Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 6: Tôi sợ



Cô không muốn nghĩ tới nữa.

Lúc cô còn đang thất thần, Thái Nguyệt duỗi tay chạm vào khuỷu tay cô.

"Hả?"

Thái Nguyệt ra hiệu hướng về phía cô. Cô thuận tiện nhìn qua, liền nhìn thấy Trâu Mẫn Dư dẫn một người đàn ông trẻ tuổi đến chỗ họ.

Mà người đàn ông không phải ai khác, đúng là người mà nàng mới gặp vài phút trước, Kỷ Diễn.

Thái Nguyệt nhanh chóng đưa cho cô một ly rượu vang đỏ, " Bình tĩnh chút."

Lục Hi Hòa mỉm cười, cô sẽ cố gắng hết sức.....

"Hi Hòa, giới thiệu cho cô một chút, đây là Kỷ tổng, CEO của Thiên Ngu." Trâu Mẫn Dư vui tươi hớn hở nói với Lục Hi Hòa. Lục Hi Hòa là đối tượng mà công ty họ đang gắng sức quản lý, Kỷ Diễn là nhân vật nổi tiếng, anh ta tự nhiên là phải giới thiệu nghệ sĩ quan trọng của công ty mình.

Đôi mắt đào hoa của Lục Hi Hòa giống như sóng biếc trong veo, đôi môi nhỏ khẽ nhấc lên tạo ra một vòng cung tuyệt đẹp. Vẻ ngoài thuần khiết dường như không phải nhân gian yên hỏa*, cô cầm ly rượu giơ lên, khẽ gật đầu với Kỷ Diễn. 

*Nhân gian yên hoả: thoát tục, thần tiên

"Chào Kỷ tổng."

Trong lòng Lục Hi Hòa đang thấp thỏm không yên, nhưng ngay cả trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô vẫn duy trì giữ nụ cười chuẩn mực của tiên nữ.

Mợ bà nó!

Trâu Mẫn Dư tiếp tục nói chuyện vói Kỷ Diễn: " Kỷ tổng, đây là Lục Hi Hòa, nghệ sĩ của công ty chúng tôi, đừng nhìn tuổi cô ấy còn nhỏ, mà bất kể gan dạ sáng suốt hay diễn xuất, đều không thua kém những người đi trước".

Nghe những lời Trâu Mân Dư nói, khóe miệng Kỷ Diễn đột nhiên gợi lên nụ cười nhàn nhạt, đồng ý: " Ừ, quả thực là như vậy."

Lục Hi Hòa: ".........."

" Là một nghệ sĩ giải trí chắc là thường xuyên ngồi máy bay chứ?" Kỷ Diễn nói.

Lục Hi Hòa trong lòng "lộp bộp" một chút, cô liền biết, vừa nãy anh chắc chắn đã nhận ra, nếu không cũng sẽ không làm điều này.

Cô cũng nhớ rất rõ ràng, lúc cô ăn đậu hủ của Kỷ Diễn đã lấy cớ là lần đầu tiên ngồi máy bay nên hơi sợ, bất quá cô không còn lời nào để nói, Trâu Mẫn Dư liền giúp cô trả lời: " Có nghệ sĩ nào mà không ngồi máy bay chứ, nếu không thì lịch trình thế nào mà hoàn thành được?"

Lục Hi Hòa: ".............."

Boss, anh có biết anh như vậy là đang tự đào hố chôn nghệ sĩ của mình không???

" Trước đây tôi cũng thấy Lục tiểu thư vài lần trên màn hình, quả nhiên TV cùng người thật vẫn luôn có điểm bất đồng," Kỷ Diễn nhàn nhạt nói.

Trâu Mẫn Dư nhíu mày: "????"

Kỷ tổng đây là đang ám chỉ nghệ sĩ của công ty anh không xinh đẹp???

" Bây giờ nhìn, vẫn cảm thấy Lục tiểu thư ngoài đời so với trên TV xinh đẹp hơn."

Trâu Mẫn Dư thả lỏng chân mày, nguyên lai ý Kỷ tổng là thế.

