"Vậy sao được, một mình không ngủ được." Kỷ Diễn ôm cô vào lòng không chịu buông tay, chôn đầu ở cổ cô, cọ tới cọ lui như một đứa trẻ.
Vì thế nước còn đọng trên tóc anh đều rơi hết lên cổ cô, lành lạnh. Lục Hi Hoà bị động tác chơi xấu của anh làm cho vừa tức vừa buồn cười. Cô đưa tay nhẹ nhàng vò nhẹ tóc anh.
"Này, tóc anh còn ướt đấy!"
Tiếng "này" của Lục Hi Hoà làm tim Kỷ Diễn ngứa ngáy khó chịu, như một chiếc lông vũ nhẹ chạm vào tim, vừa ngứa vừa đau.
"Vậy em lau giúp anh." Anh nói rồi đưa khăn cho cô.
"Sao em lại phải lau giúp anh?"
"VÌ em là vợ anh." Kỷ Diễn nghiêm túc nói.
"Anh... nói bậy gì đó!" Lục Hi Hoà ném khăn vào mặt anh.
Kỷ DIễn cười tiếp được khăn, lại đưa cho cô: "Lau giúp anh đi."
Động tác này, giọng điệu này, thật sự có chút... đáng yêu!
Cô bị anh mê hoặc thật rồi, vốn dĩ cũng không giận anh, liền cầm lấy khăn lông.
"Anh cao quá, em với không tới!"
Kỷ Diễn xoay người cô rồi ngồi xuống bên tay ghế sô pha.
Lục Hi Hoà để khăn lên đầu anh, xoè tay năm ngón, lau cực kỳ thô bạo.
Đối với hành động thô bạo của anh, Kỷ Diễn không một tiếng oán hận. Ngược lại vòn tay ôm lấy eo cô, dáng vẻ thích thú.
Không tới mấy hồi, tóc đã khô một nửa, cô dùng ngón tay vuốt tóc, tóc đen mềm mại phía trước trán. Để kiểu tóc này trông anh như trẻ ra vài tuổi, vào giới giải trí chắc chắn sẽ cướp mất bát cơm của đám tiểu thịt tươi kia.
Kỷ Diễn thấy khoé miệng cô nhếch lên, chắc suy nghĩ lại đi vào cõi thần tiên rồi.
"Này, anh làm gì vậy!"
Lục Hi Hoà đúng là như đang đi vào cõi tiên, bất thình lình eo bị nhấc lên, sợ tới mức giật mình, suy nghĩ đều tan biến.
"Em nói xem?"
Kỷ Diễn nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Lục Hi Hoà vừa chạm xuống mặt giường liền xốc chăn lên muốn chui vào. Nhưng cô vừa động đậy liền bị một bàn ấm áp nắm lấy cổ chân. Ngay sau đó, cô không chịu khống chế mà muốn chạy, người nọ liền vững vàng đè trên người cô.
"Anh... nặng quá..." Lục Hi Hoà bị anh ép tới không thở nổi.
Anh không hề hấn gì: "Còn muốn để anh ngủ một mình?"
Đây là đang bàn điều kiện sao?
Có câu nói thế nào ấy nhỉ, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.
Cô lắc đầu: "Không có không có."
Nghe vậy, anh rời khỏi người cô, Lục Hi Hoà lập tức thở hổn hển. Người này nhìn cũng mảnh khảnh đó, nhưng trọng lượng thực tế lại không thể khinh thường được!
Kỷ Diễn dịu dàng nhìn người nằm bên dưới, ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc, quấn lấy tóc cô. Trên mặt ngưa ngứa, Lục Hi Hoà nắm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh bỗng trở nên ái muội, kiều diễm.
Mắt anh thâm thuý như biển rộng xanh thẳm, ẩn chứa ôn nhu vô tận.
Kỷ Diễn không nói tiếng nào, ôm lấy người rồi hôn, mềm mại tới mức làm anh muốn sa vào đó. Anh vừa hôn vừa vuốt ve khắp nơi.
