Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Sau quá trình quay phim của đoàn.
Khi Khương Từ trở lại thành phố S, đã là mùa xuân.
Tại nhà ga sân bay, có một giọng nữ nhẹ nhàng phát ra từ bộ đàm, bốn phía đều là hành khách đi ngang qua.
Nam chính số 1 của đoàn phim giữa đường đã tách đoàn đến nơi khác, các diễn viên trẻ khác cũng không thông báo cho người hâm mộ đến, ở cửa ra, người đến đón rất ít.
Khương Từ đặt áo khoác xuống hàng ghế bên cạnh, đứng ngồi không yên.
Thời tiết ở thành phố S bắt đầu ấm dần lên, không lạnh như ở sơn thôn, quần áo cô mặc lại dày hơn nên mặc nhiều sẽ dễ dàng ra mồi hôi.
Nhìn thời gian trên điện thoại, tài xế tới đón cô vẫn chưa tới.
Triển Tín Giai đi xe đến, hỏi cô: “Cần đưa cậu một đoạn không?” Khương Từ cười lắc đầu: “Hẳn tí nữa sẽ đến thôi.”
“Chồng cậu tới đón?”
“Không.” Khương Từ nói: “Anh ấy vẫn đang ở nước ngoài công tác.” Phó Thời Lễ bận rộn hơn cô, Tết Âm Lịch chỉ ở lại thành phố S một đêm sau đó lại đi xã giao ở cục, ngày hôm sau liền xuất ngoại, đi công tác một
thời gian rất dài.
Bây giờ trên tay đang có dự án đầu tư, xong sẽ bồi cô sinh con.
Khương Từ có hai vệ sĩ với trợ lý che chở, cô bảo Triển Tín Giai đi về trước, không cần ở lại đợi cô.
Đường Hàm Hàm bên cạnh bị cảm lạnh, đi trên đường xóc nảy không nhẹ, mơ mơ màng màng tựa lưng vào ghế ngồi ngủ một lúc.
Sau khi tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp híp lại, vừa lúc nghe thấy Triển Tín Giai đang nói chuyện: “Tôi vừa mới đến tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt, lát nữa cậu cho cô ấy uống hai viên.”
“Yên tâm.” Giọng nói nhẹ nhàng của Khương Từ cũng truyền đến.
Trước khi ngủ Đường Hàm Hàm mới uống hai viên thuốc, trong túi vẫn còn hai hộp thuốc và miếng dán hạ sốt, căn bản không cần mua mới.
Cô chính mắt thấy Triển Tín Giai duỗi tay đưa thuốc cho chị dâu, sau đó một tay kéo vali, cứ như vậy rời đi.
Khương Từ quay đầu lại, nhìn thấy cô gái nhỏ đã tỉnh, vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Triển Tín Giai, đưa tay ra quơ quơ: “Em choáng sao?”
Đường Hàm Hàm hoàn hồn, nhăn mũi: “Chị dâu, Triển Tín Giai vì sao lại không đưa thuốc cho em?”
Khương Từ ngồi xuống nói: “Không phải em đang ngủ sao?”
Đường Hàm Hàm kéo chăn nhỏ trên người lên, khuôn mặt vì bị cảm lạnh mà đỏ ửng bất thường, nói chuyện cũng mang theo giọng mũi nặng nề: “Đóng máy xong đã bắt đầu trốn tránh em, đồ cặn bã.”
Sau khi ngồi ở sân bay một lúc, tài xế cuối cùng cũng đến.
Mấy chiếc vali được mang lên xe, tài xế lúng túng giải thích trên đường bị kẹt xe.
Khương Từ cũng không vội nên không nói gì.
Cô đưa Đường Hàm Hàm bị cảm lạnh bề nhà trước, vì bụng đã to nên cô không thể xuống xe vào làm khách nên sau đó đã trở về biệt thự mẹ mình.
Đi đóng phim hơn ba tháng, Khương Từ vẫn không thay đổi mấy.
Mái tóc đen dài của cô vẫn dài ngang lưng, tùy ý xõa trên vai một các tự nhiên.
