Cô Ấy Thật Mềm

Chương 47: Chúa Lươn – Phó Thời Lễ





Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
—–
Phó Thời Lễ nhìn thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường, chăn bông trắng tinh trải ở trên, bằng phẳng thoạt nhìn rất hợp.

Chỉ cần quan sát bằng hai mắt, anh suy nghĩ mấy phần, trầm giọng hỏi: “Hai người ngủ trên chiếc giường này?”
Khương Từ nói: “Ít nhất phải có hai giường.”
Phó Thời Lễ trả lời rất nhanh: “Vậy ở phòng riêng thì có gì khác nhau.” Dù chỉ có một chiếc giường nhỏ nhưng còn tốt hơn phải phân giường ngủ.

Khương Từ xem như đã hiểu, cũng không thể thuyết phục anh thuê hai phòng, xoay người đi vào phòng tắm.
Phó Thời Lễ đi theo, dưới ánh đèn vẻ mặt dịu dàng nhìn cô đang cúi đầu rửa mặt, dáng người thon dài im lặng dựa vào khung cửa.
Chờ Khương Từ lấy khăn lau nước dính trên mặt, muốn nhường không gian cho anh thì cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt.
Phó Thời Lễ cúi đầu, ánh đèn mờ ảo khiến người khác không thể nhìn ra cảm xúc chân thật trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, mơ hồ có chút men say nhìn cô nói nhỏ: “Đêm nay anh uống nhiều rượu.”
[Vừa bảo uống chút xong, chúa lươn ]
Trong chốc lát Khương Từ không hiểu những gì anh nói.

Thẳng đến khi nghe thấy Phó Thời Lễ nói: “Anh không còn sức để lau người nữa, em giúp anh đi.”
“Em thấy anh không giống đã uống nhiều rượu.” Khương Từ không ngốc, nếu anh uống nhiều ít nhất trên người Phó Thời Lễ sẽ nồng nạc mùi rượu, mà cô không ngửi thấy.
Phó Thời Lễ nhanh chóng xua tan nghi ngờ của cô: “Trước khi ra cửa anh đã thay quần áo, sợ em ghét bỏ.”
“……” Bây giò cô thực sự ghét bỏ.
Đáng tiếc người đàn ông này có bệnh sạch sẽ nặng, nếu không tắm rửa sạch sợ rằng đêm nay sẽ không ngủ được.
Thấy Khương Từ do dự, Phó Thời Lễ trầm ngâm lùi lại một bước, nói với cô: “Em giúp anh lau phía dưới.”
Phía dưới?
Khương Từ khẽ mở đôi mắt đen nhánh, tầm mắt theo bản năng nhìn xuống quần tây đen bao bọc đôi chân dài của anh.

Ánh đèn trong phòng tắm rất sáng, bộ vị căng chặt của người đàn ông cũng rõ ràng.
Làn da cô nhanh chóng trở nên nóng bỏng, nhìn có chút ngượng ngùng.


Lúc này, thân hình thon dài của Phó Thời Lễ nghiêng về phía cô, gối đầu lên bờ vai nhỏ bé của cô, bắt đầu nói đau đầu.
“Ở chung cư không phải tốt hơn sao?”
Đây không phải là chất vấn, nghe anh nói đau đầu, Khương Từ không biết nên ứng phó như thế nào.
“Lúc đó anh tỉnh táo vì em bỏ nhà đi, hiện tại men say đã lên rồi.”
Phó Thời Lễ nói, hơn nữa khi anh đến gần cô, Khương Từ tận mắt nhìn thấy lỗ tai của anh rất đỏ.

Mặc kệ là thật hay giả, anh xã giao xong, mang theo mệt mỏi trở về nhà rồi nửa đêm lại đi tìm cô, nhất thời mềm lòng.
Cô đẩy Phó Thời Lễ đứng trước bức tường, xoay người cúi xuống lấy khăn lau cho anh.
Bị lăn lộn một hồi.
Mười lăm phút sau, Phó Thời Lễ sạch sẽ bước ra phòng tắm, Khương Từ lại rửa tay dưới vòi nước hai ba phút.
Mặc dù đã chạm vào nó vài lần, lau khô liền xong.
Nhưng Khương Từ luôn cảm thấy từng ngón tay và lòng bàn tay mình đều bị bỏng.
Chờ khi cô tắt đèn đi ra ngoài, liền nhìn thấy thân thể Phó Thời Lễ cao lớn nằm trên giường đơn, cau mày, như là men say còn chưa tan.
Khương Từ bước tới, mặc kệ hai người còn đang chiến tranh lạnh, hỏi anh: “Vẫn không thoải mái sao?”
Tiếp theo không đợi được anh đáp lại, đang cúi người tiếp tục hỏi, cánh tay Phó Thời Lễ duỗi ra kéo cô lên giường.

Không gian rất chật chội, Khương Từ gần như nằm trên thân thể nóng bỏng của anh, Muốn nhúc nhích nhưng eo lại bị cánh tay anh ôn nhu đè lại, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp: “Em nghĩ sai rồi, nghĩ anh không quan tâm đến em sao? ”
Khương Từ sững người, nhất thời cảm thấy lồng ngực hơi thắt lại.

