Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Group FB: Sweet Candies
Cuối năm đã đến, đoàn phim bận rộn cả tháng trời nghênh đón một mùa đông lạnh giá, khắc nghiệt.
Tín hiệu trong thôn vẫn không tốt như cũ, mọi người đã dần quen với cuộc sống ruộng đồng bát ngát này, thỉnh thoảng các nam diễn viên không có
cảnh quay còn cùng thôn dân xuống ao bắt cá.
Hôm nay là ngày quay quan trọng thứ ba của Đường Hàm Hàm.
Thời tiết tháng 12 âm lịch lạnh lẽo, khắc nghiệt, cô gái nhỏ mặc bộ quần áo mùa thu mỏng manh diễn đi diễn lại, đến khi mặt trời sắp xuống núi vẫn bị Khương Từ kẹt ở cảnh nam chính tỏ tình với nữ chính.
Khương Từ không hô qua, nhân viên đoàn phim đều ở bên ngoài đón gió lạnh, không có biện pháp kết thúc công việc.
Điều này làm cho sắc mặt Đường Hàm Hàm tái nhợt, càng lo lắng càng không tìm thấy cảm hứng, mỗi lúc một cảm xúc cũng không được thông qua.
Truyện được đăng tải ở tài khoản wattpad “NhaThi1789”, wordpress “thithinguyen1789” và group FB “ Sweet Candies ”.
Những web khác đều là ăn cắp!!!!
“Trước dừng lại nghỉ ngơi.”
Triển Tín Giai ở một bên nhìn nửa ngày, anh đưa Khương Từ cốc nước nóng.
Khương Từ đứng sau màn hình nhìn đến cô gái đang run rẩy vì lạnh, đưa cốc nước nóng cho trợ lý.
Khi bước vào trạng thái quay phim, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào từ khuôn mặt cô, cũng không có bất cứ tương tác gì giống bình thường, cô nói: “Nhân vật nữ chính do Hàm Hàm đóng là một cô gái chưa học văn hóa, vì Sơ chi Nhiên là giáo viên tình nguyện nên cô ấy cũng bắt đầu học viết.
Bức thư tỏ tình này được cô dùng nét bút ngây ngô viết cẩn thận, khi tỏ tình với nam chính, cô ngây thơ đơn thuần.
Khi cô đọc to bức thư tình, cô ngượng ngùng, nhưng lại có một tia sợ hãi, chờ mong.”
Khương Từ chỉ vào màn hình, cay mày, đánh giá nói: “Cái này, cảm xúc không đúng.”
Triển Tín Giai suy nghĩ phương pháp giải quyết: “Tôi đi nói chuyện với cô ấy.”
Cả ngày Khương Từ nói chuyện với Đường Hàm Hàm không biết bao nhiêu lần, quay đi quay lại nhiều lần như vậy chỉ lãng phí thời gian của đoàn phim.
Sau khi dừng lại, mọi người ở tại chỗ điều chỉnh, thân hình cao lớn của Triển Tín Giai đi về phía cô gái nhỏ đang khóc.
“Khương đạo, cô có muốn ngồi một lát không?” Nữ trợ lý thấy bụng Khương Từ to đi cũng không dễ dàng, cả ngày gần như không có thời gian uống nước nóng.
Khương Từ lặng lẽ nhìn về phía Triển Tín Giai đưa cô gái nhỏ đi cách đó không xa, không có ai quấy rầy họ, bóng đêm đen nhánh khiến cơ thể
Đường Hàm Hàm gầy gò.
Trong gió lạnh, Triển Tín Giai đang mặc áo khoác cho cô, giống như đứa trẻ trộm mặc áo người lớn.
Cô ngước khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn Triển Tín Giai bằng đôi mắt đen sáng ngời, những giọt nước mắt vẫn còn mơ hồ.
Suy cho cùng, cô vẫn là một cô gái mới lớn non nớt, chưa trải qua đả kích nào, một khi đã chịu đả kích, rất không dễ dàng.
Khi nghe Triển Tín Giai dạy diễn, tự nhiên đều mờ mịt.
“Chị dâu của em đối với các cảnh quay yêu cầu rất nghiêm khắc.
Lần trước, Sơ Chi Nhiên mỉm cười trước ống kính, sau đó bị cô ấy ấn đầu chụp cả trăm tấm mới qua, em không quên chứ ?” Triển Tín Giai cầm áo khoác, mặc cho cô, mặc áo hoodie đen trong gió lạnh cũng không còn lạnh nữa, cánh tay to lớn xắn tay áo cho cô, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô, vừa an ủi, vừa dạy cô cách điều chỉnh tâm lý.
Đường Hàm Hàm vào đoàn cũng đã được hơn một tháng, cũng cảm nhận được thái độ chuyên nghiệp và trách nhiệm của Khương Từ.
Chỉ cần là khi đóng phim, không diễn để cô hài lòng thì đừng nghĩ đến chuyện được thông qua.
Một người phụ nữ mang thai cùng chịu đựng dưới gió lạnh, không ai trong đoàn dám nói gì.
Cô gạt nước mắt, nghiêm túc học tập.
Sau nửa giờ.
Lại bắt đầu quay lại đoạn này một lần nữa.
Khương Từ nhìn chằm chằm màn ảnh, không khí dần trở nên căng thẳng.
Thời điểm bắt đầu quay lại, Đường Hàm Hàm từ một con đường nhỏ xuất hiện, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao gầy trước mặt, ngón tay cầm bức thư tình đến nhăn nhúm, cách màn hình có thể cảm nhận được sự khẩn trương của cô, khi chạy tới, giọng nói nhỏ: “Thư của anh!”
