Cô Ấy Thật Mềm

Chương 80





Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Group FB: Sweet Candies



Một giờ sáng, Khương Từ vẫn đang nằm ngủ trên giường bệnh.
Ánh đèn trong phòng bệnh thực ảm đạm, Phó Thời Lễ tiễn những người khác đi, một mình đi vào, kéo ghế dựa cạnh mép giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ.
Sau khi cô sinh con, dáng vẻ yếu ớt của cô lọt vào mắt anh khiến lồng ngực anh chợt hiện lên một loại cảm xúc gì đó khiến tim chấn động, bàn tay to vô thức sờ túi quần muốn hút một điếu thuốc, nhưng lại không tìm được bao thuốc lá.
Phó Thời Lễ nhận ra mình đã bỏ thuốc lá.
Anh mím môi mỏng, cắt đứt ý niệm muốn hút thuốc, ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt đang say ngủ của Khương Từ như cũ.
Bắt đầu từ khi nào, người phụ nữ anh coi như vật trong tay đã trở thành sinh mệnh không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Phó Thời Lễ ngồi trầm tư nhớ lại những gì đã xảy ra trước và sau đêm nay, còn nghĩ đến phần đời còn lại của mình sẽ cùng cô trải qua thêm vài thập niên, trong lòng mơ hồ chờ mong điều đó.
Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô, tâm trạng hồi hộp chờ đợi trước phòng sinh đã dịu đi.

Dù ngay cả khi bác sĩ nói thân thể của sản phụ sau sinh không có gì đáng ngại nhưng anh không thấy Khương Từ mở mắt tỉnh lại, vẫn không thể cảm thấy hoàn toàn an tâm.
Phòng bệnh bên ngoài hầu như không có tiếng bước chân đi lại, màn đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được tiếng hô hấp của bản thân mình.

Phó Thời Lễ nhìn cô ngủ một lúc lâu, bàn tay ma xui quỷ khiến lấy điện thoại ra chụp ảnh Khương Từ nằm trên giường bệnh sau khi sinh.
Anh lưu ảnh vào điện thoại, xem đi xem lại.
3 giờ sáng, Phó Thời Lễ ngồi trên ghế dựa gác đêm không ngủ, anh bắt đầu tìm mấy số trong sổ liên lạc, bấm gọi từng số một, cũng không quan tâm bây giờ là mấy giờ đêm.
Đầu dây bên kia tỉnh dậy vì giấc ngủ bị quấy rầy, sau khi kết nối, câu đầu tiên nghe thấy chính là anh nói: “Tôi có một đứa con trai.”

*
7 giờ sáng, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Khi một tia sáng chiếu vào trên mặt Khương Từ, lông mi cô run lên, mở mắt ra.
Khung cảnh xung quanh thu vào tầm mắt, bức tường màu trắng, rèm cửa màu xanh nhạt và giường màu trắng và áo sản phụ màu xanh trên người cô đều thấy xa lạ.
Tựa hồ còn chưa kịp phản ứng, Khương Từ đãn muốn đứng lên theo bản năng.
Cô mới vừa động, liền phát hiện bàn tay trắng nõn bị nắm, quay đầu nhìn thấy người đàn ông đang canh giữ bên cạnh, trên người anh vẫn mặc tây

trang đen tối hôm qua, áo khoác cởi ra, áo sơ mi trắng nhìn qua lộn xộn nhăn nhúm, hình tượng tỉ mỉ không chút cẩu thả ngày thường hoàn toàn trái ngược.
Hơn nữa, mắt anh đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô, không biết trong đêm đã nhìn mấy tiếng.
Khương Từ đối diện ánh mắt ôn nhu của người đàn ông, chậm rãi mới nhớ tới chuyện tối hôm qua.

Cô đột nhiên ngồi dậy, dọa một thân mồ hôi lạnh, vươn tay sờ bụng mình, cách chăn bông cũng không thể chạm vào cô.

