Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
—–
Việc Lương phu nhân tung tin vịt gièm pha, thái độ Khương Từ rõ ràng không muốn buông tha.
Sắc mặt Lý Diệp Na thay đổi, đàm phán với người khác theo thói quen đè thấp thanh âm, nói: “Lương Chính đầu tư phim của cậu đã là chuộc tiền cho hành vi của Lương phu nhân.”
Nửa câu sau, đơn giản chính là muốn nói ‘Khương Từ, nhìn thấy mà chấp nhận đi.’
Lông mày Khương Từ nhăn ra một ý cười châm chọc, chỉ ra: “Diệp na, dù phim của tôi không bán được vé nào cũng không cần Lương Chính phẩm hạnh ‘tốt’ kia giúp đỡ.
Bị người ta ác ý hất một chậu nước bẩn, còn hợp tác cùng Lương Chính, chẳng phải chuyện này đồng nghĩa với việc tôi ngầm thừa nhận tin đồn có quan hệ bất chính trong miệng Lương phu nhân sao?” Không có người nào muốn đưa bản thân mình vào vị trí tiểu tam kia.
Khương Từ cũng nhìn ra trận tranh chấp này sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của Lý Diệp Na, cô ta mới chủ động đứng ra thuyết phục hai bên hòa giải.
Lương phu nhân sẽ không quấy rầy cô nhưng cũng sẽ không xin lỗi.
Chuyện cô bị Quý phu nhân không mang theo thiện ý đánh giá ở Phó gia, ai là người sai
Khương Từ không thừa nhận bản thân không may mắn, từ chối lời hòa giải của Lý Diệp Na: “Tôi không cần Lương Chính đầu tư, nhưng tôi muốn Lương phu nhân phải công khai xin lỗi, tự mình bịa đặt vu hãm thì phải tự mình làm sáng tỏ.”
Lý Diệp Na nên sớm nhìn ra Khương Từ là một cô gái trông yếu đuối mỏng manh nhưng tính tình trong xương cốt lại vô cùng cứng rắn, không ham danh lợi, còn sợ cái gì?
Đáy lòng cô cảm thấy bực bội, áp lực khoảng thời gian trước cô phải chịu lại ùa về, không khỏi nhíu mày: “Khương Từ, ở xã hội hiện thực, trong túi ai có tiền thì người đó có thể vênh váo khi dễ người khác.
Tôi chỉ là một người đại diện nho nhỏ thì có thể làm gì? Rút khỏi vòng giải trí? Không ăn không uống chờ mẹ tôi bệnh chết?”
“Trần Bội Bội dựa vào bộ phim này xoay mình trở thành Ảnh hậu, tôi dựa vào cô ấy bước lên một tầng mây khác, thật không dễ dàng.
Tôi biết bây giờ cậu một bước đã giải quyết được vấn đề lập gia đình và sinh con, mẹ cậu cao hứng cho cậu một khoản hồi môn kếch xù, đừng nói một bộ phim điện ảnh, dù mười bộ phim cũng không có vấn đề gì, cậu có đường lui, nhưng tôi không có.”
Lý Diệp Na thổ lộ nỗi khó khăn của mình trước mặt Khương Từ.
Nếu có thể cho cô ta một chiếc khăn giấy, cô ta cũng có thể khóc ngay lập tức.
Có một câu, Khương Từ không kìm được mà nói với cô: “Lý Diệp Na, cậu đừng giở bộ mặt khổ sở ép tôi.”
Khi cô bình tĩnh mở miệng nói ra những lời này, liền nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lý Diệp Na.
Cảm xúc trong lòng cô đã không còn như xưa, cảm thấy khó chịu, muốn nhân cơ hội này nói rõ với cô ta những chuyện hồi trước.
“Lúc trước, chúng ta bỏ qua lập trường của bản thân mà ràng buộc lợi ích với nhau.
Tôi muốn làm phim, cậu muốn có chỗ đứng trong thành phố S hỗn loạn này.