Cảnh quay này cuối cùng cũng được thông qua, điều này khiến cả đoàn phim thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ trách ở lại sắp xếp lại địa điểm quay còn những người khác vì mùa đông nơi đây rét lạnh nên có thể trở về nghỉ ngơi sớm hơn một chút, họ đều gấp không chờ nổi mà trở về phòng.
Khương Từ liên tục xem đi xem lại cảnh quay trên màn hình, vừa nhìn lên cũng không còn thấy thân ảnh Đường Hàm Hàm.
Sau khi giao việc cho nữ trợ lý, cô muốn trở về phòng nằm một lúc.
Khi đóng phim, thái độ Khương Từ hoàn toàn tập chung vào công việc, không có cảm giác thèm ăn.
Nếu không phải mang thai cần duy trì chế độ dinh dưỡng khỏe mạnh thì cô có thể như lúc trước chỉ cần uống mấy ngụm nước, ăn một miếng lương khô là giải quyết được vấn đề thèm ăn.
Khi cô trở về căn phòng đơn sơ, ánh đèn mờ ảo không rõ.
Khương Từ cởi áo khoác xuống, nằm lên giường, nhắm mắt lại, dùng chăn bông quấn chặt cơ thể nhưng lại không có cách nào đi vào giấc ngủ, đột nhiên nhớ tới đã mấy ngày chưa gọi điện cho Phó Thời Lễ lại để quên điện thoại trong túi nữ trợ lý.
Khuôn mặt của Khương Từ dán vào chiếc gối trắng, làn da càng trắng hơn.
Truyện được đăng tải ở tài khoản wattpad “NhaThi1789”, wordpress “thithinguyen1789” và group FB “ Sweet Candies ”.
Những web khác đều là ăn cắp!!!!
Cô nằm nghỉ một lúc rồi vén chăn đứng dậy.
Không phải đi tìm trợ lý lấy điện thoại mà chuẩn bị tìm Đường Hàm Hàm nói chuyện một chút.
Lúc Khương Từ đeo giày xong vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi ở cửa lau nước mắt.
Có lẽ đã nghe thấy động tĩnh nên xoay người lại còn không kịp lau nước mắt.
Hai người nhìn nhau, Đường Hàm Hàm ngơ ngác nhìn Khương Từ.
Khóc vốn dĩ đã là chuyện xấu hổ, lại ngồi trước cửa phòng người khác mà khóc lại càng xấu hổ hơn.
Cứ như vậy, Đường Hàm Hàm càng suy sụp muốn khóc.
Sắc mặt Khương Từ bình tĩnh, không mở miệng chê cười cô: “Ngồi dưới đất như vậy không sợ lạnh sao? Còn không đứng dậy.”
Đường Hàm Hàm lồm cồm bò dậy, những giọt nước mắt trên má cũng chưa lau đi.
“Vào đây cùng chị.” Khương Từ nhìn cô một cái, giọng điệu bất lực nói.
Cửa phòng bị đóng chặt, phòng trong thôn đều được xây dựng kiên cố nên hiệu quả cách âm cũng cao cho nên Khương Từ nói chuyện với cô cũng không sợ bị người trong đoàn phim ở bên ngoài nghe thấy.
Cô rót một ít nước nóng từ ấm đun nước, làm ẩm chiếc khăn, lau mặt cho cô gái ngồi sau mình.
Đường Hàm Hàm cúi đầu xấu hổ, lại muốn giải thích: “Em có chút nhớ nhà mới khóc.”
Khương Từ nhìn cô, liền nhớ tới bản thân năm 18,19 tuổi cũng là một cô gái nhạy cảm lại rất có lòng tự trọng, trong lời nói cũng có chút bao dung, cũng không vạch ra lời nói dối này, rất kiên nhẫn nói chuyện với cô: “Cuối tuần ăn tết, Triển Tín Giai nói ăn tết trong thôn náo nhiệt hơn thành phố nhiều, em có thể chờ mong điều này.”
Nhớ nhà là Đường Hàm Hàm lấy cớ, cô nâng đôi mắt đỏ hoe lên, nói: “Triển Tín Giai nói nhà nào cũng mổ heo.”
Trước kia còn cung kính mà một tiếng Triển đạo, bây giờ lại gọi Triển Tín Giai.
Khương Từ khẽ cười, để cô ngồi xuống mép giường.
Nụ cười này khiến Đường Hàm Hàm thấy chị dâu thân thiết đã trở lại.
Cô vứt hết ủy khuất, đồng thời trong lòng cũng biết kỹ năng diễn xuất của mình không tốt nên mới gây ra cục diện xấu hổ hôm nay.
Đường Hàm Hàm nhỏ giọng nói: “Em sẽ diễn tốt.”
“Em đã rất tốt rồi.” Khương Từ biết trong lòng cô gái nhỏ nghĩ cái gì.
Truyện được đăng tải ở tài khoản wattpad “NhaThi1789”, wordpress “thithinguyen1789” và group FB “ Sweet Candies ”.
Những web khác đều là ăn cắp!!!!
Nếu không, cô cũng không ngồi trước cửa nhà lau nước mắt.
“Chị dâu, anh họ có đến ăn tết với chúng ta không?” Đường Hàm Hàm có chút hy vọng: “Nếu anh ấy không đến, chẳng lẽ anh ấy lại bỏ vợ, con và em gái ở một nơi xa xôi hẻo lánh này sao……”
Khương Từ hơi sửng sốt, nhất thời không trả lời được..