Tay anh đi đến đâu, ở nơi đó cô liền cảm nhận được sự run rẩy của chính mình. Cô bị anh hôn tới mức mơ hồ, tay bị đè xuống gối, những ngón tay đan chặt.
Anh trầm luân vào cơ thể mềm mại, đêm này cá nước thân mật tới triền miên.
*
Sáng hôm sau, Lục Hi Hoà bị anh quấy rầy tới tỉnh ngủ.
Cô vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt anh tuấn bị phóng đại, môi còn bị anh nhay cắn.
Kỷ Diễn thấy cô mở mắt mới rời ra một chút.
"Tỉnh?"
Lục Hi Hoà vỗ vào cánh tay anh: "Anh làm gì vậy, em còn chưa ngủ đủ đâu!"
Kỷ Diễn hạ thấp người, hất tóc cô ra sau rồi hôn lên trán.
"Ừm, em ngủ của em, anh làm của anh." Vừa nói động tác lại càng thêm càn rỡ.
"Lưu manh." Mặt Lục Hi Hoà đỏ bừng lầm bầm nói.
Kỷ Diễn rút một tay lại, nắm lấy góc chăn, đột nhiên phủ lên hai người đang nằm, tiện che dấu động tác tiếp theo.
Dưới chiếc chăn mỏng, Lục Hi Hoà khẽ kêu một tiếng.
"A! Anh là hỗn đản sao!"
"Ừm, đúng rồi."
"..."
Lăn lộn xong, Kỷ Diễn tự mình giúp cô tắm sạch bằng nước nóng.
Hai người ăn sáng xong mới rời đi. Kỷ Diễn đưa cô về chung cư trước rồi mới đi làm.
Trên đường về nhà, Lục Hi Hoà bất ngờ nhận được điện thoại của Doanh Doanh.
"Alo?"
"Chị Hi, chị Hi."
Lục Hi Hoà nghe ra giọng điệu Doanh Doanh không đúng lắm, ngồi ngay ngắn hỏi: "Sao vậy Doanh Doanh, có chuyện gì từ từ nói, đừng vội."
"Chị Hi, chị Thái với Lư phó tổng cãi nhau to rồi!"
.........
Kỷ Diễn thấy cô cúp máy xong liền thất thần, nghiêm túc hỏi: "Sao vậy?"
"Giờ em phải tới công ty một chuyến." Lục Hi Hoà khẩn trương nói.
"Anh đưa em đi."
"Vâng."
"Anh lên với em."
Cô lắc đầu: "Không cần, em tự đi lên được rồi."
"Nhưng..."
"Không sao đâu, tự em giải quyết được." Lục Hi Hoà an ủi nói.
Anh xoa đầu cô: "Giải quyết không được thì gọi cho anh, anh tới tìm em."
"Ừm, được."
Lục Hi Hoà không đi tìm Thái Nguyệt ngay, mà đi thẳng tới văn phòng Lư Lương Kiều.
Lư Lương Kiều đang nổi giận đùng đùng trong văn phòng, anh ta ở vị trí này bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên bị nhân viên cấp dưới làm cho tức tới mức này.
Một Lục Hi Hoà còn chưa đủ, giờ ngay cả người đại diện của cô ta cũng dám làm phản!
"Phó tổng, Lục tiểu thư tới rồi..."
Thư ký ngoài cửa còn chưa nói xong đã thấy Lục Hi Hoà đẩy cửa đi vào. Mặt cô còn lạnh hơn mặt anh ta!
"Lư phó tổng, nghe nói anh muốn điều chị Thái tới làm người đại diện của Hà Phỉ?"
Lời này vào tai Lư Lương Kiều cực kì không thoải mái. Cô ta nói vậy là có ý gì, chất vấn hắn sao?
Anh ta là ông chủ, chẳng lẽ điều chuyển một người đại diện còn cần cô ta đồng ý sao?
"Đúng thì sao?"
"Không phải Hà Phỉ đã có người đại diện rồi sao? Một nghệ sĩ không phải chỉ cần một người đại diện thôi sao?"
"Tôi muốn mấy người thì là bao nhiêu đó người, quy tắc đều do người đặt ra."
