Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
—
Đường Hàm Hàm ở Đường gia rất được sủng ái, với thân phận thuộc hàng em út vì nhỏ tuổi nhất nên các anh chị đều nhường cô kể cả Phó Thời Lễ người lớn hơn cô cả chục tuổi.
Cô được đặt trong lòng mà chăm sóc từ khi còn rất nhỏ.
Dù gia đình không dưỡng cô có những thói hư tật xấu của tiểu thư nhà giàu nhưng cô cũng sẽ tức giận.
Suốt 20 năm qua cô chưa vấp ngã lần nào, không nhà hay ngoài ngõ đều đối với cô rất tốt.
Mà khi vừa bước chân vào giới giải trí, cô đã bị người khác dạy dỗ nghiêm khắc, Đường Hàm Hàm tức giận là bình thường, khi cô nói muốn tìm người trùm bao đánh Trần Bội Bội một trận, Khương Từ đã hiểu ra, không nhịn được nói với cô: “Hàm Hàm, chúng ta không thể làm chuyện phạm pháp.” Đường Hàm Hàm bĩu môi, tiếp tục lời nói của Khương Từ: “Dù sao chị dâu đừng cho cô ta cọ nhiệt là được, em nhất định sẽ gia nhập giới giải trí, sớm muộn gì cũng phải ép cô ta phải chịu phục.”
Khương Từ vốn muốn tổ chức họp báo để làm rõ việc lựa chọn diễn viên, trả sự trong sạch cho Đường Hàm Hàm.
Bất quá cô gái nhỏ kiên trì không muốn dính dáng với Trần Bội Bội, cô suy nghĩ một hồi, nói: “Chị nghe Triển Tín Giai nói phim của Lương Chính bị kẹt, bây giờ còn gây dựng quan hệ muốn phát hành nó …… Sớm muộn gì cũng phải trả lại.”
Khương Từ sẽ không để Trần Bội Bội có thể dễ dàng dẫm lên nhân khí của Đường Hàm Hàm sau đó đứng lên ngôi vị chuyên nghiệp.
Cô cũng không có tính cách xử lý các mối thù luôn nhưng cô sẽ nhớ kĩ nó, chờ tương lai thời cơ chín mùi mới tính sổ từng cái rõ ràng.
Khương Từ lại nói với Đường Hàm Hàm: “Triển Tín Giai hôm nay cũng tới, hẳn đang ở dưới lầu.”
Lông mi Đường Hàm Hàm rũ xuống cũng chưa nâng lên, không có hứng thú nói: “Ồ.”
Ở vùng núi, bô phim trước cô giống như cô gái hoang dã ngày ngày đi theo Triển Tín Giai.
Từ khi trở về thành phố S, ngay cả Khương Từ cũng nhìn ra có chút khác lạ.
Cô hỏi: “Em và Triển Tín Giai làm sao vậy?”
“Không a.” Đường Hàm Hàm nói: “Anh ấy là một vị đạo diễn lớn bận rộn với công việc tuyên truyền phim, em chỉ là một diễn viên mới xuất đạo, không dám quấy rầy anh ấy.”
Trên thực tế, Đường Hàm Hàm sau khi trở về thành phố S.
Cô đã chủ động đến tìm Triển Tín Giai rất nhiều lần, việc này, cô có chết cũng không thừa nhận với chị dâu.
Khương Từ không nói được gì, bèn nói: “Quý Hàn Phong cũng đang tìm em.”
Đường Hàm Hàm tính tình kiêu ngạo, một bên cúi đầu nhìn cháu trai nhỏ ngủ say, một bên thờ ơ nói: “Không muốn thấy anh ta.”
Tính tình hồi trước cô đã thay đổi, ở trong phòng chơi với trẻ con, cũng không thích xuống lầu nữa.
Khương Từ rốt cuộc cho rằng sau khi Đường Hàm Hàm trải qua bạo lực mạng, tâm lý theo bản năng sẽ bài xích ở chung với những người xa lạ, cũng không ép buộc cô ra cửa.
