu Chỉ Yếu?

Sao cô ấy lại đến đây?

Lục Hi Hòa vừa mở cửa ra, Chu Chỉ Yểu ngoài cửa nhanh chóng đi vào, vào cửa xong cô ấy để chiếc ô vào thùng ô ở lối vào: "Bên ngoài mưa to quá." Cô ấy vừa nói vừa cởi khẩu trang và kính râm xuống: "Cậu vừa mới làm gì mà mở cửa lâu thế?"

"Cậu đến đây làm gì?" Cô không trả lời cô ấy.

"Hôm qua cậu bị tai nạn giao thông còn gì? Không phải tôi tới đây xem cậu sao?" Chu Chỉ Yểu nghiêm túc nói với cô.

Nghe lời này, Lục Hi Hòa đột nhiên thấy có chút cảm động, nhưng vài phần cảm động này chỉ được vài giây, đã nghe thấy cô ấy cà lơ phất phơ nói một câu: "Ừ, không thiếu tay thiếu chân, xem ra người ta nói tai họa sống ngàn năm* đúng là không sai."

* là người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm á:v

Lục Hi Hòa làm mặt lạnh: "Được rồi, cậu có thể đi rồi, nơi này không chào đón cậu."

"Ha ha ha ha ha, đùa thôi mà, đừng như vậy."

Lục Hi Hòa cho cô ấy một nụ cười đểu: "Cậu im điiiii."

Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi đến chỗ bàn ăn, Chu Chỉ Yểu giống như người không có việc gì cũng đi theo: "Thẩm Quyến đến đây à?"

Lục Hi Hòa kinh ngạc: "Sao cậu biết?"

Chu Chỉ Yểu: "Xin hỏi cậu biết nấu cơm hả?"

Lục Hi Hòa: "...Ặc"

"Chưa ăn sáng đúng không, Thẩm Quyến làm nhiều lắm, ăn cùng đi." Cô lấy thêm một cái bát trong phòng bếp.

Cô ấy vừa vào cửa, cô đã chú ý đến vẻ mặt phong trần mệt mỏi liền biết chắc hẳn cô ấy chạy từ Bột Hải tới, cô ấy tại sao lại đến đây, dù ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng còn không rõ sao?

Cô với Chu Chỉ Yểu đấu đá nhau nhiều năm như vậy, mỗi lần đấu đá của các cô rõ ràng mỗi lần càng hung hãn hơn, cũng chưa từng nói qua về việc làm bạn bè, nhưng hình thức ở chung của hai người lại sâu sắc hơn so với bạn bè, trước mặt mỗi người đều trưng ra vẻ chân thật nhất, ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng lại rất thành thật.

Chu Chỉ Yểu liếc cô một cái, kỳ thật cô ấy muốn từ chối thẳng thừng, nhưng đúng là cô ấy chưa ăn sáng, đừng nói gì đến bữa sáng, hôm qua vì để lên hình đẹp một chút nên cơm chiều cũng không ăn, lúc sau về khách sạn mệt đến mắt còn không mở ra được bèn nằm xuống ngủ, sau đó sáng sớm lại lên máy bay về Ninh Hạ, còn liều lĩnh chạy tới nhà cô trong mưa, có thể không đói sao?

"Đây là cô kêu tôi ăn đấy nhé."

Lục Hi Hòa bật cười: "Được được là tôi kêu cô ăn, được chưa?"

Bấy giờ Chu Chỉ Yểu mới hớn hởn lại ăn sáng.

Lục Hi Hòa ăn xong muỗng cháo cuối cùng trong chén, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu Chỉ Yểu, môi giật giật, như muốn nói gì đó, nhưng do dự nửa ngày vẫn không nói ra, thẳng đến khi Chu Chỉ Yểu ăn xong.

"Lén lút nhìn tôi làm gì, muốn nói gì thì mau nói." Cô ấy liếc cô một cái.

"Không phải lần trước nói với tôi là nhìn thấy Tần Kính sao?"

Chu Chỉ Yểu thả chiếc thìa từ tay đang hơi run xuống: "Ừ, thấy."

"Vậy cô đi tìm anh ta à?"

