Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 46: Tối nay em muốn ngủ cùng anh



Edit: An

Beta: Gấu Bụng Bự.

- ---------

Sau khi Giang Tư Niên dẫn Bão Bão đi rồi, Lục Hi Hoà thấy như thiếu một cái gì đó. Bão Bão không ở đây nữa, thật sự có chút không quen.

"Tự dưng em nhớ Bão Bão quá, làm sao bây giờ?" Trong giọng nói của cô có chút mất mát.

Kỷ Diễn nhìn cô hai giây, sau đó không báo trước mà ôm cô vào lòng. Lục Hi Hoà có chút bối rối, anh đột nhiên ôm cô làm gì? Vừa muốn hỏi anh lại nghe thấy anh nói: "Muốn ôm ôm không phải rất dễ sao?"

Cái gì? Cô muốn nói là Golden được không, nào có muốn ôm ôm? Vì thế cô duỗi tay đấm nhẹ vào người anh: "Anh không biết xấu hổ à?"

Kỷ Diễn cười tự chạm vào má mình: "Đây không phải sao?"

Lục Hi Hoà không nhịn được nở nụ cười, cảm giác mất mát vừa rồi không còn nữa, cô đưa tay véo má anh rồi tuỳ ý xoa nắn.

"Vậy để em xem xem da mặt này dày tới mức nào đây?"

Kỷ Diễn để cô tuỳ ý xoa. Trước khi gặp được cô, anh đời này đều không nghĩ tới sẽ có ngày mình để cho một cô gái làm như vậy, nghĩ tới chính là một việc không có khả năng xảy ra. Nhưng không ngờ gặp được cô rồi, anh phát hiện mình không ngừng tự vả mặt.

Lục Hi Hoà thấy khuôn mặt tuấn tú của anh bị cô véo đến đỏ ửng rồi mới buông tha, cuối cùng lại xoa nhẹ nhàng một chút.

"Có đau không?"

Nhìn dáng vẻ vô tội của cô, không biết còn tưởng cô vô tội đấy, ai ngờ được cô mới là đầu sỏ gây tội!

"Ừm, đau, không thì em cũng để anh véo một chút nhé?" Vừa nói anh đưa tay về phía cô, đầu ngón tay còn chưa chạm tới mặt cô, còn chưa có động tác gì thì đã bị cô đẩy ra, chạy trốn ra phạm vi an toàn phía sau sô pha, cách anh đến mấy mét.

"Không được, em đau."

Trên mặt cô là ý cười, cực kỳ xinh đẹp, Kỷ Diễn bật cười, vừa rồi lúc cô véo mặt anh không nương tay chút nào cả. Anh cười rồi đi về phía cô: "Em còn biết đau hả?"

Lục Hi Hoà thấy anh bước tới thì sợ tới mức nhanh chân chạy trốn: "Không được không được."

Hai người một người đuổi một người trốn, trong phòng khách ngập tràn tiếng cười. Trước khi cô xuất hiện sẽ không có chuyện như vậy, chính cô mang lại ấm áp cho căn nhà lạnh lẽo đơn điệu này.

Cuối cùng Lục Hi Hoà vẫn bị anh bắt được, anh mạnh mẽ ôm cô vào lòng. Cô cũng mệt rồi nên không giãy dụa nữa, yên lặng cảm nhận trái tim anh đang đập trong lồng ngực.

"Chạy mệt rồi chứ?"

Lục Hi Hoà ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt ôn hoà của anh, nhịn không được muốn hôn anh.

Kỷ Diễn cảm nhận được hô hấp của cô đang dần trở nên nóng bỏng, nhìn ánh mắt xinh đẹp, đào hoa của cô liền biết cô muốn làm gì. Anh còn chưa lên tiếng đã nghe thấy cô dùng âm thanh mê hoặc chậm rãi nói: "Kỹ Diễn, tối nay em ngủ cùng anh được không?"

Cô vừa dứt lời, liền thấy ánh mắt của Kỷ Diễn có tia cảm xúc phức tạp, gợn sóng, thâm thuý lại có chút nguy hiểm.

"Anh..."