Vì vậy tôi đã giới thiệu cậu với mẹ tôi, nhân mạch trong tay cậu mấy năm nay, ngay từ đầu đều do mẹ tôi cung cấp.
Lúc trước tôi nguyện ý để cậu thông qua đường tắt tiếp xúc giới này, không có nghĩa tôi phải có nghĩa vụ này.” (nghĩa vụ cung cấp tài nguyên cho bả,…)
Khương Từ nói đến chuyện này, cảm thấy bản thân trước đây thật ngu ngốc, thanh âm cười khẽ, lãnh đạm: “Cậu coi thường tiềm lực của bản thân, tôi đã giúp cậu phát triển nó đến cực điểm.
Hai năm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, không muốn tiếp tục giúp cậu lấy lòng mẹ tôi, kết quả trong mắt cậu tôi trở thành kẻ tiểu nhân ích kỉ, thấy tôi không còn lợi ích liền bán đứng tôi.
Bây giờ lại thấy tôi có thể giữ được lợi ích cho cậu, cậu lại đến giảng đạo lý, lấy người mẹ bị bệnh nặng của cậu ra làm cớ bắt tôi phải nghe theo cậu một lần nữa.”
Tâm tư của Lý Diệp Na bị nhìn thấu, sắc mặt vô cùng khó coi.
Khương Từ cảm thấy lật tẩy bộ mặt giả dối của người từng thân thiết với mình là vô cùng khó khăn.
Cô mới không sợ Trần Bội Bội bị chuyện này làm liên lụy, cô cũng không đổ tất cả những chuyện bản thân phải chịu lên người Lý Diệp Na.
Nếu đã xé rách lớp mặt nạ của Lý Diệp Na, có một số việc cũng phải nói ra.
Khương Từ nói: “Khi bắt đầu quay bộ phim đầu tiên của tôi, cậu nói với tôi công ty cậu quyết định lấy danh nghĩa con gái Từ Uyển Nghi, mượn điều này để thu hút các diễn viên tới đoàn phim dành vai diễn, còn cố gắng cạ nhiệt muốn tăng doanh thu phòng vé.
Cậu làm xong mới để tôi biết, lúc đó tôi chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt, tự tay đốt cháy công sức của bản thân hết lần này đến lần khác.
Lần này, tôi mang thai ngoài ý muốn cậu liền xoay người bán đứng tôi.
Chuyện xưa tái diễn, liên thủ với mẹ tôi tìm cớ tẩy
trắng bản thân, còn luôn miệng nói đôi bên cùng có lợi.
Cậu đã bao giờ nghĩ đến dưới tình huống Phó Thời Lễ đưa tôi đến bệnh viện phá thai, nếu anh ấy không chịu trách nhiệm lại với tính khí cường thế của mẹ tôi, kết cục của tôi sẽ là gì?”
Đời này ở trước mặt Từ Uyển Nghi, Khương Từ cũng không thể thẳng lưng mà sống.
Cô thừa nhận bản thân chấp nhất quá mức kiên trì, nói khó nghe chính là giả thanh cao.
Cô đã chịu nhiều thất bại trong sự nghiệp của mình, nhưng cô cũng không nợ Lý Diệp Na bất cứ cái gì.
Nhiều năm trôi qua, hai người cùng nhau nâng đỡ nhau để đi đến ngày hôm nay.
Cũng không thể nói chỉ Lý Diệp Na lợi dụng cô, cô ta cũng có rất nhiều lần giúp đỡ cô, nhưng đến cuối cùng giữa hai người chỉ còn lại hai từ “lợi ích”.
Có đôi khi ngẫm lại thấy thật buồn cười, nói về tình cảm, Lý Diệp Na sẽ nói với cô ‘Khương Từ, suy nghĩ của cậu thật non nớt, không phải tư tưởng một người trưởng thành nên có.’
Bây giờ nói về lợi ích, Lý Diệp Na lại tới nói đến tình cảm với cô.