“Nói đi quay phim ba tháng liền đi, mới vừa tân hôn đã bỏ anh lại một mình, em không nhớ anh sao?”
Nửa đêm, hai tay Phó Thời Lễ gắt gao ôm chặt thân thể cô, nói chuyện phiếm bên tai, mỗi một câu tựa hồ như có như không mang theo ủy khuất.

“Anh thích em, chừng nào em mới thích anh một chút?”
Những lời này vô hình chạm vào trái tim Khương Từ.


Đêm nay Phó Thời Lễ tới tìm cô khiến cảm xúc nóng nảy trong lòng cô tiêu tan hơn phân nửa.

Bây giờ lại nghe anh nói như vậy, càng cảm thấy có lỗi.
“Em……” Khương Từ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Thời Lễ, môi mỏng dưới cánh mũi cao mím lại, trong mắt chứa tơ máu.
Lời nói trong miệng cô đốn vài giây, cảm xúc hòa hoãn lại, nói: “Phó Thời Lễ, em rất tham lam, tuy rằng đứa nhỏ trong bụng đã phá vỡ mọi kế hoạch trong năm nay của em nhưng em vừa muốn có con vừa muốn làm một bộ phim.

Cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ khả năng phải chờ đợi thêm vô số lần nữa, em không muốn hối hận.”
Trong sự nghiệp, Khương Từ là một kẻ thất bại.
Mấy năm nay cô luôn muốn thoát khỏi cái mác này, không phải vì thiếu tiền cũng không phải do cuộc sống ép buộc, chỉ là cách theo đuổi của mỗi người không giống nhau.
So với vật chất, cô càng khát khao sự giàu có về tinh thần.
Phó Thời Lễ không hề né tránh khi cô nói việc này, thái độ Khương Từ tự nhiên cũng dịu lại, chủ động duỗi tay ôm eo người đàn ông mà không cần anh phảm giam cầm bản thân, lông mi đẹp khẽ run lên, nói với anh: “Em xin lỗi anh, lần trước không nên đuổi anh sang phòng cho khách ngủ.” Phó Thời Lễ thấp giọng nói: “Anh chấp nhận lời xin lỗi của em.”
Trong lòng Khương Từ nhẹ nhàng thở ra, cười nói với anh: “Vậy anh ngủ đi, chờ anh tỉnh lại rồi nói chuyện.”
Phó Thời Lễ cau mày, nằm trong hoàn cảnh xa lạ khiến anh không thể đi vào giấc ngủ, đặc biệt trong lồng ngực còn ôm người anh thích, nhắm mắt lại.

Thực tế say rượu cảm thấy không khỏe khi anh rời khỏi nhà đã hoàn toàn tỉnh táo.
Khương Từ thấy anh vẫn luôn nhíu mày, cho rằng anh thật sự đã uống quá nhiều.
Trong phòng chỉ để lại một ngọn đèn tường, ánh sáng mờ ảo sẽ không làm chói mắt, cô chủ động duỗi ngón tay giúp anh xoa huyệt thái dương.
“Lần sau đi xã giao đừng uống nhiều như vậy.”

“Ừ.”
Phó Thời Lễ có chút không chút để ý, cũng không biết có phải không có kiên nhẫn nói chuyện hay không.

Khương Từ thấy thế, cũng không nói gì, nhiệt độ đầu ngón tay rất ấm, cọ cọ nửa ngày cũng dần buồn ngủ.
Chen chúc trên một chiếc giường đơn thực sự rất khó chịu.
Nếu cô không phải đang mang thai, đêm nay sợ rằng Phó Thời Lễ không có cách nào vượt qua trên cái giường này.


Bây giờ phải bận tâm đến đứa nhỏ trong bụng, sau khi Khương Từ nhắm mắt ngủ say, hai mắt nhắm nghiền của anh mở ra, cẩn thận đặt người vào trong chăn bông, thân hình thon dài lặng lẽ xuống giường.
Khương Từ nhỏ nhắn, thân hình mảnh mai nằm trên giường đơn cũng có thể ngủ thoải mái.
Phó Thời Lễ di chuyển một chiếc ghế ngồi xuống ở mép giường.

Bàn tay thon dài hữu lực nắm lấy bàn tay lộ ra ngoài của cô.

Sườn mặt rõ ràng đang rủ xuống, hai vòng cung lông mi dày che khuất thần sắc trong mắt anh, tầm mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Khương Từ.
Ngủ rất ngon, cơ hồ cô không mơ gì cho đến sáng.
Màu trắng dần lộ ra từ ngoài cửa sổ, ánh sáng xuyên qua các khe hở trên rèm cửa.
Bây giờ là 7h sáng.
Khương Từ tỉnh dậy với mái tóc đen dài rối tung, cuộn tròn nằm trong ổ chăn tỉnh lại.

Muốn che đi ánh sáng chiếu vào mắt lại phát hiện tay mình bị nắm.