Đưa con cho Đường Hàm Hàm nhìn, sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Họa, cô liền đi xuống lầu nghênh đón.
Tiệc rượu đầy tháng có quá nhiều người, Khương Từ đối với bạn bè, thân thích của Phó gia cũng không biết rõ lắm, nhưng cô có ôm con xuất hiện, hầu hết mọi người đều đã biết cô.
Chuyện khiến cô ngạc nhiên chính là, Sầm Tiểu Mạn – người được cho cả tháng ở nhà nháo muốn ly hôn, cũng đến.
Khương Từ ở cữ cũng là từ miệng Phó Thời Lễ mới biết Sầm Tiểu Mạn và Phó Giai Thành ở nhà tranh cãi, đã nổi giận đến Cục Dân Chính bốn năm lần, mỗi lần chuyện tới trước mắt lại tìm cớ bỏ chạy.
Cho nên, Khương Từ có phần ngạc nhiên khi thấy Sầm Tiểu Mạn tham dự tiệc đầy tháng của con cô.
Đến cùng cô, còn có Phó Giai Thành.
Đôi vợ chồng này trước mặt người ngoài lại hoàn toàn khác, họ khoác tay nhau rất hài hoà.
Khi nhàn rỗi, Sầm Tiểu Mạn đi đến đứng cạnh Khương Từ, mỉm cười với khách, dùng giọng nói nhỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con gái tôi tên Gia Bảo.”
Khương Từ mới vừa tiếp đón một vị trưởng bối, đột nhiên không kịp phòng ngừa quay đầu đã nghe được một câu như vậy.
Sầm Tiểu Mạn nói với cô, từ ngữ cắn chặt: “Gia Bảo, Phó Gia Bảo!”
Nhũ danh Tự Bảo là đích thân Đường Yến Lan đặt cho con trai cô, cô cũng trách sao Phó Thời Lễ không đặt tên cho con nhưng anh lại bảo không thể đặt bừa tên cho con.
Khương Từ không nghĩ tới điều này cũng đánh động đến Sầm Tiểu Mạn, vì tranh còn cố tình đặt cho con gái mình cái tên Gia Bảo.
Cô cũng không có thời gian so đo với Sầm Tiểu Mạn, nét mặt lộ tươi cười, khen câu: “Rất êm tai.”
Sầm Tiểu Mạn: “……”
Vốn là nghĩ đến diễu võ dương oai, kết quả bị một câu nói chặn đứng, đứng tại chỗ suýt chút nữa chặt giày cao gót, Khương Từ quay đầu cười nói nghênh đón khách mới tới, không quan tâm cô.
Sầm Tiểu Mạn tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Chồng tôi chuẩn bị cho tôi một biệt thự lớn, đến lúc đó tôi sẽ cùng ba con gái vào ở, cô nhớ tới nhà tôi làm khách.”
Khương Từ mỉm cười, không có chút ghen ghét gì cả, vì cũng chẳng có gì phải ghen ghét.
Cô thẳng thắn nói: “Chồng cô thật tốt với cô.” Sầm Tiểu Mạn: “……”
Cách đó không xa, Tiêu Họa cười chạy tới.
“Từ Từ, con trai cậu thật đáng yêu.” Cô vừa từ trên phòng xuống đã thấy cậu nhóc trắng trắng mềm mềm, còn mở mắt nhìn người ta cười, trái tim cô gần như chết chìm.
Ngay khi Tiêu Hoa đi tới, cô đã đẩy Sầm Tiểu Mạn bên cạnh Khương Từ ra.
Hai người nói chuyện, Sầm Tiểu Mạn cũng không có hứng thú đứng nghe, tầm mắt liếc đại sảnh một vòng, nhìn thấy Phó Thời Lễ chậm rãi xuất hiện, cánh tay còn ôm con, lập tức có không ít người vây quanh.