“Em sinh?”
Trong khi Khương Từ còn đang ngẩn người, Phó Thời Lễ đã duỗi tay ra không nói lời nào ôm lấy cô, đè cô vào lòng.
Giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi vang lên trên đỉnh đầu cô: “Em rất lợi hại, đã sinh con ra.”
Khương Từ được anh khen không nhẹ, từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ không còn huyết sắc, tâm tình còn có chút kích động, theo bản năng buột miệng thốt ra: “Con gái em đẹp không?”
Ánh mắt thâm thuý của Phó Thời Lễ nhìn cô chằm chằm, nhất thời dừng lại, bầu không khí trở nên trầm mặc trong giây lát
Anh suy nghĩ mấy phần, nói cho Khương Từ: “Em sinh con trai, rất đáng yêu.”
Nụ cười trên môi Khương Từ dần biến mất, lại có chút gượng ép nói: “Em nghe bác sĩ nói là con gái, Phó tổng anh không để ai ôm nhầm chứ?” (Người mẹ ruồng bỏ con cái )
“Là hai sản phụ bên cạnh sinh con gái” Phó Thời Lễ để cô tiếp thu sự thật này, giọng nói trầm thấp lại vô cùng rõ ràng: “Con của chúng ta là con trai.” Khương Từ: “……”
Cô không trọng nữ khinh nam, chỉ là đáy lòng vẫn luôn mong chờ thai này là một cô con gái nhỏ mềm mại, thơm thơm.
Bây giờ Phó Thời Lễ nói là một đứa con trai, điều này khiến Khương Từ có một chút hoài nghi nhân sinh của mình.

Kết quả, anh còn nói: “Đừng suy nghĩ nhiều.”
“Con trai cũng tốt.” Khương cười cười, vẫn rất gượng ép.
Phó Thời Lễ cúi đầu, môi mỏng hôn lên trán cô: “Nói tin mừng với em.” Khương Từ ngước mắt lên nhìn anh, tựa hồ đã đoán được chuyện muốn nói.

“Hàm Hàm nhờ anh nói với em doanh thu phòng bán vé ngày đầu công chiếu đã phá ngưỡng 2 trăm triệu, trở thành bộ phim có danh tiếng cao nhất trong nửa đầu năm nay.” Bàn tay Phó Thời Lễ sờ khuôn mặt cô, nở một nụ cười dịu dàng từ trong giọng nói cất lên: “Em thật tuyệt.”
Bộ phim này do Khương Từ và Triển Tín Giai thực hiện với vốn đầu tư nhỏ nhoi đã tạo được danh tiếng và lợi nhuận cao, tối hôm qua – ngày công chiếu đầu lại có thêm một đứa con trai.

Trong mắt người ngoài, đó là song hỷ lâm môn.
Khương Từ nghe bản thân tối hôm qua sinh ra một đứa con trai không biết cười như thế nào nhưng sau khi nghe được doanh thu phòng bán vé cao đôi mắt đen nhánh lại cong cong, nhìn Phó Thời Lễ nói: “Con đâu? em muốn nhìn nó một chút……”
Buổi sáng tranh thủ trước khi một số bạn bè thân thích chưa đến bệnh viện thăm con, Phó Thời Lễ đã nhờ y tá đưa đứa nhỏ đến phòng bệnh cho Khương Từ nhìn.
Cơ thể Khương Từ vẫn còn rất yếu, nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhìn chằm chằm đứa bé được quấn trong tã lót, ngũ quan còn chưa mở ra nên nhìn không biết giống ai, một cục nhỏ nhỏ làm lòng cô cực kỳ mềm mại.

Nhưng cũng chỉ xem qua, không có kinh nghiệm gì nên không dám đưa tay chạm vào cánh tay nhỏ của con.
Phó Thời Lễ đã dám vươn tay ra bế, so với cô còn lợi hại hơn.

