Cô Ấy Thật Mềm

Chương 64





Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789


Phó Thời Lễ không cần phụ nữ.
Kha Chú liền tìm đàn ông cho anh, lời này bị bạn tốt nghe thấy, có người cười sặc sụa tại chỗ: “Thật không thú vị, thứ này không nên lấy ra chia sẻ.”
Kha Chú châm một điếu thuốc, đưa cho Phó Thời Lễ: “Có muốn không?”

Tuần trước, khi Khương Từ trên giường nhiệt tình hỏi anh có muốn không, ngọn lửa trong lòng Phó Thời Lễ dễ dàng bốc lên.
Một tuần sau, Phó Thời Lễ nghe ba từ này từ trong miệng Kha Chú lại muốn anh ta nuốt lại.
Khuôn mặt tuấn mỹ của anh lãnh đạm, không để lời này trong lòng.
Sau khi tiếp nhận điếu thuốc, anh đứng dậy, trong lòng khó chịu vì không nhận được điện thoại của Khương Từ liền ra ngoài hút thuốc.
Rất ít người để ý lời nói của Kha Chú.
Bất quá từ nhỏ đã ở trong cái vòng hỗn độn này, mọi thứ đều biết.
Chính là lúc Kha Chú vẫn còn mặc quần hở đít, nhìn nhầm chàng trai nhỏ thanh tú Phó Thời Lễ thành cô gái nhỏ, hai chân ngắn chập chững đến Phó gia gặp vợ.

[Đoạn này đọc cv với raw mình phải mất một lúc lâu mới hiểu : ((]
Sự cố chấp này mãi đến khi anh phân biệt được giới tính nam nữ mới không còn ầm ĩ.
Bất quá, sau khi thái độ của Kha Chú với Phó Thời Lễ từ vợ trở thành anh em thì ngày nào anh cũng nghĩ đến việc kéo Phó Thời Lễ cùng đi chơi phụ nữ.
Khi nói ra ai cũng trêu chọc, để Kha Chú chết tâm: “Phó tổng đã cẩn thận lựa chọn một người phụ nữ lấy về làm vợ, có thể nghe cậu lừa sao?”
Kha Chú đang định nói chuyện, lại bị tiếng chuông điện thoại trên bàn của Phó Thời Lễ gián đoạn.
Anh duỗi tay lấy xem, nhướng mày: “Chính chủ gọi tới.”
Có người muốn gọi Phó Thời Lễ đang hút thuốc ở bên ngoài vào lại bị Kha Chú ngăn lại, cười xấu xa, đưa điện thoại cho phụ nữ có mặt ở đây.
Khương Từ cởi giày ngồi trên giường, bên ngoài quá lạnh.
Cô đành phải ngồi gần cửa sổ trong phòng, tín hiệu rất kém, thử chục lần cuối cùng cũng kết nối được, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng một người phụ nữa xa lạ truyền đến: “Alo, ai vậy?”
Khương Từ nhìn vào màn hình điện thoại, xác định bản thân đã không gọi nhầm số.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô nhanh chóng nhận ra có người cầm điện thoại Phó Thời Lễ trả lời điện thoại, nói: “Phó Thời Lễ đâu?”

Giọng điệu lạnh lùng, nghiễm nhiên là khí thế của vợ chính.
Bên kia, người phụ nữ đang tiếp điện thoại liếc nhìn Kha Chú, nói câu ám chỉ: “Phó tổng bây giờ không tiện nghe điện thoại.”
Buổi tối đàn ông có gì bất tiện?

Khương Từ nhíu mày, đang muốn nói lại phát hiện không còn âm thanh nào.
Cô buông điện thoại xuống nhìn thử, tín hiệu đã bị cắt!?
Cuộc gọi đột ngột bị cắt đứt, đây cũng là điều không ai ngờ tới.
Người phụ nữ trả lại điện thoại cho Kha Chú, cẩn thận giải thích: “Em bị cúp máy.”
“Tính khí này.” Kha Chú không biết Khương Từ không còn ở thành phố S, còn tưởng cô sinh khí về nhà dỗ dành một chút là không có việc gì, đầy ẩn ý nói: “Cuộc sống về đêm của Phó tổng thật náo nhiệt.”
Mấy người cười đùa nói chuyện một hồi, Phó Thời Lễ đẩy cửa bước vào.