Cô đỏ mắt ghen tị, nghiến răng bỏ đi.
Tiêu Họa cả kinh, cũng không để ý có người rời đi, nói với Khương Từ: “Sáng sớm Lý Diệp Na đã gửi cho mình một bao lì xì, nói cô ta đã có tình cảm bạn bè với cậu nhiều năm, nhờ mình gửi quà cho cậu.”
Tiệc đầy tháng của con trai, Khương Từ không mời Lý Diệp Na tới.
Nụ cười trên môi cô nhạt dần, việc Đường Hàm Hàm bị bôi đen cô đã hoàn toàn đối địch với Lý Diệp Na bây giờ làm sao có thể nhận số tiền quà này? “Cậu giúp mình trả lại nguyên vẹn cho cô ấy.” Khương Từ nói.
Tiêu Họa không khỏi kinh ngạc, dù sao cô cũng đã đem lời nói nói cho cô.
Tiệc đầy tháng diễn ra cả ngày, tuy rằng Khương từ chỉ cần phụ trách có mặt, chỉ cần cười nhưng cũng mệt, đến buổi tối nếu không phải Phó Thời Lễ đang bế con thì cô thật sự muốn dựa vào người anh.
Giày cao gót đi dưới chân có chút đau, ngay cả lông mày mảnh mai cũng nhăn lại.
Dư quang khoé mắt của Phó Thời Lễ nhìn thấy Khương Từ mất tự nhiên liền đưa con cho mẹ bế, vẻ mặt bình tĩnh bước đến bên cạnh người phụ nữ, cánh tay tự nhiên ôm lấy eo cô.
Như vậy tương đương Khương Từ đang dựa vào bên cạnh anh, không còn bao nhiêu sức đứng.
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Thời Lễ.
Anh vừa lúc nhìn cô cười thân mật.
Khương Từ biết anh đã nhận ra chân cô bị đau, đáy lòng có một luồng ấm áp nhàn nhạt, trộm duỗi tay nắm góc áo tây trang của anh.
Phó Thời Lễ cúi đầu, nói nhỏ với cô: “Kiên trì một chút, tí sẽ về nhà.” Khương Từ bị hơi thở nam tính của anh làm nóng tai, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, khuôn mặt tươi cười thẹn thùng.
Một màn liếc mắt đưa tình này, vừa lúc bị người ngoài thấy rõ.
Kiều Doãn Yên đỡ mẹ mình từ phòng khách sạn ra, cũng nhìn thấy.
Cô nhanh chóng che giấu tất cả cảm xúc, khuôn mặt dịu dàng, sẽ không thành trò cười trước mặt người ngoài.
Mẹ Kiều liếc nhìn con gái, làm sao không biết cô đang nghĩ gì, nói: “Con và nó định sẵn đã không có duyên vợ chồng.”
Sắc mặt Kiều Doãn Yên thay đổi, cô hiểu ý mẹ nói.
Nếu cô có duyên phận với Phó Thời Lễ thì 5 năm trước đã sớm kết hôn sinh con với anh, làm sao có thể rơi vào tình trạng xấu hổ như ngày hôm nay.
Đôi mắt khôn khéo của mẹ Kiều nhìn Khương Từ đang tiễn khách đánh giá từ trên xuống dưới.
Là một vị trưởng bối đức cao vọng trọng, đương nhiên sẽ không hé răng nói những lời không hay gây tổn hại người khác, hơn nữa đẳng cấp của bà còn cao hơn con gái bà rất nhiều.
Trước khi lên xe, bà nhìn dung mạo như hoa như ngọc của con gái, dặn dò: “Hoà thuận với người Phó gia, đừng làm mất mặt Kiều gia.”
“Con đã biết.” Kiều Doãn Yên cung kính đỡ mẹ vào trong xe, ngón tay chạm vào chiếc vòng ngọc vô giá trên cổ tay mẹ mình, nhiệt dộ không ấm bằng nhiệt độ cơ thể khiến đầu ngón tay cô rụt lại theo bản năng.