Cô bước vào nhà mà không cần trang điểm, Từ Uyển Nghi phu nhân mặc một chiếc váy dài ngồi ở đình viện phơi nắng, nhìn thấy cô liền nói: “Cô gái
hoang dã đã trở lại.”
Khóe môi Khương Từ khẽ cong: “Nhà bên cạnh.”
Cô thuận miệng nói nhà bên cạnh, nhưng khi trở về lại muốn về nhà mình trước.
Điều này làm tâm trạng Từ Uyển Nghi cực tốt, ít nhất thì con gái bà sau khi kết hôn cũng không quên nhà mẹ đẻ mình.
“Mẹ chồng cô sáng sớm đã đến hỏi cô khi nào về đến nhà, ngồi đây một lát đi rồi sang đấy sau.”
Khương Từ gật đầu, sau đó mới ngồi xuống, nói với Từ Uyển Nghi: “Con hơi đói.”
Trước đây bụng cô chưa lớn, tới tháng này bụng đã bắt đầu lớn lên không ít, thậm chí còn thèm ăn, cứ cách mấy giờ lại muốn ăn hoàn toàn không còn vẻ mặt lãnh đạm khi nhìn thấy đồ ăn như trước.
Lúc đầu không hiểu, nhưng sau đó gọi điện cho bác sĩ, nói đó là hiện tượng bình thường trong giai đoạn cuối thai kỳ nên cô mới dám yên tâm ăn uống.
Từ Uyển Nghi nghe xong liền kêu người làm đi làm món gì đó cho cô ăn.
Khương Từ ăn uống thỏa mãn, lông mày đều giãn ra.
Ánh mặt trời trong sân vừa phải, hương hoa phảng phất bay trong gió, Từ Uyển Nghi ngồi ưu nhã thưởng trà, nói chuyện phiếm: “Con đã kiểm tra giới tính của đứa nhỏ chưa?”
“Chưa.”
Khương Từ thành thật nói: “Nhưng mà con hy vọng là con gái.”
“Thái độ của Phó Thời Lễ với mẹ chồng con như thế nào?” Từ Uyển Nghi không trọng nam khinh nữ, bà tự mình bò ra từ nơi nghèo bần, lúc trước thề muốn trở nên nổi bật, trong xương cốt tự nhiên không có chuyện con gái sẽ thua kém con trai.
Bất quá hào môn nhiều quy tắc, Từ Uyển Nghi sợ rơi vào rắc rối nên cũng muốn vì con gái lên kế hoạch.
Hai mắt Khương Từ cong cong, bàn tay trắng nõn đặt trên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve nói: “Thái độ của mẹ chồng con không rõ lắm nhưng con đã thử qua thái độ của Phó Thời Lễ, anh ấy cũng muốn có con gái.“
Ở nhà, suy cho cùng, thái độ của chồng là quan trọng nhất.
Từ Uyển Nghi nghe xong, không cần phải nhiều lời nữa.
Khương Từ ngồi với mẹ một lúc, mới đứng dậy đi cách vách.
Cô dự định đêm nay sẽ ở lại biệt thự Đường Yến Lan, không quay lại biệt thự của Phó Thời Lễ, vali cũng mang theo.
Đường Yến Lan đã nấu canh gà xong chờ con dâu trở về.
Nhìn thấy Khương Từ, đầu tiên là một trận hỏi han ân cần.
“Thời Lễ nói con gầy, xem ra thật là gầy đi không ít, từ giờ ở lại nhà mẹ dưỡng thai đến khi sinh mới thôi, dưỡng thai cho tốt mới trở về.”
Khương Từ chớp chớp mắt nói: “Lúc trước Phó Thời Lễ còn nói con béo.” “Nghe nó nói nhảm nhí làm gì.”
Đường Yến Lan thấy bụng cô đã phình to nhưng dáng người lại mảnh mai.
Vừa thấy chính là ngày thường ăn ít.
Khương Từ ở nhà mẹ đẻ vừa ăn cơm xong, sau đó lại sang nhà mẹ chồng bắt đầu ăn tiếp.
Cô ăn rất ngon miệng, không chê canh gà nhiều dầu mỡ.
Đường Yến Lan nói với cô: “Con trở về đúng lúc, còn có thể kịp uống rượu đầy tháng của Sầm Tiểu Mạn.”