Sự tình một khi bị lật tẩy, dường như ngay cả quan hệ xã giao cũng không duy trì được.
Thái độ Khương Từ đã xác định lập trường sau này của cô và Lý Diệp Na.
“Khương Từ, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ trước khi làm.
Có thể trong lòng cậu cảm thấy không thoải mái với tôi, nhưng đừng đem việc này liên lụy đến Trần Bội Bội.” Lý Diệp Na biết thái độ Khương Từ, nói thêm nữa sẽ rất lãng phí thời gian.
Át chủ bài hiện tại của cô là Trần Bội Bội, nếu cô muốn dựa vào tiểu hoa đán này để ổn định ở thành phố S, cô đương nhiên phải giúp cô ấy, cố ý nói với Khương Từ: “Cô ấy là một cô gái quê, có được địa vị như bây giờ đã phải chịu khổ quá nhiều.
Hơn nữa, cô ấy vẫn nhớ rõ ân tình nợ cậu.”
Lý Diệp Na biết không thuyết phục được Khương Từ, lại không thể sử dụng biện pháp mạnh với cô, liền rời khỏi căn hộ.
Không khí trong phòng khách yên lặng, chỉ còn lại một mình Khương Từ ngồi trên sô pha, dùng ngón tay xoa ấn đường, có chút đau đầu.
—–
Đã gần bảy giờ tối, tài xế dưới lầu đã đợi được một lúc.
Khương Từ đợi Tiêu Họa trở về, muốn chính miệng nói với cô ấy chuyện cô dọn đi.
Mười phút sau.
Tiêu Họa chen lấn trên tàu điện ngầm cuối cùng cũng về đến nhà.
Vừa vào nhà đã thấy Khương Từ đang sắp xếp hai vali hành lý, một chiếc vẫn chưa
kéo khóa, nhìn thấy những chiếc vali này, trong lòng cô cũng đoán được, đặt túi xuống, hỏi: “Hôm nay dọn đi sao?”
Khương Từ đi ra từ phòng vệ sinh, gật đầu: “Hôm nay mình với Phó Thời Lễ đã đi lãnh chứng.”
“ F***.” Tiêu Họa nhất thời chưa quen với chuyện Khương Từ đã trở thành người phụ nữ đã lập gia đình?
Cô đánh giá cẩn thận vài lần, cảm thấy cũng không thay đổi gì cả.
Khương Từ đưa sổ đăng ký kết hôn cho cô xem, cả hai tờ đều nằm trong tay cô, chưa đưa cho Phó Thời Lễ.
Tiểu Họa nheo mắt nhìn hai cuốn sổ nhỏ từ đầu đến cuối, không sót một chi tiết nào, còn đưa tay sờ lên những cái tên in trên đó, kinh ngạc nói: “Là thật.”
“Nếu không thì là giả chắc?” Khương Từ nói đùa.
“Không phải, cậu không hiểu.” Tiêu Họa giơ cuốn sổ nhỏ nói: “Nếu cậu đăng cái này lên Weibo, cậu có biết chuyện gì sẽ xảy ra gì không?” Khương Từ lắc đầu, đột nhiên không muốn biết.
Tiêu Họa đang định nói: “Nhất định sẽ có người đưa cậu lên hot search
〈Mọi người mau xem Khương Từ không làm phim cho tốt đã đi lấy đại gia〉.”
“……”
Vẻ mặt Khương Từ lãnh đạm không nhìn ra chuyện cười của cô, chuyện này buồn cười lắm sao?
Tiêu Họa cười xong, ngón tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt, vì chủ động nhận lỗi nên giúp cô thu dọn hành lý: “Đúng rồi Từ Từ, đêm nay có phải là đêm động phòng hoa chúc của hai người không?”
Cô lấy mấy bộ đồ ngủ bảo thủ trong hành lý ra, Khương Từ đang ở trong phòng vệ sinh nên không nhìn thấy, giọng nói truyền đến: “Tiêu Họa, xin hỏi cậu còn ý tưởng đáng khinh nào có thể không nói ra không?”