Nhưng mà.............

Lục Hi Hòa lần nữa hiểu ra được ý tứ che giấu của Kỷ Diễn, anh đây là đang ám chỉ lần trước gặp ở trong "Bar Thắng Gia" đi.

Chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, anh liền truyền đạt ý tứ mà anh muốn biểu đạt với cô.

Một là chuyện trên máy bay, hai là chuyện ở quán bar.

"Kỷ tổng quá khen." Ngay cả khi trong tâm cô sáng rõ như gương, cô vẫn phải làm bộ dạng giả bộ nghe cái gì cũng không hiểu.

*

Sau khi tiệc tối từ thiện kết thúc, đã gần 9h tối. Đoàn người đến như thế nào thì rời đi như vậy, Lục Hi Hòa cũng không ngoại lệ, thời điểm cô chuẩn bị lên xe bảo mẫu thì đột nhiên có ai đó cách không xa đối cô vẫy tay. Lục Hi Hòa không thấy rõ gương mặt của người đàn ông, nhưng cô nhìn thấy biểu tượng đầu chổi của anh ta. Lục Hi Hòa không thể không mỉm cười, vẫy tay lại với anh ta.

"Vẫy tay với ai vậy?" Thái Nguyệt ngồi trong xe bảo mẫu hỏi.

"Cái đầu chổi.... À không........ Tiếu thư ký."

Thái Nguyệt cười nói: "Tiếu thư ký này thực sự là fan số 1 của em."

"Có lẽ vậy." Lục Hi Hòa nói.

Kỷ Diễn đi ra vừa đúng lúc thấy Tiếu Mính đang đứng ở cửa xe với cái đầu chổi không biết đang nhìn cái gì. Kỷ Diễn nhìn theo hướng anh ta đang nhìn thì thấy Lục Hi Hòa đang khom lưng lên xe, hôm nay cô mặc bộ lễ phục dạ hội hở vai, làn váy thẳng đến mắt cá chân mảnh khảnh của cô, mang đôi giày cao gót màu bạc càng khiến cô mảnh khảnh cao gầy.

Kỷ Diễn chợt nghĩ đến 3 tháng trước, cô mặc một bộ chiếc váy ngắn liền áo màu đen, đôi chân trắng thon dài và thẳng tắp, vòng eo thon nhỏ tinh tế mềm mại, lôi kéo ống tay áo của anh cả người đều tựa vào người anh, quanh hơi thở đều là hương thơm nhàn nhạt của cô.

Tiếu Mính quay sang sếp của mình thấy anh đứng đằng sau mình. Anh ta không thể không nói: 

" Ông chủ?"

Kỷ Diễn phục hổi tình thần, anh mở cửa xe và ngồi vào: " Về thôi."

"Vâng."

Tiếu Mính nhìn Kỷ Diễn qua gương chiếu hậu. Anh ngồi dựa vào ghế sau, nheo mắt nhìn có chút mệt mỏi. Vì vậy không làm phiền anh vào lúc này, đợi tới khi xe chạy đến chung cư, Tiếu Mính lúc này mới nói với Kỷ Diễn một tiếng: "Ông chủ, tới rồi."

Kỷ Diễn nhíu mày, mở mắt ra, duỗi tay xoa xoa nhẹ từ sống mũi xuống. Sau khi xuống xe, anh dặn dò Tiếu Mính: "Lái xe về cẩn thận."

Trong lòng Tiếu Mính chính là cảm động, mặc dù ông chủ của bọn họ ngày thường rất lạnh nhat, nhưng là vẫn có một chút lương tâm, "Cảm ơn sếp, tạm biệt."

"Ngày mai bình thường một chút."

Tiếu Mính: "???"

Kỷ Diễn thấy Tiếu Mính không hiểu, vì thế anh chỉ tay vào tóc của anh ta, tiếp theo không để ý đến anh ta nữa liền đi vào bên trong.

