Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Cơn sốt nhẹ của đứa nhỏ biến mất.
Khương Từ đưa tay sờ vào quần áo của Tự Bảo, sờ sờ, lại không yên tâm sợ bên trong áo bông ra mồ
hôi ướt, đứa nhỏ sẽ bị cảm lạnh lần nữa, cô thật cẩn thận đặt bánh bao trắng trẻo, mập mạp trong
lòng ngực lên giường, xoay người lấy quần áo sạch sẽ trong tủ.
Khi bước ra, Khương Từ thấy đứa nhỏ đã tỉnh.
Cô mỉm cười đi tới, ôn nhu nói: “Con còn nhận ra mẹ không?”
Tay chân nhỏ bé của Tự Bảo giấu trong ổ chăn, dùng một đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm người phụ
nữ xinh đẹp trước mặt.
Cậu nhìn một lúc lâu mới nhận ra Khương Từ, đáng thương ô ô hai tiếng.
Khương Từ thấy cậu bộ dáng có chút ủy khuất, ngồi trên giường trước sau đều cúi đầu, tiến đến hôn
lên khuôn mà trắng nõn mềm mại của con: “Được rồi, là chính con nháo muốn ra ngoài xem tuyết, bây
giờ cũng hết sốt rồi phải không? Ngoan nào.”
Tự Bảo vẫn ủy khuất.
Mặc dù tuổi cậu còn nhỏ hơi mù mặt, không nhìn rõ mọi người nhưng nó vẫn nhớ rõ mẹ cho mình uống
thuốc.
Khương Từ vừa nhẹ nhàng thay quần áo cho cậu vừa dỗ dành.
Đến 10 rưỡi, Phó Thời Lễ từ tiệc rượu xã giao trở về, đẩy cửa đi vào phòng ngủ chính, liền nhìn
thấy Khương Từ đang dỗ con, anh theo bản năng thu lại mặt mày, nói: “Con còn chưa ngủ?”
Thông thường vào lúc này, Tự Bảo đã được dỗ đi vào giấc ngủ.
Khương Từ quay đầu lại, thấy anh rốt
cuộc đã trở lại, mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Buổi chiều thằng bé bị sốt, mới vừa hết.”
Phó Thời Lễ thấy vậy, bước lại gần xem.
Bất quá anh đột nhiên nhớ ra một thân tây trang nhiễm mùi rượu và thuốc lá, phỏng chừng con sẽ
không thích.
Anh xoay người đi vào phòng tắm, bình tĩnh nói với Khương Từ: “Anh đi thay quần áo.”
Khương Từ quay đầu lại, nhìn thấy cậu nhóc mở to hai mắt nhìn anh, bất đắc dĩ cười khẽ: “Ba con về
rồi.”
Tự Bảo cũng thích ba.
Chờ Phó Thời Lễ thay áo ngủ bế cậu lên, bàn tay nhỏ mũm mĩm ôm chặt cổ ba, kêu ê ê a a sau đó lại
dụi mặt mũm mĩm của mình và anh, há miệng gặm khuôn mặt đẹp trai của ba.
Phó Thời Lễ ôm con trong tay, lại nói với Khương Từ đang thu dọn chăn bông bên cạnh: “Anh thấy tinh
thần thằng bé không tồi, có phải giả bộ không?”
“……”
Khương Từ tức giận nói: “Anh mau đặt thằng bé vào trong chăn đi, đừng để bị cảm lạnh nữa.”
Phó Thời Lễ muốn đặt đứa nhỏ vào nôi nhưng Khương Từ đã mang chăn nhỏ lên giường rồi.
Trên chiếc giường đôi lớn, một bánh bao nhỏ mập mạp trắng nõn đang nằm trên giường, nhìn thế nào
cũng thấy chướng mắt.