"Không có, hiện tại tôi không thấy nữa, hơn nữa lấy lí do gì mà tìm anh ta?"

Lục Hi Hòa trầm mặc, tuy rằng Chu Chỉ Yểu chưa bao giờ nói, nhưng so với ai khác cô ấy càng rõ ràng hơn, thực ra cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa quên được Tần Kính, ai mà không biết Chu Chỉ Yểu đã từng thích Tần Kính đến mạng cũng không cần, thích như thế thì sao có thể quên dễ dàng như vậy.

Thực ra trong lúc đó, cô với Chu Chỉ Yểu không có bất kì giao lưu gì, hai người chưa nói tới thích cũng chưa nói tới chán ghét, hai người căn bản cũng không có giao lưu gì, nhưng bởi vì một chuyện sau này, cục diện hoàn toàn thay đổi.

Chu Chỉ Yểu với Tần Kính ở bên nhau, đây là một bí mật, nhưng đây là bí mật ba người, bởi vì Lục Hi Hòa biết.

Cô cũng là trong lúc ngẫu nhiên biết được, đại khái mọi người đều không nghĩ tới Chu Chỉ Yểu vậy mà lại ở bên Tần Kính, bởi vì lúc đó khoảng cách giữa hai người quá lớn, dù là kinh tế gia đình hay là tính cách.

Vào thời điểm đi học, Chu Chỉ Yếu có tiếng là học sinh tốt, thiên chi kiêu tử*, mẹ của cô ấy là hiệu trưởng của trường bọn họ, yêu cầu đối với cô ấy đương nhiên rất nghiêm khắc, cô ấy vừa đáng hâm mộ vừa đáng thương.

*Thiên chi kiêu tử: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời

Còn Tần Kính thì hàng năm đứng hạng bét, mang tiếng xấu là người sống tạm bợ, từ nhỏ đã sống nhờ ở nhà của cậu, hai người vốn dĩ không cùng một thế giới nhưng lại ở bên nhau, gạt cha mẹ gạt thầy trò.

Nhưng sau đó, không hiểu vì sao Chu Chỉ Yểu lại chia tay với Tần Kính, Tần Kính cũng chuyển trường, mà cô cũng thành người mà Chu Chỉ Yểu ghét nhất.

Bởi vì việc này không thoát khỏi việc can hệ với cô.

Vào lúc cô biết Chu Chỉ Yểu với Tần Kính ở bên nhau, bởi vì quá mức khiếp sợ, do đó không tự chủ được vào lúc đi học viết trên nháp tên hai người họ, mà rất không khéo bị hiệu trưởng hay chính là mẹ của Chu Chỉ Yểu thấy được, đây giống như là ngòi nổ cho một loạt sự việc sau đó, mà cô chính là ngòi nổ đó.

Đồng thời đây cũng là lí do quan trọng tại sao cô với Chu Chỉ Yểu đấu đá nhau nhiều năm như vậy, bởi vì cô biết là mình sai, cho nên lúc Chu Chỉ Yểu công kích cô, cô nhịn, bởi vì cô đã vô tình thấy được bộ dáng cô ấy khóc đến không kiềm được.

Nhưng nhiều lần như vậy, một khoảng thời gian dài đã trôi qua, hơn nữa cô căn bản cũng không phải người biết nhẫn nại, nên không nhịn được bắt đầu phản kích, ân oán của hai người cứ như vậy mà thành, từ cao trung đấu đá đến đại học rồi đến tận bây giờ.

Có thể là do các cô quá chăm chú đấu đá với đối phương, cho nên hai người vẫn không kết bạn gì, mà mấy năm nay trở lại đây, bên cạnh cũng chỉ có một kẻ thù như vậy.

Nhưng mà sau khi nghe được Chu Chỉ Yểu nói nhìn thấy Tần Kính, cô vẫn sẽ cảm thấy có chút xúc động, nếu lúc trước cô không viết tên của bọn họ trên giấy nháp, nếu cô hiệu trưởng không bắt được, vậy Chu Chỉ Yểu với Tần Kính có thể không trở thành bộ dạng như bây giờ không. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.