Tiếu Mính nhìn bóng lưng Kỷ Diễn, trong lòng rủa thầm 10,000 lần mợ bà nó, ý của ông chủ là kiểu tóc của anh ta không bình thường? Anh muốn thu hồi lại lời nói lúc trước, người như ông chủ, sao có thể có lương tâm chứ?????

Ảo tưởng lái xe đâm chết anh ta, ớ, cách này..... ừm.....không được, anh còn phải dựa vào việc phát tiền lương của anh ta,..... Sếp, anh phải nhớ kỹ, là tiền lương cứu mạng anh!

*

Khi Tiếu Mính lái xe rẽ phải, vừa đúng lúc anh ta đi ngang qua một chiếc xe Toyata Elfa màu đen. Anh ta mơ hồ cảm thấy chiếc xe đó có chút quen thuộc, nhưng trong đầu lóe lên quá nhanh, vì vậy anh ta không bắt được. Hai người lái xe đã rời đi thật xa.

Thái Nguyệt bọn họ chở Lục Hi Hòa đến dưới lầu, Lục Hi Hòa sau khi xuống xe hướng mấy người trong xe vẫy tay chào, "Cho các cô cơ hội nói lời chúc ngủ ngon với tiên nữ."

Một vài người trong xe bảo mẫu nhìn cô khá bình tính, rõ ràng bọn họ đã quen với hành vi của cô. Thái Nguyệt liếc mắt nhìn cô: " Cô mau đi lên đi, sáng sớm ngày mai còn phải lên công ty, có cuộc họp."

Lục Hi Hòa bĩu môi dưới lớp khẩu trang, " Đi đây."

Nói xong, cô liền bước vào tòa nhà chung cư. Khi mới bước vào sảnh, Lục Hi Hòa cảm thấy một cơn gió mát lạnh lướt qua. Cô vô thức nắm chặt chiếc áo gió quấn quanh người. Mặc dù là đêm mùa hè nhưng thời tiết trong những ngày này rất bất thường, vào ban đêm, trời lạnh đến dọa người, vòng qua vòng lại. Cô nhìn thang máy đang từ từ đóng lại, nhanh chóng chạy đến " Này,.... Chờ chút...."

Nhưng cô vẫn là muộn một bước, cô chỉ có thể nhìn cửa thang máy từ tứ đóng lại trước mắt. " Wow, người bên trong nếu biết chính mình vừa bỏ lỡ một tiên nữ, khẳng định sẽ khóc lóc thảm thiết."

Trở lại chung cư, chuyện đầu tiên Lục Hi Hòa làm là đạp rớt giày cao gót trên chân, đôi giày trị giá 5 con số bị chủ nhân của nó đá không thương tiếc. Lấy một chiếc dép trong nhà thoải mái đi vào, Lục Hi Hòa đi vào phòng ngủ sau đó đi vào phòng tắm. Chẳng mấy chốc cửa kính nhà tắm hiện lên mờ mờ ảo ảo và tiếng nước chảy bên trong kèm theo tiếng hát khẽ.

Bởi vì sáng sớm ngày mai phải đến công ty họp, cho nên cô sấy xong tóc, chăm sóc da trước khi lên giường, thoải mái chui vào chăn.

Tắt đèn, đi ngủ!

*

Trong giấc mơ là cảnh tượng hỗn loạn, những tiếng la hét gào thét chói tai, và chiếc xe bị va vào bên đường đã biến dạng. Máu đỏ sẫm chảy từ xe xuống con đường nhựa, không khí đầy mùi máu tươi.

Anh nghe được thanh âm nghẹn ngào của bé gái.

"Tôi sợ."

"Tôi sợ."

Mỗi một tiếng giống như được khắc sâu trong tâm trí anh.

Anh phát điên mà đi tìm nguồn gốc của âm thanh này, nhưng âm thanh xung quanh không biết từ khi nào trở nên ồn ào hơn, thanh âm bé gái bị tiếng ồn bao phủ, mùi máu tươi trong không khí bắt đầu trộn lẫn với mùi xăng, trước mắt dần bị ánh lửa bao trùm. Cả thế giới đều bao phủ một màu đỏ tươi.