Không phải Khương Từ không hiểu suy nghĩ của người đàn ông, cô không phát ra tiếng động vào phòng
tắm tẩy trang trước, việc không kịp tham dự lễ trao giải, Phó Thời Lễ cũng nhìn ra, thân hình thon
dài đứng trước cửa, tầm mắt giám sát chặt chẽ con trai nằm trên giường lại nói với người phụ nữ
trong phòng tắm: “Đêm nay em ở nhà?”
Khương Từ ăn ngay nói thật: “Con bị bệnh, em không yên tâm.”
Cô tẩy trang, dưới ánh đèn khuôn mặt trắng nõn lộ ra, cô tìm trong ngăn tủ một chiếc váy ngủ cùng
kiểu Phó Thời Lễ, mặc vào, xoã mái tóc dài trên vai rồi đi ra ngoài.
Phó Thời Lễ vươn bàn tay to nắm lấy cổ tay cô.
Hai người nhìn lướt qua.
Trong sự im lặng của bóng đêm, những gì xảy ra tiếp theo giữa đôi vợ chồng là điều tự nhiên.
Phó Thời Lễ đẩy cô vào phòng tắm, cửa không đóng để tránh đứa nhỏ bên ngoài có động tĩnh.
Bàn tay
to chế trụ ót cô, từng bước ép sát đè Khương Từ lên bồn rửa tay, cúi đầu hôn xuống.
Ý định mạnh mẽ, như nghẹn hơn nửa tháng mới được.
Phó Thời Lễ liếm cánh môi cô nhanh chóng dùng lưỡi cạy hàm răng cô ra, nhiệt độ nóng bỏng truyền
đến, anh hôn một cách mãng liệt khác hẳn với phong thái ung dung, bĩnh tĩnh ngày thường.
Áo ngủ trên người Khương Từ trực tiếp bị bàn tay to của anh kéo ra.
Ánh đèn rực rỡ chiếu vào làn da
trắng nõn của cô, rất mê người.
Phó Thời Lễ cúi đầu hôn lên cổ cô.
Bàn tay thon dài của anh không nhàn rỗi, cởi áo ngủ cô ra, cũng cởi của mình.
Quần áo của 2 người lần lượt rơi xuống đất.
Hô hấp Khương Từ dồn dập, không thở nổi, bị nụ hôn làm bối rối, lo lắng nhắc nhở anh: “Mặc vào.”
Phó Thời Lễ vùi đầu vào cái cổ trắng nõn của cô, hô hấp dồn dập, cánh tay mạnh mẽ khoá chặt vòng eo
nhỏ của cô, lấy một hộp nhỏ ra từ ngăn kéo bồn rửa tay.
Sáng anh đã chuẩn bị sẵn đặt ở chỗ này.
Khương Từ nhìn thấy, nhắm chặt lại lông mi run rẩy.
Ánh mắt sâu thẳm của Phó Thời Lễ nhìn chằm chằm khuôn mặt kiều mị của cô.
Tóc tai bù xù, quần áo
gần như bị lột sạch, bị anh ôm vào trong ngực, không còn chút sức lực giãy giụa làm lồng ngực anh
nổi lên xúc động chinh phục mãnh liệt.
Hô hấp dồn dập, nặng nhọc, bàn tay to xé chiếc hộp ra.
Ngay khi Khương Từ chuẩn bị xong, ngồi trên bồn rửa mặt thở hổn hển, đôi chân mảnh mai bị nhấc lên…
Bên ngoài phòng tắm, tiếng khóc thét kinh thiên động địa của Tự Bảo đột nhiên vang lên.
Cơ thể Phó Thời Lễ bao phủ lấy cô đột nhiên dừng lại, giương đôi mắt hằn tơ máu nhìn về phía cửa.
Thằng nhỏ đang khóc.
Khương Từ tức khắc không còn tâm tư muốn tiếp tục làm, ngay cả xúc động cũng biến mất, đẩy anh ra,
tay chân luống cuống mặc áo ngủ vào.