Cô đứng trong bóng tối, phía sau là một mảng ánh sáng nhộn nhịp.
Trong mắt Kiều Doãn Yên lại hoàn toàn ảm đạm, lớp trang điểm mỏng miễn cưỡng che đi vẻ mặt nhợt nhạt.
Ngày hôm nay, bữa tiệc này mệt hơn nhiều so với bất kì bữa tiệc nào trước đây, xoay người, tầm mắt lại nhìn thấy Khương Từ trong bộ váy dài sặc sỡ.
Đôi mắt của hai người chạm vào nhau giữa không trung, sau một vài giây.
Kiều Doãn Yên kiêu kỳ rời đi, đi về phía Đường Yến Lan đang bế đứa nhỏ.
“Đình Ngạn không đến sao?”
Khương Từ quay đầu nhìn về phía Phó Thời Lễ, hôm nay cả ngày cô thấy Kiều Doãn Yên đứng cùng mẹ chồng tiếp đãi khách khứa, trên mặt luôn giữ tươi cười dịu dàng động lòng người, cũng không thấy mệt.
Giọng nói trầm thấp, dịu dàng của Phó Thời Lễ truyền đến: “Hôm nay Đình Ngạn có bốn ca phẫu thuật.”
Bác sĩ khoa phụ sản là một nghề vĩ đại, Khương Từ sau khi trải qua sinh sản, phá lệ tôn trọng nghề nghiệp của Phó Đình Ngạn cho nên tự nhiên sẽ không trách người chú này không đến tham dự tiệc đầy tháng của cháu trai.
Thỉnh thoảng, cô nhìn Kiều Doãn Yêm cô đơn đứng với những vị khách.
Bỏ những chuyện khác sang một bên, sắc mặt Kiều Doãn Yên thay đổi, đổi lại là cô, cô nghĩ cũng đã mệt.
Tiệc đầy tháng đến 8 giờ mới tiễn khách về, xã hội thượng lưu cũng chính thức biết Phó gia có một vị thiếu gia.
Khi về đến nhà, đứa trẻ được chị Nguyên bế đi dỗ ngủ.
Khương Từ mệt đến mức nằm luôn lên giường, mái tóc đen nhánh tán loạn che mất một phần lớn khuôn mặt trắng nõ, tinh xảo, mơ hồ có thể thấy cô đang cau mày, không còn sức lực đi tắm.
Phó Thời Lễ vặn nước trong phòng tắm, cởi áo khoác, ngón tay thon dài cởi bỏ cúc tay áo, sau khi xắn tay áo lên, anh vươn cánh tay rắn chắc ra ôm người phụ nữ cơ thể mềm nhũn lên.
Khương Từ kinh ngạc mở to hai mắt, mơ hồ nhìn anh.
“Em ngủ tiếp đi, anh tắm cho em.”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Thời Lễ dưới ánh đèn vừa dịu dàng vừa đẹp, lại ôn nhu, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng vậy.
Khi mệt mỏi, rất dễ muốn ỷ lại người bên cạnh.
Anh cho Khương Từ cảm giác an toàn khiến cô thoải mái từ trong ra ngoài.
Trên người mặc một bộ váy dài màu đỏ bị cởi ra, ném xuống sàn nhà, bồn tắm chứa đầy nước, độ ấm vừa đủ.
Mặt mày Khương Từ đều giãn ra, lười biếng dựa vào thành bồn tắm, mặc người đàn ông xoa sữa tắm lên người cô, ý thức của cô có chút mờ mịt, nhớ tới tiệc đầy tháng hôm nay, cô thừa dịp còn chút sức lực, nói với người đàn ông đang quỳ một gối ngoài bồn tắm: “Sao em cảm thấy hôm nay Hàm Hàm vẫn luôn né tránh Triển Tín Giai.”