Kỷ Diễn mở to mắt trong bóng tối, lưng áo anh ướt đẫm, trán che kín mồ hôi lạnh. Khi ánh mắt của anh đã bắt đầu quen dần với bóng tối, anh mới đưa tay ra xoa ấn đường.

Anh đã rất lâu không mơ lại giấc mơ này, nhưng mãi đến 3 tháng trước.

Có một cô gái hỏi anh: " Anh có biết ở trên trời có bao nhiêu vì sao không...."

Trên trời chỉ có một vì sao.

Kỷ Diễn khẽ nhắm mắt lại, cũng không biết mình nằm trên giường bao lâu. Lúc này anh mới xốc chăn chân trần đi xuống giường.

*

Ngày hôm sau, Lục Hi Hòa dậy khá sớm, sau khi ăn sáng và trang điểm, mới tự lái chiếc xe yêu quý đến công ty họp.

Mặc dù Lục Hi Hòa trong công ty bọn họ tuổi còn nhỏ, nhưng đã ra mắt sớm, có mức độ nổi tiếng cao, cho nên năm 22 tuổi cô đã ngồi vững trên ngai vàng của công ty.

"Chào buổi sáng, Hà tỷ."

Hà Phỉ?

Tương tự như Lục Hi Hòa là đàn chị của công ty bọn họ, chẳng qua lúc Lục Hi Hòa vào công ty, Hà Phỉ đã là đàn chị rồi. Dù sao Lục Hi Hòa vẫn là người đến sau, nói tới Hà Phỉ vẫn là đàn chị đi trước.

Chẳng qua tất cả mọi người đều biết, Hà Phỉ không thích Lục Hi Hòa, nhưng mọi người cũng biết, không chỉ có Hà Phỉ không thích Lục Hi Hòa mà Lục Hi Hòa cũng không thích Hà Phỉ. Chỉ có điều là họ chưa bào giờ chủ động khiêu khích nhau, mà hai người vẫn luôn bảo trì mặt ngoài hữu hảo vói nhau mà thôi.

Đi theo Hà Phỉ còn có Mạnh San San, Mạnh San San là em gái họ của Hà Phỉ, cho nên Hà Phỉ rất nâng đỡ cô ta. Năm này mới 19 tuổi, trưởng thành chắc rất xinh đẹp, công ty vừa mới ký hợp đồng với cô ta. Hà Phỉ không thích Lục Hi Hòa, là em họ của Hà Phỉ, Mạnh San San tự nhiên cũng ghét Lục Hi Hòa.

Lục Hi Hòa từ xa liền nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Mạnh San San, cũng lười phản ứng với cô ta. Chỉ là thấy Hà Phỉ đến gần chỗ cô, mới bày ra nụ cười tiêu chuẩn của tiên nữ, lịch sự chào hỏi Hà Phỉ: " Chào buổi sáng, Hà tỷ."

Hà Phỉ nhìn thoáng qua Lục Hi Hòa với vẻ mặt vô cảm, nụ cười tiên nữ Lục Hi Hòa vẫn luôn được bàn tán say sưa trong giới, bởi vì khi cô cười rộ lên thực sự  rất xinh đẹp, nhưng nụ cười tiên nữ mà mọi người cảm thấy xinh đẹp ở trong mắt Hà Phỉ lại chói mắt lạ thường.

Cô ta lãnh đạm "Ừ" một tiếng, chuẩn bị rời đi, Mạnh San San cũng chuẩn bị rời đi theo, nhưng câu nói tiếp theo của Lục Hi Hòa lại làm hai người đều dừng bước.

"Người mới đến công ty khi nào lại không hiểu lễ phép như vậy, nhìn thấy tiền bối mà không có một lời chào hỏi? Chẳng lẽ cho rằng bên trên có người nâng đỡ, liền có thể ngang hàng với các tiền bối trong công ty sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Không có tin nhắn của bạn, tôi rất sợ ~~~~

Hôm này tặng 99 bao lì xì ~~99 đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.