Anh hút thuốc xong, đã đến lúc phải về.
Cầm lấy áo khoác nâu nhạt vắt trên ghế, khi tìm điện thoại lại phát hiện ở trên tay Kha Chú.
Phó Thời Lễ lập tức cau mày: “Chuyện gì vậy?”
“Vợ cậu vừa gọi điện, tôi nói đùa vài câu với cô ấy.” Trên mặt Kha Chú treo một nụ cười giễu cợt, anh trả điện thoại, còn nói: “Vừa nghe có phụ nữ thay cậu trả lời điện thoại, bên kia đã cúp điện thoại.“
Người khác cũng không để ý, nghĩ thầm nhiều lắm chỉ về giải thích vài câu là được.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Thời Lễ đột nhiên trầm xuống, anh ở bên ngoài rất ít khi cho người khác mặt mũi, đứng tại chỗ gọi lại cho Khương Từ.
Không ai nghe máy.
Tín hiệu của Khương Từ dường như bị cắt đứt, gọi một hai phút cũng không có người nhấc máy.
Phó Thời Lễ đút điện thoại vào túi quần, thần sắc nhanh chóng trở lại bình thường, quay đầu nói với Kha Chú đang lười biếng ngồi trên sofa, giọng điệu có vẻ thong thả, bình tĩnh: “Đứng dậy.”
Kha Chú cho rằng anh muốn nói gì đó.
Kết quả khi vừa mới đứng dậy, đã bị Phó Thời Lễ đá trở về ghế sô pha.



Không tín hiệu…… Không tín hiệu!
Ánh đèn ố vàng trong phòng, Khương Từ cầm điện thoại ngồi gần cửa sổ, bàn tay trắng nõn, mềm mại vô tình quệt phải vết bụi bẩn dày cũng

không sợ
bẩn, cố gọi điện thoại, nhưng không ai trả lời cho đến khi âm thanh cảnh cáo pin yếu vang lên.
Cuối cùng, Khương Từ cũng mệt mỏi.

Cô nằm vào trong chăn, một lúc sau, cô vẫn nghĩ đến giọng nói người phụ nữ trong điện thoại Phó Thời Lễ.
Càng nghĩ lại càng thấy phiền lòng bởi vì não càng nghĩ sẽ càng tưởng tượng ra một đống tình huống khác nhau.
Khương Từ cau mày, kéo chăn bông lên, che cả khuôn mặt của mình.
Ở nơi xa lạ, hoàn cảnh không tốt, đêm đầu tiên ngủ không ngon.

Ở sơn thôn mọi người đều nghỉ ngơi sớm, khoảng 8 giờ tối hầu như đã không còn người nào.
Khương Từ nhập gia tùy tục, cũng sớm nghỉ ngơi.
Bất quá, cả đêm cô đã tỉnh giấc hai ba lần, lúc đầu óc đang mơ mơ màng màng, duỗi tay cầm điện thoại đang sạc pin để xem tín hiệu, sau đó vì buồn ngủ mà tiếp tục chìm vào giấc ngủ cho đến khi trời bên ngoài hơi se lạnh.
Nhà thôn trưởng dậy rất sớm.
5 rưỡi, trong phòng có thể nghe thấy tiếng chó sủa, gà gáy.
Lúc Khương Từ tỉnh lại, ánh đèn trong phòng vẫn còn mờ mịt, cô ôm lấy cái bụng trơn mượt trong chăn bông, dựa vào nhiệt độ này, buổi sáng trời thật lạnh, ngay cả không khí đi vào mũi cũng lạnh thấu xương.
Cô lặng đi một lúc, úp mặt vào gối, sực nhớ ra chiếc điện thoại, đưa tay ra lấy.
Tối hôm qua vài lần có tín hiệu, Khương Từ có lẽ không nhớ rõ, nhưng khi mở màn hình điện thoại lên, cô vô tình phát hiện điện thoại nhận được một tin nhắn văn bản chưa đọc vào lúc 4h, lúc đó phỏng chừng có tín hiệu.
Cô nhấn vào tin nhắn văn bản của Phó Thời Lễ, xem lời giải thích của anh.