Phó Thời Lễ nâng mí mắt lên nhìn cô, bình tĩnh nói: “Xem ra Hàm Hàm cũng biết cách tránh gây hiểu lầm.”
Khương Từ không phải ý tứ này.
“Nói không chừng, chuyện của Hàm Hàm một phần cũng do Triển Tín Giai gây nên…… hai người họ, có phải có chút hiểu lầm hay không?”
Nghĩ như vậy cũng không phải là không hợp lý, bởi vì Triển Tín Giai vô tình bị Trần Bội Bội đào cho một hố, còn có Sơ Chi Nhiên bên kia bận tâm giao tình đồng học lại đào cho anh một hố sâu khác.
Mối quan hệ phức tạp này khiến mọi người phải đau đầu suy nghĩ.
Phó Thời Lễ bình tĩnh hơn cô rất nhiều, anh dùng ngón tay thon dài xoa bọt sữa tắm lên bờ vai sạch sẽ của người phụ nữ, nói: “Nếu có hiểu lầm thì sẽ sớm hoá giải, nhưng Hàm Hàm không vừa mắt thì còn cần lý do sao?”
” … ” Khương Từ không thể nói chuyện với anh nữa.
Cô thậm chí cảm thấy: “Phó Thời Lễ, với tư tưởng này của anh, nếu đứa bé này là con gái, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh dạy hỏng.”
Trên mặt Phó Thời Lễ mang ý cười nhàn nhạt: “Cưng chiều con cũng sai sao?”
Ai mà không chiều chuộng con, đừng nói riêng con, ngay cả vợ cũng phải đặt trong lòng bàn tay sủng ái.
Những gì anh đang làm bây giờ còn không phải đang chiều chuộng vị lớn nhất trong nhà sao.
Khương Từ hưởng thụ sự phục vụ của người đàn ông, cơ thể mềm mại bủn rủn đều bị anh nhẹ nhàng xoa bóp, không còn chút sức lực nào, đôi mắt đen nhánh híp lại, chậm rãi cảm nhận ngón tay hữu lực của anh di chuyển qua ngực.
“Anh làm gì vậy.”
Trong thời gian ở cữ cô cũng không bồi bổ quá nhiều, sữa đủ cho con bú.
Khi không cho con ăn, nhiều ít sẽ có phần trướng.
Phó Thời Lễ hạ giọng nói: “Buổi tối em không cho con ăn có cảm thấy khó chịu không?”
Khương Từ tựa hồ phát giác được tâm tư của người đàn ông, cơ thể trơn bóng của cô bất giác muốn trốn nhưng vẫn ở trong nước nên không trốn đi đâu được.
Cánh tay chặn trước ngực, đôi mắt mở to đề phòng nhìn chằm chằm hành động của anh, thanh âm khẩn trương: “Phó Thời Lễ, ngay cả đồ ăn của con anh cũng nhớ thương, thật quá cầm thú.”
Phó Thời Lễ cười, bàn tay thon dài duỗi xuống mặt nước, ngón tay nhéo thịt bên eo cô: “Anh nhớ thương nơi nào không biết?”
Khương Từ nhìn xuống: “……”
Không khí yên lặng, cô vì mặt mũi: “Em, em chưa kịp tập thể dục.”
Sau khi sinh con xong, còn cần một thời gian dài mới có thể khôi phục thân thể.
Khương Từ cho rằng bản thân không bị suy dinh dưỡng quá mức giờ trở nên đầy đặn hơn, khá ổn nhưng phần eo lại có thịt, điều này cô không thể tránh khỏi.
Bình thường không cảm thấy cái gì.
Lúc này bị ngón tay thon dài của Phó Thời Lễ nhéo ra, gương mặt đều đỏ.
Lần này không cần tiếp tục tắm nữa, Khương Từ đứng lên ra khỏi mặt nước, lấy một chiếc khăn tắm lớn trùm kín người, đi chân trần bước ra khỏi bồn tắm.
“Không tắm à?”
Phó Thời Lễ chêu cô, biết rõ còn cố hỏi.