(Đôi vợ ck này hài vl giống kiểu chưa lớn đã làm bố mẹ)
“Mới vừa sinh ra đã khóc vài tiếng, sau đó vẫn luôn ngoan ngoãn.” Trên khuôn mặt anh mang theo vui mừng nhàn nhạt, cũng nhìn theo đứa con trai đang ngủ say trong tã lót.
Đứa bé mới chào đời ngủ ngon lại ngọt như vậy, đôi mắt nhỏ nheo lại, bộ dạng xấu xí của nó khiến ba mẹ nhìn không đã nghiền.
Nhìn thấy đứa nhỏ này rất thích ngủ, Khương Từ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt nộn nộn kia, khóe mắt có chua xót, nói: “Em là mẹ rồi.”
Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, chỉ trong nháy mắt không đến một năm, cô đã hoàn thành giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời và có thêm một chức danh mới.
Càng khó có thể tưởng tượng, nhóc con này đã nằm trong bụng cô hơn chín tháng.

“Thật sự là em sinh ra sao?” Khương Từ sinh con xong liền nói lời ngốc nghếch.
Cô ấy ngẩng đầu lên, ngây ngô cười với Phó Thời Lễ.
Phó Thời Lễ đứng ở mép giường, có con đang ngủ, nói chuyện đè thấp thanh âm: “Không phải em, chẳng lẽ anh sinh?”
Khương Từ cảm thấy rất mới lạ, chỉ khi làm mẹ bạn mới có thể trải nghiệm được loại cảm giác này.
Cô lại hỏi khi nào mẹ cô sẽ đến.
Phó Thời Lễ nói: “Sáng nay mẹ đã lên máy bay trở về, buổi chiều có thể về đến nơi.”
Những bạn bè thân thích đều biết tối hôm qua Khương Từ sinh con xong khẳng định kiệt sức, nên buổi sáng trừ Đường Yến Lan thì hầu như không có ai đến.

Khương Từ cũng vừa lúc nghỉ ngơi, đưa đứa trẻ cho bà nội nhìn.

Đường Yến Lan hưng phấn từ tối hôm qua đến giờ, bế cháu trai không buông tay, bây giờ đối với Khương Từ cái gì cũng đáp ứng, thừa dịp lúc
Phó Thời Lễ không ở phòng bệnh, còn nói với cô: “Mẹ và ba đã sớm chuẩn bị tốt, sinh con xong, liền tặng con một ngôi biệt thự đứng tên con.” Khương Từ đang uống canh, thiếu chút nữa bị sặc.
Nếu cô không có chút máu nào thì trên mặt bây giờ đã bị ngộp thở đến đỏ bừng, hai mắt kinh ngạc nhìn mẹ chồng.
Sinh một đứa con tặng một căn biệt thự, cô chỉ nghe người khác kể lại chuyện này, không ngờ có ngày nó lại xảy ra với mình.
Lúc này Phó Thời Lễ cũng đã trở lại, Đường Yến Lan ôn nhu cười với cô, dừng câu chuyện.
Biệt thự này có nhận không?
Suốt buổi chiều Khương Từ đều tự hỏi chuyện này, cô còn chưa thấy mẹ mình, nằm trên giường bệnh, tinh thần không đủ đi ứng phó người thân đến thăm đứa trẻ.
Đến khoảng 5 giờ, sau khi Phó Thời Lễ tiếp đãi nhóm người này xong, toàn bộ phòng bệnh đều có vẻ yên tĩnh hơn.
“Sáng mai có thể xuất viện về nhà.” Anh đến hỏi bác sĩ, cũng không thích không khí náo nhiệt ở bệnh viện, điều này sẽ không cho phép Khương Từ và đứa nhỏ có hoàn cảnh tốt để nghỉ ngơi.
Khương Từ gật đầu, khi người đàn ông đổ nước ấm ra cốc, đầu ngón tay trắng nõn của cô nắm lấy một góc tây trang của anh, rất nghiêm túc nói: “Mẹ anh muốn cho em một biệt thự …”
Một căn biệt thự giá đến mấy chục triệu, bằng số tiền đầu tư một bộ phim.