Lời còn chưa nói xong, Lục Hi Hoà thấy cằm mình đột nhiên bị nắm lấy, miệng dễ dàng bị mở ra, đầu lưỡi bị anh hung hăng đoạt lấy, ướt nóng, triền miên, giao hoà. Lục Hi Hoà cảm thấy hô hấp của hai người lúc này cực kỳ nóng bỏng.

Rốt cuộc anh có đồng ý hay không vậy?

Thật lâu sau anh mới buông cô ra, anh đưa tay cọ xát đôi môi vừa bị mình hôn mà cực kỳ xinh đẹp, mềm mại, nóng bỏng, ướt át.

Ánh mắt Kỷ Diễn tối lại, suýt nữa không khống chế được chính mình, rồi nhắm mắt lại. Anh giúp cô sửa sang lại mái tóc có chút rối và cổ áo rồi mới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: "Đi thôi, anh đưa em về."

Vẻ mặt Lục Hi Hoà không thể tin nổi, cô nói như vậy rồi mà anh còn muốn đưa cô về? Người đàn ông này có bị ngốc không vậy?

Nghĩ coi, đi tới bước này rồi còn muốn đưa cô về, người đàn ông này cô phải giữ chặt, huống chi cô muốn anh cũng không phải chuyện một hai ngày, nên cô rút tay khỏi tay anh.

"Đêm nay em không thể ở lại đây sao?"

Kỷ Diễn vừa khống chế được cảm xúc của mình giờ chút nữa lại muốn sụp đổ, đưa tay qua nắm lấy tay cô: "Đừng làm loạn, ngoan nào."

Anh đi tới nhưng Lục Hi Hoà cũng không lùi lại, chỉ là trước lúc anh cầm tay cô cô đã ôm chặt lấy anh.

"Anh không muốn em ở lại sao?"

Đôi mắt quyến rũ mị hoặc, rõ ràng là một khuôn mặt trong trẻo thuần khiết, lại có một đôi mắt đào hoa cực kỳ mê người.

Hô hấp của Kỷ Diễn nặng nề, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Em có biết buổi tối rồi mà lại nói lời như vậy với một người đàn ông trưởng thành có ý nghĩa gì không?"

Trong lòng Lục Hi Hoà như nai con chạy loạn.

"Nhưng anh là người đàn ông của em mà... a"

Tiếng cô gái hét chói tai vang lên trong căn chung cư yên tĩnh, cô bị Kỷ Diễn ôm ngang người lên đi thẳng vào phòng ngủ.

Một loạt động tác của anh quá nhanh, Lục Hi Hoà còn chưa kịp phản ứng đã bị anh quăng lên giường, cũng may nệm này đủ mềm mại không cô đau chết mất.

Đầu óc cô còn dừng lại ở đó một giây, giây tiếp theo Kỷ Diễn đã đè ép lên người cô, trực tiếp ngậm lấy môi cô, mãnh liệt, mạnh bạo, không cho phép kháng cự, mang theo bão táp xưa nay chưa từng có.

Hương vị trên người anh làm cô mê muội, nhịn không được muốn hùa theo anh. Đôi tay mảnh khảnh của cô lồng vào mái tóc ngắn đen nhánh của anh, cô thuận theo làm Kỷ Diễn hôn càng sâu.

"Hi Hoà, anh muốn."

Lục Hi Hoà vốn đã bị anh hôn tới nỗi như lạc vào trong sương mù. Lại nói, đó là suy nghĩ đầu tiên của cô, nên cô lặng lẽ đưa tay cởi quần áo của anh, đây là đáp án cô dành cho anh.

Trong ánh mắt Kỷ Diễn như có một ngọn lửa, bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn như vậy, trong nháy mắt mặt Lục Hi Hoà nóng ran. Anh vừa chuẩn bị tiến tới bước tiếp theo, Lục Hi Hoà lại đưa tay ngăn anh lại, mềm giọng nói:

"Không được, không được... em còn... em còn chưa tắm nữa."

Kỷ Diễn dừng động tác lại, ánh mắt thâm thuý lại nguy hiểm nhìn cô. Cứ nhìn cô vậy hai giây, anh ôm cô lên rồi bước nhanh về phía phòng tắm. Đi được nửa đường, anh như nghĩ ra cái gì, ôm cô quay lại bên mép giường rồi cúi người mở tủ cạnh đầu giường.