"Nhưng hiện tại chị ấy là người đại diện của tôi, anh chuyển chị ấy đi, tôi phải làm sao?"
"Hiện giờ cô không có lịch trình gì, cần người đại diện làm gì? Còn nữa, công ty không nuôi người rảnh rỗi! Cô không rõ sao!"
"Lịch trình của tôi không phải bị anh huỷ bỏ sao, không phải anh khiến tôi thành người rảnh rỗi sao?"
Lư Lương Kiều bị miệng lưỡi hùng hổ doạ người của Lục HI Hoà làm cho nổi trận lôi đình.
Cô ta còn có mặt mũi hỏi như vậy. Nếu không phải cô ta luôn như vậy, không biết trời cao đất dày thì anh ta sẽ đối với cô như vậy sao. Cô không tỉnh ngộ thì thôi, lại còn dám hùng hổ doạ người, coi anh ta là đồ trang trí à!
Anh ta đột nhiên đập bàn: "Lục Hi Hoà! Cô đúng là càng ngày càng quá đáng!"
Lục Hi Hoà biết anh ta đang tức giận, nhưng cô không sợ hãi chút nào. Nhìn vào mắt anh ta, gằn từng câu từng chữ: "Thái Nguyệt là người đại diện của tôi, anh muốn chuyển đi, tôi không đồng ý."
Lư Lương Kiều cười: "Cô không đồng ý? Cô là cái thá gì, tôi nói cho cô biết, tôi muốn chuyển ai đi không cần cô đồng ý. Cô không hài lòng có thể huỷ hợp đồng, chúng ta một phách hai tán!"
Lục Hi Hoà nghe anh ta nói xong, càng bình tĩnh.
"Được, huỷ hợp đồng."
Mà Lư Lương Kiều nghe cô nói xong lại thấy sửng sốt. Anh ta không thực sự muốn huỷ hợp đồng, Lục Hi Hoà đang nổi như vậy, huỷ hợp đồng tuyệt đối là tổn thất với công ty. Lời anh ta nói vừa rồi chẳng qua là do quá tức giận thôi.
Nhưng lời đã nói ra, cô ta còn trả lời dứt khoát như vậy, muốn thu lại cũng không được nữa rồi.
"Lục Hi Hoà, cô giỏi lắm, đi ra ngoài cho tôi!"
Một câu cô cũng không buồn nói với anh ta, xoay người đi ra ngoài.
Thái Nguyệt đã biết tin đang đứng bên ngoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi nhau kịch liệt trong phòng, nhưng cụ thể là nói gì cũng không nghe rõ được.
Thấy Lục Hi Hoà đi ra liền chạy tới đón.
"Hi Hoà, em không sao chứ, anh ta không gây khó dễ gì cho em chứ?"
Cô nhìn Thái Nguyệt, thấy vẻ mặt lo lắng ấy, trong mắt có chút mỏi mệt.
Thái Nguyệt theo cô sắp được ba năm, từ khi cô bước vào giới giải trí cho đến hiện tại vị thế vững vàng, một đường đều là do cô ấy nâng đỡ.
Cô cũng không phải là minh tinh hạng nhất ngay từ đầu, mà cô ấy cũng không phải là người đại diện kim bài ngay từ đầu. Các cô đều đi lên từ hai bàn tay trắng.
Thời điểm khó khăn nhất, xe và trợ lý cũng không có, Thái Nguyệt lấy xe mình làm xe bảo mẫu, mỗi ngày đưa đón cô đi làm rồi về, vừa làm trợ lý vừa làm tài xế.
Vì cô tranh thủ các loại nhân vật có thể lộ mặt mà liều mạng chắn rượu. Lúc cô bị nhà đầu tư, nhà làm phim quấy rồi, luôn luôn bảo vệ cô ở phía sau.
Lúc mới vào đoàn làm phim, cả hai người toàn ăn cơm canh nguội lạnh, rạng sáng công việc mới kết thúc, Thái Nguyệt cũng chờ cô tới rạng sáng. Bất kể xuân hạ thu đông.
Người đồng hành cùng cô trên con đường này, sao cô có thể buông tay được?