Khương Từ mờ mịt ngẩng đầu: “Cô ấy sinh rồi?”
Lúc trước từ trong miệng Đường Hàm Hàm nghe qua Sầm Tiểu Mạn vì sinh con trai nên không chút do dự mang thai đứa thứ 3 còn tuyên bố nhất định là con trai cho nên cô cũng không nhịn được tò mò về cái thai này của Sầm Tiểu Mạn.
Đường Yến Lan lại nói tiếp, trên khuôn mặt ôn hòa cũng lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: “Sinh rồi, tuần trước ở bệnh viện đã thuận lợi sinh một bé gái nặng 6kg.
Sau đó trước mặt mẹ chồng và chồng ngồi ôm ba cô con gái ngồi khóc suốt đêm, bà thông gia của dì hai (mẹ Sầm Tiểu Mạn) đến khuyên cũng vô ích.”
(*) 6kg bên Trung là 3,6kg bên mình
Tâm trạng Khương Từ đột nhiên… rất phức tạp.
“Bây giờ chỉ nằm trên giường động một chút lại rơi nước mắt, ai cũng không dám nói một câu con bé sinh con gái.” Vừa nói chuyện Đường Yến Lan vừa múc cho cô thêm nửa bát canh gà.
Khương Từ không uống được nữa.
Tựa như mang theo dò hỏi, cô nói giỡn: “Mẹ, dì hai cũng mong Sầm Tiểu Mạn sinh con trai sao?”
Đường Yến Lan nói: “Đã 3 đứa con, dì hai con dù muốn ôm cháu trai cũng không còn hy vọng gì.”
Điều này có nghĩa là, hết hy vọng?
Khương Từ đọc ra hẳn là dì hai cũng có ý như vậy.
Nhưng ba ngày sau.
Khương Từ ở nhà nghênh đón vị dì hai này, bà lại không cười nhiều như vậy.
Sau khi gỡ bỏ trách nhiệm làm phim nặng nề, cô chuyên tâm dưỡng thai.
Từ phu nhân đã bay đến Paris xem chương trình thời trang mấy ngày qua.
Khương Từ thậm chí không thường xuyên ra ngoài, cả ngày không trò chuyện cùng Đường Yến Lan thì nằm phơi nắng.
Buổi sáng, Khương Từ nhận được điện thoại của Triển Tín Giai.
Hai người nói chi tiết về chuyện tuyên truyền phim.
Đến khoảng 10 giờ, cô gác công việc, xuống lầu hít thở không khí, phát hiện có một vị phu nhân đang ngồi trong phòng khách.
Sự xuất hiện của cô cũng khiến người ngồi trên sofa nhìn qua.
Đường Yến Lan nói: “Là dì hai con đến.”
Người Phó gia quá nhiều, ngày thường Khương Từ lại ít khi tiếp xúc, nhận diện người khác cũng không tốt lắm, nghe mẹ chồng nói, liền lập tức mở miệng: “Dì hai.”
Dì hai rất hòa thuận nhìn cô, nở nụ cười.
Khương Từ lại có cảm giác bà đang nhìn bụng của mình, bình tĩnh đi đến, đỡ tay vịn ghế sofa ngồi xuống.
“Dì thấy con mấy tháng nữa cũng sinh nên cầm mấy bộ quần áo cũ của cháu dì đến.” Dì hai đặt hết quần áo cũ lên ghế sofa, liếc mắt một cái là có thể thấy.
Trên mặt Khương Từ vẫn duy trì nụ cười, thấy một ít quần áo sơ sinh, chủ đạo là màu lam.
Nói chung, những người trong gia đình giàu có sẽ tìm một số quần áo cũ để cho con cái họ mặc, bởi vì không thể nuôi dạy quá cẩn thận nếu không sợ sẽ không có may mắn.
Khương Từ lúc này nhìn thấy màu của mấy bộ quần áo này, mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
“Đây là quần áo cháu gái thứ 2 của dì, còn rất mới.” Dì hai sợ mẹ bầu không cho đứa nhỏ mặc đồ cũ nên giải thích một câu.
