Cô Ấy Thật Mềm

Chương 92





Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
“Phó Thời Lễ, em sai rồi.”
Người đàn ông dùng ánh mắt thâm thúy đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô, không dời đi chút nào
Sau đó cánh tay anh đẩy tất cả những đồ vật trên bàn xuống đất, anh vứt máy tính sang 1 bên, Khương
Từ liên tục nhận sai.
Cô đột nhiên bị bế lên, toàn bộ lưng áp vào mặt bàn lạnh ngắt.
Phó Thời Lễ hạ người xuống, hơi thở dễ ngửi thoang thoảng mùi thuốc lá.

Từ sau khi ở cữ xong, Phó
Thời Lễ và cô có một đêm sinh hoạt vợ chồng kia, anh phá bỏ cấm hút thuốc, tiếp tục hút thuốc,
nhưng hút thuốc ít hơn, khi ân ái vẫn có thể ngửi được.
“Em sai cái gì?” Anh lại dùng đôi tay to của mình cởi quần áo của cô, ngoài mặt lại vẫn cười lịch
sự.
Khương Từ không thể tập trung, không thể buông tha nhìn cửa thư phòng, đôi chân trắng chợt lạnh,
váy bị vén lên, cô nhanh chóng nắm lấy cổ tay người đàn ông, đỏ mặt nói: “Nhỡ có người nhìn thấy.”
“Chúng ta ở chung một chỗ, ai lại không có mắt như vậy.” Phó Thời Lễ cúi đầu, đôi môi mỏng ngậm
vành tai trắng nõn của cô, hơi thở ấm áp, tất cả đều phả vào tóc cô.
Khương Từ vẫn không làm được, ngượng ngùng nói: “Tự Bảo sẽ tìm ba mẹ.”
“Có mẹ dỗ.”
Mẹ anh dỗ cháu, anh dỗ vợ.
Đều là ngủ, khác biệt ở chỗ ngủ của anh là động từ, không phải tính từ.
Phó Thời Lễ cởi chiếc váy mềm mại của Khương Từ ra, tấm lưng cong của người phụ nữ dần dần hiện ra,
làn da trắng nõn, bị đôi môi mỏng của anh phủ lên, nụ hôn ướt át dọc theo vòng eo đi xuống.
Vòng eo của Khương Từ là nơi nhạy cảm nhất, mỗi lần chỉ cần anh chạm vào đều khiến cơ thể cô run
lên.
“Phó Thời Lễ…… Cửa.” Cô đang khẩn trương bắt lấy một tia lý trí còn sót lại.
Người đàn ông tiếp tục hôn lên eo cô, giọng nói khàn khàn cuốn lấy hơi thở nóng bỏng: “Đã khóa rồi,
em thả lỏng đi.”

Phó Thời Lễ nói xong, không bao lâu nhiệt độ trong thư phòng liên tục tăng lên, vang lên tiếng cởi
dây lưng của người đàn ông.

Anh vươn bàn tay trắng nõn kéo ngăn kéo trên cùng ra, động tác thuần
thục lấy baocaosu ra.

khương Từ nhận số phận của mình, nhắm mắt lại, anh còn khóa cửa phòng làm
việc trước, biết mình trốn không thoát.
Nhưng cô và Phó Thời Lễ chưa làm ở thư phòng bao giờ, không tránh khỏi sẽ có chút khẩn trương, cô
sợ chị Nguyệt đi ngang qua trên hành lang nghe thấy, cô cắn chặt răng vào cánh tay trắng nõn, không
dám kêu ra nửa tiếng.

Phó Thời Lễ cúi đầu xuống, đem toàn bộ trong lượng cơ thể đè lên người cô,
hơi thở rối loạn, thở hổn hển nói: “Ân? Đừng nhịn, kêu ra mới thoải mái.”
Anh nói một cách thẳng thừng, như đã trải qua.
Phó Thời Lễ quả thực đã phát ra một tiếng gầm gợi cảm vào thời điểm mấu chốt.
Với sức lực của anh khiến góc bàn di chuyển.
Khương Từ có chút sợ, đầu ngón tay nắm chặt mép bàn, không nhịn được nói: “Anh chú ý dùng sức.”
Phó Thời Lễ cười khàn khàn, bàn tay trắng nõn đột nhiên bế cô lên, thay đổi tư thế, đè cô trên bàn
như cũ.