Khương Từ thở phì phò: “Đi tập thể dục.”
… Buổi tối không có khả năng tập thể dục.
Khương Từ thuận miệng nói lời này, vừa đi ra ngoài đã đến tủ quần áo tìm áo ngủ mặc, loại không lộ eo.
Tinh thần cô vốn đã uể oải, bây giờ lại vô cùng tỉnh táo.
Sau khi mặc bộ đồ ngủ xong, ngay cả cổ áo cũng kéo kín mít, vừa quay người đã bị người đàn ông đi theo chặn cửa.
Trên người Phó Thời Lễ mặc áo sơ mi trắng quần tây, ở phòng tắm bị ướt, khi anh định tiến đến, Khương Từ bị doạ đẩy anh ra: “Đừng làm ướt quần áo em.”
Người đàn ông vẫn còn cách nửa bước, anh không hoàn toàn dán đến.
Nhưng mà, đôi mắt đen đó vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào mặt cô, cúi đầu nói: “Xem phim?”
Khương Từ sửng sốt.
Theo bản năng nhìn đồng hồ trên tường, đã gần 10 giờ tối.
Nói không sớm không muộn cũng nên đi ngủ, nhưng xem phim cũng không sao.
Hiếm khi Phó Thời Lễ có thời gian đưa ra yêu cầu này, Khương Từ không suy nghĩ thêm, cô gật đầu nói: “Vậy được rồi, anh vào phòng tắm thay quần áo đi, em sang thư phòng lấy máy tính.”
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lễ cong lên, nhìn cô thật sâu.
Khương Từ tắt đèn trong phòng ngủ chính, chỉ để lại một ngọn đèn màu cam ấm áp, sang thư phòng hai phút, cầm máy tính trở lại.
Cô ngồi khoanh chân trên chiếc giường lớn màu xanh đậm, tóc búi sau tai, gương mặt tinh xảo nhìn chằm chằm màn hình một cách nghiêm túc.
Khi Phó Thời Lễ bước ra khỏi phòng tắm, anh nhìn thấy người phụ nữ đang nghiêm túc tìm phim.
Đôi môi mỏng của anh cười càng sâu, khi anh đi tới, cơ thể đứng trong phòng ngủ chính tối tăm vô hình lộ ra một cỗ khí tràng không thể xem nhẹ.
Khương Từ ngẩng đầu, đôi mắt sạch sẽ: “Anh muốn xem phim gì?”
Phim kinh dị hay phim tình cảm?
Hay xem lại buổi ra mắt còn dang dở của cô.
Tài nguyên nội bộ sẽ được sao chép vào máy tính của cô.
Phó Thời Lễ ôm cô, thân hình lười biếng dựa vào đầu giường, như vậy Khương Từ chẳng khác nào đang ngồi trong lòng ngực anh, đôi tay trắng nõn còn nắm chặt máy tính.
Anh duỗi tay ra, cầm lấy máy tính.
Khương Từ tò mò nhìn, vẻ mặt mờ mịt.
Ánh sáng yếu ớt trên màn hình laptop hiện lên khuôn mặt điển trai, điềm đạm của một người đàn ông, dáng vẻ lịch sự cũng rất đứng đắn.
Nhưng mà, khi ngón tay thon dài của anh dừng trên bàn phím, nhanh chóng gõ ra một liên kết, lại khiến người khác sốc.
Đôi mắt Khương Từ trợn to, nhìn trang web người lớn hiện trên màn hình.
Cánh tay Phó Thời Lễ ôm chặt cô, dường như rất hưởng thụ cảm giác ôm thân thể của cô, da thịt cách lớp vải dán sát vào nhau, giọng nói của anh từ đỉnh đầu nhàn nhạt truyền đến: “Em muốn xem tư thế gì?”
Hỏi câu này giống như đang hỏi cô muốn xem bộ phim nào.