Tâm trạng buồn chán cả đêm của Khương Từ cải thiện hơn một chút.
Thật ra cũng không phải tối hôm qua Khương Từ không tin tưởng Phó Thời Lễ, chỉ là người phụ nữ nào vừa rời khỏi nhà đã phát hiện tối muộn chồng mình vẫn đang chơi bên ngoài lại có một người phụ nữ xa lạ cầm điện thoại anh, trong lòng đương nhiên không vui.
Tín hiệu điện thoại của cô lại bị lỗi, không có cách nào trả lời.
Khương Từ nằm trên giường đến gần bảy giờ, nữ trợ lý phòng bên cạnh sang gõ cửa, mang nước ấm vào.
“Khương đạo, Triển đạo bảo chúng ta 7 rưỡi tập trung.” Nữ trợ lý từ trong vali lấy quần áo ra.
Khương Từ vẫn nằm trong chăn, bụng mang thai lại không tiện, phích nước nóng cũng lạnh, nói chuyện phiếm: “Sao lại cảm thấy nơi này còn lạnh hơn thành phố S.”

“Trong núi nhiều cây, nếu là mùa hè, nhiệt độ cũng sẽ thấp hơn trong thành phố.”

Không có điều hòa máy sưởi, thôn dân ở đây đều dùng bếp than củi để sưởi ấm.

Nhưng lại xem xét đến an toàn và các mối nguy hiểm tiềm ẩn nên tối qua Khương Từ đã từ chối thôn trưởng chuyển bếp lò đến, cũng không cho Đường Hàm Hàm dùng cái này trong phòng.
Khi ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, cô mặc quần áo, bước xuống giường đi ra khỏi phòng, cảm giác từng trận gió lạnh bên ngoài có thể làm nước đóng băng.
Buổi sáng trong thôn vô cùng vắng lặng, trên bàn cơm bày ba món ăn và một âu cháo nóng hổi, mỗi người đều múc cho mình một chén đứng dưới ánh mặt trời uống.
Mặc dù Khương Từ là phụ nữ đang mang thai nhưng không cần đối xử đặc biệt.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô uống một bát cháo làm ấm cơ thể, vừa uống vừa nói nghi thức khai máy với Triển Tín Giai.
Ít nhiều mà nói đoàn phim ít nhất cũng có trăm người, cùng nhau ở lại lặn lội trong thôn sơn hẻo lánh mấy tháng, với tư cách là đạo diễn, tự nhiên hy vọng có thể bình an quay xong bộ phim này, không có người bị thương nên nghi thứ thắp hương bái Phật chính là muốn cầu thần linh địa phương che chở cả đoàn bình an vô sự.
Triển Tín Giai sẽ lo chuyện này, nói được một nửa, Đường Hàm Hàm chạy tới: “Chị dâu, anh họ gọi.”
Vì điện thoại của Khương Từ không có tín hiệu nên cô để trong phòng, trong thời gian mang thai, cô luôn cố gắng không mang theo bất cứ thứ gì có bức xạ trên người, đặc biệt để trong túi quần sát bụng.
Nhìn thấy Đường Hàm Hàm cầm điện thoại chạy tới.
Khi Khương Từ duỗi tay ra cầm lấy, hô hấp không khỏi có chút căng thẳng.

Rốt cuộc tối hôm qua không có cách nào liên lạc được, bây giờ lại có thể nói chuyện, cô cũng không biết nên nói gì, dứt khoát không nói lời nào.
Giọng nói Phó Thời Lễ trầm thấp dễ nghe, chậm rãi truyền vào tai anh: “Hoàn cảnh thế nào, ở đấy có quen không?”
Có đề tài bắt đầu, lại không đề cập đến chuyện xấu hổ trước.

Đương nhiên có thể nói về chuyện này.
Khương Từ nhìn Triển Tín Giai đang uống cháo, chậm rãi đi đến sân rồi mới nói: “Không chịu mưa gió, chỉ hơi lạnh một chút thôi, hoàn cảnh mới, tối hôm qua ngủ không được ngon.”
Phó Thời Lễ bắt được trọng điểm trong lời nói của cô, thấp giọng cười: “Không ai làm ấm ổ chăn sao?”
Khương Từ mím môi không nói gì.