Đừng nhìn anh bình thường áo mũ chỉnh tề, cấm dục nhưng một khi cởi quần từ ”đứng đắn”
không hề có chút quan hệ với anh.
Anh dùng phương thức khiến người đỏ mặt, tim đập chân run nhất để trao đổi với cô quan hệ giữa vợ
chồng một cách sâu sắc.
Khương Từ luôn cảm thấy khó chịu, cánh tay mảnh mai vòng qua cổ người đàn ông, áp khuôn mặt ửng
hồng vào ngực anh, như không còn sức hô hấp, nói rất nhẹ: ”Anh nói chuyện với em đi, Phó Thời Lễ,
Phó tổng?“

Mồ hôi mỏng trên trán tuôn ra, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh đèn có chút căng thẳng, môi mỏng anh hôn
lên tóc cô, giọng nói càng ngày càng khàn: ”Em muốn nghe cái gì?”
“Nói cái gì cũng được…… anh không nói lời nào khiến em có chút sợ.” Khương Từ là sợ anh quá chuyên
chú làm, muốn phân tán lực chú ý của người đàn ông.
Phó Thời Lễ bóp chặt cằm cô, hôn đến nóng ướt, một cái lại một cái rơi xuống: “Em rất tuyệt.”
Anh trầm giọng nói, giọng nói lười biếng khen ngợi cô.
Khương Từ nghe xong lỗ tai đều đỏ bừng, không nhịn được hôn lại anh, xúc động chưa quá ba giây, đã
nghe thấy Phó Thời Lễ hỏi: “Cơ thể em anh cảm thấy rất đẹp…… Ân? Còn em thì sao? Cảm thấy anh lớn
không?” Cái gì lớn không!
Hô hấp Khương Từ nghẹn lại, bị câu nói của anh làm giật mình suýt chút nữa rớt khỏi bàn làm việc.
Cơ thể cô mềm mại tinh tế dưới lòng bàn tay anh, cảm giác hơi ẩm nóng, mồ hôi cô đều thơm.
Phó Thời Lễ một bên hưởng thụ cô, một bên thấp giọng không biết xấu hổ hỏi: “Ân? Anh lớn không?”
Khương Từ bị anh hỏi đến đỏ mặt, hơi thở rối loạn: “Cũng có.”
Mới vừa nói ra mấy chữ này, mắt thấy lông mày Phó Thời Lễ nhíu lại, cô muốn sống, đôi mắt có chút
kinh hoảng, thay đổi lời nói: “Anh so với người trong video em xem còn lớn hơn.”
Lời này mặc kệ có phải đang nịnh nọt hay không đều đã thành công lấy lòng Phó Thời Lễ.
Kinh khủng thật.
Khương Từ sợ anh lại không ngại hỏi về việc này, nhanh chóng dùng môi đỏ chặn miệng người đàn ông.
Quên đi, vẫn nên mặc anh làm.
Màn đêm ngoài cửa sổ cũng chỉ mới bắt đầu.
*
Dưới cùng một bầu trời ở thành phố s, trong bệnh viện, bầu không khí trong phòng bệnh VIP lại không
hài hoà như vậy.
Chân bị ngã của Trần Bội Bội thật sự rất đau, vẻ mặt yếu ớt nằm trên giường bệnh, bắp chân trái vẫn
còn quấn thạch cao.

Giờ khắc này, cô không xem những bình luận kịch liệt trên mạng nữa, đôi mắt

lạnh nhạt nhìn Lý Diệp Na, không có cảm xúc.
Cửa phòng bệnh đóng chặt, không khí tĩnh lặng một lúc.
Lý Diệp Na đứng dưới ánh đèn chói lọi, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, lộ ra vầng trán sạch sẽ,
cô đang mặc một bộ âu phục màu xanh lam khiến cô toát ra khí chất vô cùng mạnh mẽ, nhìn người bằng
đôi mắt sắc bén.
Một người phụ nữ như cô quá hiếu thắng, thực dụng.
(*) Thực dụng: là lối sống chỉ biết đến lợi ích cá nhân, đề cao vật chất mà xem nhẹ những giá trị
tinh thần.