Khương Từ nhẹ giọng nói lời cảm ơn, nhận lấy mấy bộ quần áo sơ sinh.
Dì hai quan sát biểu tình của cô, cười nói: “Lúc trước khi Tiểu Mạn mang thai đứa con thứ hai cũng nghĩ là con trai nên đã mua rất nhiều quần áo màu lam, ai biết lại là con gái, bây giờ đứa thứ ba vẫn là con gái.
Dì thấy cũng không mặc được nữa liền mang đến cho con của con mặc.”
Đường Yến Lan thật ra chưa nói gì, rất khách khí nói: “Phiền em cố ý đến một chuyến.”
Khương Từ nghe thấy, vẻ mặt có chút hít thở không thông.
Dì hai như có như không nhìn chằm chằm vào bụng của cô, thở dài nói: “Phó gia chúng ta, hiện tại rất mong chờ đứa bé này.”
Sầm Tiểu Mạn vừa sinh con, nếu nghe thấy lời này phỏng chừng còn phải khóc cả đêm, Đường Yến Lan nhắc nhở nói: “Con gái cũng là tri kỷ.”
Dì hai hừ lạnh: “Đương nhiên con gái cũng là tri kỉ nhưng đến ba đứa lại đau đầu.”
Rốt cuộc bà cũng không có số ôm cháu trai, hầu hạ con dâu mang thai mười tháng, bây giờ lại thấy Khương Từ cũng không đi kiểm tra giới tính của con, phẩm hạnh không khác con dâu của mình là mấy, liền nói: “Dì nghĩ tốt nhất vẫn nên đến hỏi bác sĩ là con trai hay con gái để chuẩn bị trước.”
Nói thật trong lòng Đường Yến Lan khẳng định hy vọng Khương Từ sinh con trai.
Bà đã có một cháu gái, Kiều Doãn Yên lại chưa có ý định sinh con tiếp, nếu cái thai này của Khương Từ vẫn là cháu gái, cân nhắc cũng phải mấy năm nữa mới có thể ôm cháu trai.
Bà cũng không bộc lộ quá rõ ràng, ngoài miệng tự nhiên muốn nói: “Sinh con trai hay con gái đều giống nhau.”
Khương Từ vẫn luôn trầm mặc, yên lặng ngồi trong phòng khách nghe mẹ chồng Sầm Tiểu Mạn đọc kinh dạy con.
Cô nghe cũng thấy chút ý tứ gì đó.
Chờ tiễn vị dì hai này đi, Khương Từ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ không có nhà, cô cũng không biết nên thương lượng với ai, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên thử xem thái độ của mẹ chồng mình thế nào.
Đường Yến Lan cũng không tạo áp lực quá lớn cho thai phụ bằng cách không đề cập đến giới tính của đứa trẻ.
Bất quá, điều khiến Khương Từ không ngờ đến 4,5 ngày liên tục trong lúc Sầm Tiểu Mạn vẫn đang ở cữ thì dì hai ngày nào cũng đến nhà cô thăm hỏi.
Mỗi lần đến thăm, đều tặng một số thứ cho đứa nhỏ.
Điều kỳ quặc nhất là bà đưa cho cô một cái túi thơm nói là cầu đại sư mới có, buổi tối đặt dưới gối đầu có thể phù hộ thai này là con trai.
[Wtf clm j thế :)) ]
Khương Từ cảm thấy không thể hiểu được, bị quấy rầy muốn sang cách vách tránh nạn.
Đáng tiếc Từ Uyển Nghi xem chương trình thời trang xong lại vội vàng tham dự thảm đỏ, không ở nhà.
Khương Từ không có lý do gì để sang nhà bên cạnh.
Sáng thứ hai, trước khi dì hai đến thăm, cô đã chào Đường Yến Lan nói muốn ra ngoài gặp bạn.
Khoảng mười giờ.
Khương Từ xuất hiện dưới lầu chung cư Tiêu Họa sống.
Cô xách theo một túi đồ ăn, vì trời quang đãng nên cô mặc một chiếc váy bầu và khoác một chiếc áo len màu be nhạt, tính toán đến nơi này tị nạn.
Cô bảo tài xế về trước, hôm nay là cuối tuần, ở tiểu khu gặp không ít người quen.