Tín hiệu bên ngoài sân không tồi, có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau qua điện thoại.
Sau nửa phút im lặng, Phó Thời Lễ chủ động kể lại chuyện xảy ra đêm qua: “Lúc sau anh gọi lại cho em nhưng không có ai trả lời.

Anh sợ nửa đêm đánh thức em nên đã gửi tin nhắn ….

Em có thấy không? Không thấy thì anh nói lại tình huống cho em nghe.”
“Không cần.” Khương Từ thành thật nói: “Em thấy rồi.”

Giọng điệu của người phụ nữ không phân biệt được cảm xúc tốt xấu, điều này khiến Phó Thời Lễ trầm mặc một lúc, nói: “Người bạn kia của anh không đứng đắn, muốn chêu đùa lại không phân biệt tình huống, tối qua anh đã đánh cậu ta.”
Phó Thời Lễ nói đánh người.
Khương Từ nghe xong có chút bất ngờ, trong tiềm thức của cô người đàn ông này là người không động thủ.
Có lẽ chỉ muốn trấn an cô.
“Người bạn trong miệng anh là ai?”
Khương Từ muốn hỏi để biết, đồng thời cô cũng gật đầu chào hỏi với nhân viên công tác đang vào sân, trên môi nở nụ cười, một chút cũng không giống tư thế uy hiếp chồng.
Rất thân thiện, không có một điểm sát thương nào.
Nhưng Phó Thời Lễ lại nghe ra, mãnh liệt cầu sống nói: “Kha Chú, một người đào hoa nổi tiếng trong vòng, lúc nào cũng muốn gặp em bất quá không cần quen với cậu ta, tên tiểu tử này thích dạy hư người khác.” Tất cả đều giống như đang sợ điều gì đó.
Khương Từ nhấp môi nói: “Anh bị dạy hư không?”
Vợ hỏi, Phó Thời Lễ tự nhiên trăm phần trăm phối hợp giải thích: “Anh và Kha Chú không phải một loại người.”
Không phải một loại người còn cùng tụ họp với nhau?
Khương Từ biết phụ nữ cố tra hỏi, tìm hiểu đến cùng, đàn ông sẽ thấy khó chịu vì thế vũng không hỏi đến cùng, không tiếp tục tra hỏi quá khứ của Phó Thời Lễ.
Bằng không, nếu thực sự tra ra cái gì, chính cô sẽ khiến bản thân khó chịu.

“Về sau anh đừng tiếp xúc nhiều với Kha Chú.”
Khương Từ liền nói một câu: “Nếu anh còn chơi với Kha Chú, về sau em cũng sẽ chơi với anh ta.”
7 rưỡi phải tập hợp, Khương Từ cũng không nói chuyện với Phó Thời Lễ quá lâu.

Sau khi kể cho anh nghe về hoàn cảnh sống ở sơn thôn, cô liền cúp máy.
Đường Hàm Hàm thân là nữ chính không sống tốt được, buổi sáng bận bịu đến mức ai cũng gọi cô qua, khi nào nhàn rỗi, mới đến bên cạnh Khương Từ.
“Chị dâu, buổi sáng anh họ nói chuyện gì với chị vậy?”
Khương Từ đang nói chuyện với nhiếp ảnh gia, thấy cô đến liền nghỉ một chút, cầm lấy cốc nước từ tay nữ trợ lý, uống một ngụm làm ấm cổ họng, sau đó hỏi: “Em có biết Kha Chú không?”
“Kha Chú?”
Đường Hàm Hàm lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Nga, là một tên ăn chơi có nhiều phụ nữ hơn Quý Hàn Phong, gia đình anh ta giàu có, anh ta lại rất hào phóng với phụ nữ.

Anh ta còn dùng cái danh Kha tổng để móc nối, thông đồng với mấy người phụ nữ hám giàu, người trong giới đều biết, có quan hệ tốt với anh họ em.”
Một Kha Chú, một Quý Hàn Phong.
Hai người bạn trong giới này của Phó Thời Lễ đều là những thiếu gia đào hoa.
Khương Từ dùng đầu ngón tay xoa ấn đường, buộc chính mình không suy đoán lung tung..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.