“Chỉ hỏi một chút thôi.” Tiêu Họa miệng nói, kết quả lại cười xấu xa, đem mấy bộ đồ ngủ này vứt trở lại tủ quần áo.
Làm bạn cùng phòng ba năm, Khương Từ đã kết hôn, dù thế nào cô cũng muốn tặng người bạn này một món quà giá trị để thể hiện tấm lòng của mình.
Tiêu Họa công tác trong một công ty chuyên làm đồ nội y.
Cuối năm, ông chủ thích tặng đồ nội y gợi cảm cho các nhân viên nữ để thưởng tết, còn thỉnh thoảng tổ chức rút thăm trúng thưởng, đa phần quà cũng là đồ nội y.
Tiêu Họa may mắn giành được vị trí đầu tiên.
Sau đó lãnh đạo công ty tặng cô một bộ váy ngủ cao cấp của hãng nhưng tiếc ngực cô phẳng a, lại không có đàn ông, buổi tối mặc gợi cảm như vậy là muốn tự chơi mình đến cao — trào sao?
Bộ váy ngủ trong suốt này, cô đặc biệt muốn Khương Từ mặc, cô gái bảo thủ này chết sống không muốn.
Bây giờ tiện nghi cho Phó Thời Lễ a, cô cũng chưa nhìn đã mắt lần nào đâu.
Tiêu Họa lắc đầu thở dài, động tác nhanh chóng để bộ váy ngủ bằng vải tuyn thêu ren xuống đáy vali.
Chỉ nghĩ đến Khương Từ ngực to eo thon, hai chân thon dài trắng nõn mặc vào, trong mắt có bao nhiêu gợi cảm.
Cô nhét vào vali, kéo chặt khóa.
Khương Từ bước ra từ phòng vệ sinh, nhìn thấy Tiêu Họa đang đưa lưng về phía mình uống nước, cũng không phát hiện điều gì bất thường.
Cô nhìn thời gian, cũng không còn sớm.
Vì thế liền nhẹ giọng nói: “Mình đi đây.”
“Ừ.” Tiểu Hoa đặt cốc nước xuống, chủ động cầm hai chiếc vali lên cho cô.
“Để mình cầm một cái.” Khương Từ duỗi tay muốn cầm lấy, nhưng bị từ chối.
Tiêu Họa vài bước đã đi ra ngoài cửa, một bên nói: “Để thai phụ làm mấy chuyện này, lương tâm mình sẽ bị cắn rứt nha.”
Khương Từ không còn cách nào khác, đành phải đi ra, đóng cửa căn hộ.
Tài xế đang ở bên ngoài, nhận được hai cuộc gọi từ Phó tiên sinh.
Lần gọi cuối cùng anh cũng thấy thân ảnh một người phụ nữ đang bước ra, liền nói với người ở đầu dây bên kia: “Người đã ra, còn mang theo hai vali hành lý, không nói muốn ở lại qua đêm, Phó tiên sinh ngài yên tâm.”
Mới vừa báo cáo xong tình hình, Khương Từ cũng đi đến chỗ xe đậu, không rõ tình huống: “Thật xin lỗi đã khiến cậu đợi lâu.”
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Khương Từ lẽ ra phải rời đi từ một tiếng trước, chỉ vì đợi Tiêu Họa tan làm mới làm tài xế đợi lâu, cho nên ở trong chung cư liền sắp xếp thêm một vali hành lý.
Việc này càng tốn nhiều thời gian hơn, thái độ của cô rất thân thiện, không khiến tài xế có nửa điểm không thoải mái, chủ động đem vali để lên xe.
“Tiêu Họa, mình đi đây.”
Sau khi Khương Từ lên xe, nghĩ đến về sau sẽ không còn ở nơi này, khó tránh khỏi có chút đau buồn.
Kết quả Tiêu Họa hận không thể khiến cô lập tức biến mất, xua tay: “Đi mau đi.”.