Khương Từ cười chào hỏi, chờ khi cô đứng trước cửa thang máy, duỗi tay định ấn nút thì cửa thang máy đã từ từ mở ra.
Khương Từ đột nhiên không kịp đề phòng đụng phải cảnh đôi nam nữ trong thang máy đang hôn nhau nồng nhiệt.
Cô xấu hổ thu hồi tay, sau đó nhìn kỹ lại …
Trong thang máy.
Người phụ nữ xinh đẹp cao ráo đang đè đầu một người đàn ông cao lớn mặc tây trang cưỡng hôn.
Hình ảnh ngập tràn nồng ý, Khương Từ đầu tiên là sửng sốt, càng nhìn càng quen mắt, mở miệng kinh ngạc: “Tiêu Họa?” Bị nhắc tên, da đầu Tiêu Họa tức khắc tê dại, quay đầu còn chưa kịp lau sạch son môi đã nhìn thấy Khương Từ ôm bụng to đứng bên ngoài trợn mắt há hốc mồm, xấu hổ chào hỏi: “Hi.”
Khương Từ nhìn cô, lại nhìn người đàn ông đẹp trai bị cô cưỡng hôn, lập tức nói: “Rất xin lỗi đã làm phiền hai người.”
Cô xách túi, xoay người bước ra ngoài.
Tiêu Họa muốn đuổi theo nhưng không quên quay đầu lại nói với Chu Thâm Hành bị đè trong góc, cổ áo xộc xệch, nói: “Anh duy trì tư thế này cho em, em sẽ quay lại.”
Mấy viên cúc áo sơmi đen của Chu Thâm Hành bị tuột ra mấy viên, lộ ra cơ ngực màu lúa mì, trên cổ còn có dấu môi của một người phụ nữ, trông rất nam tính, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô không bỏ.
Tiêu Hoa bị nhìn, kiễng chân, chủ động hôn lên cằm anh, dư lại dấu môi: “Đợi lát nữa hôn tiếp.”
Cô trêu chọc xong liền chạy đuổi theo Khương Từ.
Bên ngoài hành lang, Khương Từ rất thức thời nhường không gian cho hai người.
Cô đi không xa, ngồi lên ghế đá bên cạnh bồn hoa, ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Hoa đi ra, trên môi lộ ra ý cười: “Mình mới chỉ đi làm phim hơn ba tháng, cậu liền?”
Tiêu Hoa hắng giọng nói: “Hôm nay thời tiết không tồi, chỉ tùy tiện hôn một cái.”
Khương Từ gật đầu: “Thời tiết đúng là không tồi.”
Da mặt Tiêu Hoa có chút nóng bỏng, cô hỏi Khương Từ: “Cậu về từ lúc nào?”
“Tuần trước, đúng rồi nhân tiện mình có mang cho cậu chút đồ ăn, mình lên lầu có tiện không?” Khương Từ rất ân cần, để tránh vào căn hộ lại thấy cái gì đó.
Tiêu Họa nhỏ giọng nói: “Mình lại không sống chung với anh ấy.”
Cô bảo Khương Từ ở dưới lầu đợi một lúc, vào bảo Chu Thâm Hành trở về căn hộ mình trước.
Trong thang máy, người đàn ông đã sửa sang xong bộ tây trang, thân hình cứng ngắc đứng trên lối đi, nhìn thấy Tiêu Hoa chạy vào, ánh mắt không ngừng dán chặt vào môi cô, giọng nói như chết lặng: “Vừa rồi công ty gọi anh tăng ca, anh vẫn còn ba phút.”
Tiêu Họa là đến đuổi anh, đột nhiên không kịp phòng ngừa thấy anh nghiêm túc tính toán thời gian.
“Ba phút, nếu hôn kiểu Pháp thì không đủ.” “……” Tiêu Họa mờ mịt.
Đôi chân thon dài của Chu Thâm Hành tiến lên một bước về phía cô, khí thế bức người: “Em mở miệng ra, anh tới hôn.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiểu Hoa: Có một lời nói không biết nên nói không.
Chu Thâm Hành kéo cúc áo sơ mi: Vậy thì đừng nói nữa, mở miệng..