Lục Hi Hoà tò mò nhìn thứ đồ anh mới lấy ra, mặt lập tức nóng ran. Người đàn ông này cũng quá gian xảo đi, rõ ràng chuẩn bị hết cả rồi, lại còn giả đứng đắn với cô?

Kỷ Diễn cầm đồ trong tay, thu phản ứng của cô vào trong mắt, cố tình không nhanh không chậm nói: "Đừng nhìn anh như vậy, anh cũng là một người đàn ông bình thường."

Hai người đi vào phòng tắm, từ trong đó vọng ra tiếng nước chảy tí tách. Một lúc sau, trong màn sương mù mịt, tiếng người đàn ông nặng nề vang lên.

"Giúp anh mang."

"Nhưng mà em không biết..." Tiếng cô gái ngọt như đường mật.

"Mở ra, anh dạy em."

...

Lại một lúc sau, tiếng người đàn ông nặng nề gầm nhẹ, cùng tiếng cô gái cố ý đè nén, nghẹn ngào thở dốc truyền ra từ phía phòng tắm, không dứt bên tai.

Lúc được Kỷ Diễn ôm ra ngoài, cả người cô xụi lơ không còn chút sức lực. Anh thấy cô nhắm chặt mắt, mặt ửng hồng do vừa rồi lăn lộn quá lâu. Nghĩ tới đó trong lòng liền mềm mại, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Vừa chạm tới giường, Lục Hi Hoà liền kéo chăn lên rồi lăn vào trong, đem cả người mình bọc kín mít.

Cô ngẩng đầu, mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh nói: "Em không muốn quấn khăn tắm đi ngủ..."

Yết hầu Kỷ Diễn chuyển động lên xuống một hồi, anh khom lưng vén tóc ướt dính trên trán cô, "Vậy em mặc đồ của anh được không?"

Lục Hi Hoà cắn nhẹ đôi môi đỏ thắm, gật đầu.

Kỷ Diễn cười cười rồi đi tới tủ quần áo. Anh mặc một chiếc quần boxer, dáng người cao ráo, vai rộng eo thon chân dài. Người đàn ông này nhìn thì gầy, nhưng dưới lớp quần áo kia lại là cơ bắp rắn chắc, cơ bụng tám múi rõ ràng, từng múi từng múi một, xúc cảm còn cực kì tốt.

Lục Hi Hoà càng nghĩ mặt càng nóng, không dám nghĩ tiếp nữa, nhanh chóng đem những thứ kiều diễm trong đầu dẹp qua một bên.

Anh từ trong tủ đồ chọn lựa một hồi, lấy ra một cái áo thun đưa cô xem: "Cái này được không?"

"Được ạ."

Vừa nói, cô ở trong chăn bỏ khăn tắm trên người xuống, đưa tay qua phía anh: "Đưa cho em."

Ánh mắt Kỷ Diễn tối sầm lại, siết chặt áo thun trong tay, đi tới trước mặt cô: "Anh giúp em mặc."

"Hả?"

Dù sao thì cả người cô có chỗ nào anh chưa nhìn thấy đâu? Cần gì phải câu nệ chuyện này? Mà giờ cô cũng lười động tay động chân, nên thoải mái ngồi thẳng người: "Anh mặc giúp em đi."

Mắt Kỷ Diễn hơi đỏ, anh cuộn vạt áo lại rồi cẩn thận mặc giúp cô. Lúc đang mặc tay anh chạm tới làn da trắng nõn tinh tế của cô, làm cả người như có một luồng điện chạy qua, tâm can ngứa ngáy khó nhịn.

Chất liệu cái áo này của Kỷ Diễn ở trên da cực kỳ thoải mái. Mặc trên người anh chỉ là một cái áo thun bình thường, nhưng cô mặc vào lại biến thành một cái váy. Anh giúp cô lấy tóc ở trong áo ra ngoài, vẫn còn ẩm.

Nghĩ tới lát nữa cô ngủ mà để tóc ẩm vậy sẽ không thoải mái, anh ôn nhu nói với cô.

"Anh giúp em sấy tóc."

"Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.