Khương Từ nghĩ đến căn biệt thự này, không biết nên từ chối như thế nào.

Kết quả, Phó Thời Lễ nghe xong bình tĩnh nói: “Em cứ nhận đi.”
Khương Từ hơi hé miệng muốn nói gì đó lại bị một câu của anh chặn lại: “Lúc trước Đình Ngạn sinh con gái, mẹ cũng tặng một căn biệt thự.” Con dâu thứ hai có quà, tuy rằng con dâu cả vào cửa muộn nhưng khẳng định phải có.

Tư thái thong dung của Phó Thời Lễ khiến cô yên tâm thoải mái nhận lấy.

Khương Từ nghe nói mẹ chồng cũng tặng Kiều Doãn Yên biệt thự, nghĩ nghĩ cũng không từ chối nữa, cô lại nhớ tới vẻ mặt kích động của dì hai chiều nay mang hoa quả đến thăm con trai.
Bởi vì Phó Thời Lễ ở đây, anh chỉ cho bà đứa trẻ, lại không để dì hai đến gần cô.
Khương Từ khẽ mở mắt, tò mò: “Sầm Tiểu Mạn sinh ba đứa con, dì hai cũng cho cô ấy ba căn biệt thư sao?”
Phó Thời Lễ nhướng mày cười, dùng ngón tay dài vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói của anh tràn ra môi mỏng: “Mẹ có thể giống dì hai sao? Em nghĩ

gì vậy?”
Khương Từ còn chưa kịp hiểu ra ý tứ này, bên ngoài đã vang lên hai tiếng gõ cửa.
Cô quay đầu lại thì thấy mẹ mình đang mệt mỏi vội vàng đến bệnh viện.

Chuyện sinh một đứa con tặng một căn biệt thự, hai năm trước Sầm Tiểu Mạn nhìn thấy Kiều Doãn Yên sinh hạ một cô con gái được ba mẹ chồng khen thưởng, đôi mắt ghen ghét đến đỏ bừng.
Hôm nay, cô còn chưa bước ra khỏi cửa phòng nửa bước, hai mắt đỏ hoe, đau nhức không nhìn thấy ai bởi vì sau khi biết tin Khương Từ sinh con trai, đêm qua đã ôm ba cô con gái khóc suốt đêm.

(Con điên?)
Phó Giai Thành nghe thấy huyệt Thái Dương liền đau, không khỏi mắng: “Anh họ anh có con trai, em khóc làm cái gì?”
Sầm Tiểu Mạn lau nước mắt nước mũi, rống lên: “Em ở cữ mẹ anh không quan tâm, chuyện gì đều gọi chị Nguyệt đến, anh tin không, nếu vị kia (Khương Từ) muốn mẹ hầu hạ chăm sóc ở cữ, bà ấy khẳng định mang theo túi lớn túi nhỏ đến đó ngay lập tức.”
Phó Giải Thành: “……”
Sầm Tiểu Mạn nói xong, hung hăng cắn môi: “Nhìn qua cô ta sẽ sinh con gái, sao lại sinh ra con trai được.”
Trong lòng không có ý định sinh con trai, nhưng cố tình lại sinh ra con trai.

Này tức điên Sầm Tiểu Mạn, không ngừng quở trách chồng mình: “Bác cả của anh khẳng định lại muốn tặng biệt thự…… Phó Giai Thành, em sinh cho anh 3 đứa con ngay cả một cái nhà vệ sinh cũng không có, anh nhìn xem, em ra ngoài làm sao gặp người khác.”
Càng nói, Sầm Tiểu Mạn càng cảm thấy bản thân không thể vượt qua.

Muốn ly hôn!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.