Mơ hồ mở mắt ra, khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Thời Lễ lọt vào tầm mắt cô, ánh nắng ban mai bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng bao phủ, đường nét đặc biệt nhu hòa.
Cô đang trong giấc ngủ thoải mái muốn mở miệng cười, ánh mắt phát hiện Phó Thời Lễ đang nắm chặt ngón tay cô chơi đùa.
“Tỉnh?” Giọng nói người đàn ông lúc này có chút khàn khàn.
Khương Từ gật đầu, cũng hỏi anh: “Anh hết say rồi sao? Anh tỉnh lúc nào vậy?”
Thân hình thon dài của Phó Thời Lễ ngồi ghế trên, áo sơmi, âu phục đều sạch sẽ, ngay ngắn chỉnh tề, không khác hình tượng không chút cẩu thả trước đây.

Lòng bàn tay vô thức ma sát với lòng bàn tay non mịn của cô, có chút thân mật.
Hành động này, dường như khiến sự ngăn cách giữa hai người không còn tồn tại.
Đôi lông mi mỏng của Khương Từ run lên, cảm giác trong lòng bàn tay ấm áp, như bị nắm cả đêm.
Ngay sau đó, Phó Thời Lễ nhìn cô chằm chăm, nói: “Rời giường trước, anh đưa em trở về biệt thự.”

Trong lời nói anh có ý muốn nói anh muốn đi làm, Khương Từ cũng không khiến anh chậm trễ thời gian, lập tức xốc chăn lên xuống giường.

Dùng tốc độ nhanh nhất nhanh chóng rửa mặt, sửa sang cổ áo lỏng lẻo lộ ra một mảng da thịt lớn trên ngực, tay chân luống cuống đi ra ngoài.
Hai người rời khỏi phòng, để cô dùng bữa sáng trong nhà hàng của khách sạn trước, sau đó tự mình xuống lầu lấy xe.
8h15.

Hai người mới lái xe trên đường về nhà.
Khương Từ ngồi trên ghế lái phụ uống một ngụm nước, sau khi làm tan đi mùi bữa sáng trong miệng, nhìn thấy cảnh tắc đường buổi sáng, không khỏi làm cô nhớ đến lúc Phó Thời Lễ say rượu còn lái xe đêm qua, liền mở miệng giáo huấn anh.
Phó Thời Lễ yên lặng nghe cô giáo huấn suốt quãng đường.

Khi về đến biệt thự, anh cũng không vội xuống xe.
Khương Từ cởi bỏ dây an toàn, lại phát hiện cửa xe bị khóa.
Cô quay đầu lại, người đàn ông nghiêng người lại, cơ hồ muốn ép sát cô: “Nhất định phải đi quay phim?”
Đáy lòng Khương Từ đột nhiên run lên, đối diện đôi mắt đen của người đàn ông.
Trong không gian kín trong xe, bầu không khí dường như có chút bế tắc.

Không ai chủ động lên tiếng cho đến khi Khương Từ không chịu nổi ánh mắt mạnh liệt của anh, chủ động tránh đi, cắn môi nói: “Nếu trong thời gian mười tháng em mang thai, em yêu cầu anh bỏ hết công việc và không đi xã giao, ở nhà chăm sóc em, anh có sẵn lòng không?”
Đứng ở góc độ khác, Khương Từ hi vọng anh hiểu.
Mặc dù cô sẽ không đưa ra loại yêu cầu vô lý như vậy, Phó Thời Lễ càng không đáp ứng với một yêu cầu vô lý như vậy.
Cô dừng lại, giọng nói nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy: “Công tác chuẩn bị quay phim chắc chắn sẽ mất hơn hai tháng.

Khi đó, tình trạng thai nhi chắc chắn sẽ không theo kịp.

Phó Thời Lễ, chuyện này em thà bỏ dở giữa chừng cũng không muốn không nỗ lực ngay ngay từ đầu.”
Phó Thời Lễ nói với cô: “Ba tháng đấy em muốn đi đến một nơi xa lạ chịu khổ, không thể gặp anh.”
Khương Từ nghe xong cười: “Em lại không còn là một cô gái 17-18 tuổi, cùng một người đàn ông kết hôn còn cần mỗi giờ ở bên nhau mới vui sướng? Anh cũng không đến mức đó đi?”
Cô cảm thấy mối quan hệ ở chung giữa nam và nữ khi trưởng thành, hẳn nên vừa phải.
Còn hơn nói mỗi ngày điên cuồng ở bên nhau.
Phó Thời Lễ không nói chuyện.

Trước kia chỉ cần có một người phụ nữ nào có cơ hội tiếp cận anh, cô ấy quả thực giống một cô gái nhỏ, hận không thể biến một phút thành hai phút để ở bên người anh.
Phó Thời Lễ cho rằng Khương Từ cũng vậy.
Lại không ngờ, loại người khiến anh từng khịt mũi coi thường giờ đã thay đổi.
Đôi mắt đen nhánh của Khương Từ chứa đựng đầy chờ mong nhìn anh, giọng điệu thận trọng: “Anh đáp ứng rồi phải không?”
Phó Thời Lễ cũng nhìn cô chằm chằm, theo bản năng nhíu mày..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.