Thân hình cao lớn của Phó Thời Lễ dựa vào tường, cảm xúc tụ
lại giữa đôi lông mày, bàn tay to vẫn nắm chặt chiếc hộp.
Khương Từ không rảnh lo nhu cầu của anh, liền chạy ra ngoài.
Tự Bảo trở mình trên giường ủy khuất nhìn về phía cửa phòng tắm, có lẽ là phát hiện ba mẹ ở bên
trong làm chuyện xấu, cậu không chút do dự liền khóc thét lên.
Sau khi Khương Từ chạy tới, cúi người bế cậu lên, cuống quít hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhìn cũng không giống bị đói, chứ đừng nói đến việc đi tiểu.
Tự Bảo dụi đầu nhỏ vào ngực mẹ, khuôn mặt ủy khuất áp vào lồng ngực mềm mại của mẹ, khẽ nức nở.
Khương Từ dỗ dành một hồi, Phó Thời Lễ mới bình tĩnh bước ra khỏi phòng tắm.
Anh đặt đồ tránh thai lên đầu giường, liếc mắt nhìn tên nhóc đang rúc trong lòng Khương Từ.
Tự Bảo cũng không sợ anh nhìn, ngẩng đầu lên, lười biếng nhìn ba nó một cái, giống như đang nói:
“Con đã biết ba bắt nạt mẹ rồi, hừ hừ.”
Chuyện giường chiếu này tính toán đã lâu nhưng đêm nay không thực thi được.
Phó Thời Lễ nằm trên giường khi duỗi tay muốn chạm vào Khương Từ, Tự Bảo sẽ mở mắt to ra, nhìn ba
mình.
Đối mặt với ánh mắt ngây thơ, trong sáng của con trai, đừng nói Phó Thời Lễ ngay cả Khương Từ cũng
không muốn anh chạm vào.
Không thể làm chuyện xấu dạy hư bảo bối nhỏ.
*
Lần kéo dài này, thời gian trôi qua thật nhanh.
Tự Bảo ngày nào cũng ngủ với mẹ, trong vòng tay ấm áp của mẹ, đầu phải rúc vào lòng mẹ kề sát ngực
mềm mại mới ngủ.
Đầu lúc nào cũng mẫn cảm, ban đêm chỉ cần có chút động tĩnh cậu liền mở đôi mắt
đen nhánh ra nhìn Phó Thời Lễ.
[Cười chết mất]
Cũng không biết đầu thằng nhóc này đang suy nghĩ cái gì mà cả đêm theo dõi từng hành động của ba.
Cho nên, bất tri bất giác kéo dài đến Tết Âm Lịch.
Vào đêm giao thừa, một số minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí gác lại công việc vội vàng trở về
quê ăn bữa cơm đoàn viên.
Một số người chạy show vẫn đang chờ chuyến bay tiếp theo ở sân bay, một
số đang chuẩn bị cho Gala Hội xuân, tất cả đều bận rộn với công việc và gia đình.
Buổi sáng, Khương Từ bế một đứa trẻ mặc một chiếc áo bông màu đỏ xuống, lễ phép tiếp đãi thân thích
của Phó Thời Lễ.
Năm nay náo nhiệt hơn những năm trước, có cậu nhóc Tự Bảo này, ai cũng thích, không mệt nhét đầy
túi nhỏ bằng những lì xì.
Khương Từ đặt đứa trẻ lên ghế sofa, chơi với các anh chị Phó gia.
Cô vừa đứng dậy định vào bếp, đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy Tự Bảo ngẩng đầu lên, ngọng
líu ngọng lô gọi 1 tiếng: “Mami.”
Lúc đầu, Khương Từ còn tưởng mình ảo giác, trong lòng hơi kinh ngạc.
Cho đến khi con gái Phó Đình
Ngạn giọng nói ngọt ngào nhắc nhở cô: “Bác gái xinh đẹp, em trai gọi bác là mami.”