Người thực dụng thường toan tính, hành động bất chấp đạo đức, phép tắc thông thường, để
đạt được lợi ích tối ưu cho mình.
Dù có chiều cao và ngoại hình cực chuẩn thì chắc hẳn chẳng có phái mạnh nào muốn theo đuổi cô.
Mà bản thân Lý Diệp Na cũng chia những ham muốn trong bản chất con người thành hai loại, cô không
muốn loại do cơ thể đàn ông ban tặng, mà là muốn loại cùng tiền bạc móc nối.
Cho nên, khi đối mặt với sự đắm chìm trong truỵ lạc của Trần Bội Bội và vụ tai tiếng liên quan đến
một số đạo diễn đã kết hôn, cô chủ yếu là mỉa mai.
Cũng không lưu tình cho cô chút mặt mũi nào: “Trần Bội Bội, cô không nhịn được thiếu đàn ông quan
hệ, tôi cho cô 10 triệu, cô đi hội sở tùy tiện tìm vài tên tiểu bạch kiểm để bọn họ hầu hạ cô thoải
mái, chuyện Lương Chính lần đó chưa dạy cô sao? Lần này cô vì cái gì lại ngủ với đạo diễn mới?”
Lý Diệp Na bị Khương Từ bày trận, kế hoạch tỉ mỉ mấy tháng nay đều hỏng, cũng tương đương bị chọc
giận.
Ngôn ngữ cô sắc bén đầy châm chọc, khiến khuôn mặt vốn dĩ không còn chút máu nào của Trần Bội Bội
càng tái, đáy mắt không nhịn được hiện ra lệ ý, giọng nói khàn khàn khó nghe: “Anh ấy nói sẽ cưới
tôi, ly hôn rồi cưới tôi.”
Lý Diệp Na tức khắc nhìn ánh mắt cô giống như nhìn một cô gái si tình ngốc nghếch: “Cô cũng tin?”
Lúc đầu Trần Bội Bội không tin vào lời nói dỗ dành của đàn ông nhưng phụ nữ không thể chịu được sự
dây dưa mãnh liệt của đàn ông.

Cô thành thật nói với Lý Diệp Na: “Nguyên Hạo xuất thân thế gia, có
rất nhiều tài nguyên trong giới.

Anh ấy nói, chỉ cần tôi nguyện ý sinh con cho anh ấy, ngay khi tôi
mang thai, anh ấy sẽ ly hôn với bà vợ già trong nhà.


Chị Diệp Na, tôi ngầm ngủ với anh ấy 2 tháng
cũng chưa từng dùng biện pháp tránh thai.” Trần Bội Bội mấy năm nay ở trong giới tận tâm tận lực
đóng phim, muốn trở thành ảnh hậu nhiều người biết đến, không tiếc cởi đồ hầu hạ đạo diễn, nhà đầu
tư và nam minh tinh ngủ.

Nhưng đến cuối cùng lại vỡ đầu chảy máu, cô sống minh bạch, cũng bởi vì
tài nguyên mà cam tâm tình nguyện hạ thấp bản thân để đàn ông chơi, còn không bằng tìm một chỗ dựa
lớn, nằm cũng có tài nguyên để dùng.
Cô nhìn vẻ mặt thất vọng của Lý Diệp Na, cười nhạt tự giễu: “Chị Diệp Na, chị xinh đẹp như vậy sao
lại muốn sống vất vả cùng em như vậy? Nửa năm nay em đã nghĩ thông suốt rồi, phụ nữ nỗ lực làm việc
nửa đời đều không bằng một cái tử cung dùng tốt.”
Lý Diệp Na sắc mặt lạnh lùng: ”Vậy cô dùng tử cung mình cho tốt.“
Trước khi dẫm lên giày cao gót rời khỏi phòng, cô quay đầu nhìn người phụ nữ yếu ớt nằm trên
giường, giọng nói không được ấm áp: “Chuyện cô đóng một bộ phim là ngủ cùng một đạo diễn bị lan
truyền ồn ào, huyên náo.

Các
bà vợ trong giới đạo diễn đều tức giận muốn giết cô, công ty quyết định phong sát cô một thời gian
để tránh đầu sóng ngọn gió.”
(*) Phong sát: là ngăn không cho các nhân vật như ca sĩ, diễn viên tham gia hoạt động nghệ thuật
hoặc làm một số công việc nhất định, đồng thời cấm các phương tiện truyền thông phát sóng chương
trình của họ.
Kết quả này, Trần Bội Bội đã chuẩn bị tâm lý.
Khi cô quyết định đi một con đường khác đã nghĩ đến ngày hôm nay, nhưng trước khi giải nghệ ở ẩn
sinh con xong hai ba năm nữa cô sẽ nghĩ cách quay lại.

Chỉ cần cô còn sống, Trần Bội Bội tin rằng
một ngày nào đó cô sẽ nổi tiếng.
Lý Diệp Na nói xong liền đóng cửa phòng bệnh thật mạnh.
Điều đó cũng có nghĩa là … mọi thứ trong ngành giải trí của Trần Bội Bội sẽ bị phong sát..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.