Khuôn mặt Khương Từ đỏ bừng, không khỏi trừng mắt nhìn anh: “Không xem, muốn xem anh tự xem đi.”
Cô muốn chạy, nhưng sức lực không bằng một người đàn ông.
Phó Thời Lễ thong dong chọn một cái, khi bấm vào, vẫn nói với cô: “Xem ở trên xe?”
Mặc dù từng câu từng chữ đang hỏi cô, nhưng con chuột trong tay anh thì không chỉ như vậy.
Anh vừa rồi hỏi xem phim gì, hoàn toàn chính xác.
Khương Từ hiểu lầm, xấu hổ muốn chết: “Em sai rồi, em không muốn xem phim cùng anh.”
“Em không cùng anh xem tham thảo, hai tháng sau làm sao bây giờ?” Phó Thời Lễ hạ thấp âm thanh của laptop, chỉ có hai người có thể nghe thấy.
Anh cúi đầu nói, môi mỏng ma sát lỗ tai Khương Từ: “Anh nhớ rõ ban ngày em nói kỹ thuật anh không tốt, anh đây học hai tháng để chuẩn bị, được chưa?”
“……” Khương Từ không nghĩ chính bản thân lại tự đào hố chôn mình.
Đôi mắt cô run rẩy không dám đưa mắt nhìn màn hình, mặt đỏ tim đập chân run, trái lương tâm khen ngợi anh: “Em chỉ nói đùa thôi, thật sự, kỹ thuật của anh tốt nhất em từng thấy.”
Cô rõ ràng chưa hề có người đàn ông khác, không suy nghĩ đã nói ra câu này.
Phó Thời Lễ bất động thanh sắc hỏi: “Vậy tư thế nào khiến em thoả mãn nhất?”
Khương Từ lại sửng sốt.
Cô chớp chớp mắt, bộ dáng rất vô tội.
Đây có thể gọi là hoảng sợ?
Không khí trong phòng ngủ chính đông cứng lại, rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến lúc những tiếng rên mơ hồ dần dần phát ra từ máy tính.
Khương Từ ngồi trong lòng ngực người đàn ông, không thể chạy, một giây đồng hồ không nói lời nào, đôi bàn tay thon dài của anh cách áo ngủ chạy từ vòng eo lên trên, cảm thụ tồn tại mãnh liệt, nhiệt độ nóng lên.
“Chờ một chút, em có thể tự cứu giúp mình một chút.”
Cô vội vàng nắm lấy đôi tay đang làm xằng làm bậy của người đàn ông, ngực phập phồng hít thở không thông.
Sau khi tắm xong, cô không mặc áo lót, độ cung hấp dẫn như ẩn như hiện sau lớp vải, nói chuyện lắp bắp: “Phó Thời Lễ, anh nói có lý, lúc đầu em say, quá trình của anh lại … không lâu lắm, em mơ hồ nhớ chỉ có một tư thế, anh bảo em nói gì?”
Khương Từ nói vô cùng ủy khuất, lại sợ anh cường thế làm gì với mình.
Thấy Phó Thời Lễ nghe xong, nheo mắt lại, lập tức thay đổi lời nói: “Nhưng nói như vậy, em thật quá lợi hại, một lần đã mang.”
Phó Thời Lễ nhìn cô, khớp xương bàn tay rõ ràng còn đặt trên người cô gái nhỏ, không giận mà cười: “Hả?”
“Vậy chúng ta càng phải học nhiều hơn, để tránh lần sau làm sẽ xuất hiện thứ khiến em không hài lòng.” Anh chậm rãi nói, nghe có một loại nguy hiểm bên trong.
Khương Từ không nhìn vào màn hình máy tính, nhưng có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh phát ra.
Cùng với nhận xét của anh, người đàn ông lại nói: “Rên không dễ nghe như em.”
“……” Khương Từ khó có thể ngồi yên trên đùi anh.
Người phụ nữ trong video này rên phóng đại cực kỳ, khi nào anh lại có thể so sánh người này với cô?.