Đôi mắt của Khương Từ hiện lên chút ấm áp, cô lại ngồi xổm xuống, nhìn Tự Bảo trắng trẻo mập mạp
một lúc, trong nụ cười chứa chờ mong: “Gọi lại đi?”
Tự Bảo nhấp cái miệng nhỏ nhắn, cũng không gọi nữa.
Cậu đang ngồi trên ghế sô pha, tay nhỏ chạm vào tay bên kia, nghịch nghịch một hồi.
Khương Từ kiên nhẫn dỗ dành hồi lâu, nhưng không nghe thấy cậu gọi lần hai, đành phải thôi.
Nhưng khi Phó Thời Lễ một thân tây trang phẳng phiu xuống lầu xuất hiện trong phòng khách, cô lập
tức nói với ba đứa nhỏ: “Con trai anh gọi em là mami.”
Phó Thời Lễ cũng rất ngạc nhiên.
Ngày thường dù dạy cậu gọi ba mẹ như thế nào cậu đều ngây ngốc cười.
Bây giờ đột nhiên gọi Khương
Từ?
Nhưng cậu con trai ngốc chịu mở miệng nói là một điều tốt.
Cùng ngày ở Phó gia, tất cả thân thích đều có mặt đông đủ, không khí náo nhiệt.
Đêm khuya, đèn duốc biệt thự vẫn sáng trưng, tràn đầy tiếng cười.
Khương Từ thừa dịp bà nội Tự Bảo bế đi, ra ngoài hít thở, nhiệt độ bên ngoài lạnh lẽo trái ngược
hoàn toàn với độ ấm bên trong.
Cô mặc một chiếc váy đỏ làm nổi bật làn da trắng nõn, nhưng có chút
lạnh.
Ngay khi muốn quay lại nhà lấy áo khoác, người đàn ông đã tiến lại gần và ôm chầm lấy cô từ phía
sau.
Có Phó Thời Lễ chắn gió cho cô, cái lạnh trên người Khương Từ bị đuổi đi, khẽ quay đầu, cười nhìn
anh: “Sao anh lại ra đây?”
Buổi tối cùng trưởng bối uống rượu nên khi Phó Thời Lễ nói chuyện, môi mỏng dán sát vào tai cô, có
cả mùi rượu nhẹ: “Không quen với bầu không khí như này sao?”
Khương Từ trầm mặc, thành thật gật đầu.
Những năm trước, cô cùng mẹ đi du lịch nước ngoài, hai mẹ con một mình dùng bữa trong nhà hàng cao
cấp, không cần phải ứng phó với những vị thân thích như này.
Cũng giống như bây giờ, Từ Uyển Nghi phu nhân vẫn đăng ảnh đi nghỉ ở Dubai trên Weibo.
Phó Thời Lễ sợ cô lạnh, cánh tay ôm chặt hơn vài phần, cúi đầu, môi mỏng lướt qua bên tai cô, hơi
thở nóng bỏng: “Không muốn ở dưới lầu nên lên đây.”
Đôi mắt Khương Từ nhìn anh chằm chằm, dường như chậm rãi hiểu ra anh đang có ý gì.
Phó Thời Lễ ngửi thấy mùi thơm của người phụ nữ trên tóc cô, ám chỉ càng rõ ràng hơn, nói: “Bây giờ
mẹ đang trông Tự Bảo.”
Cho nên, nửa câu sau là?
*
Vào đêm giao thừa lạnh giá này, Lý Diệp Na hủy bỏ toàn bộ lịch trình làm việc Tết Âm lịch, tùy tiện
giao lại công việc với một số nghệ sĩ cho trợ lý, bắt máy bay trở về quê.
11 giờ, cô kéo vali đến thẳng bệnh viện.
Đêm giao thừa, mọi gia đình quây quần bên bữa cơm đoàn viên, thật náo nhiệt, đường phố nhộn nhịp
nhưng có hơi thở rét lạnh.
Cô xuống taxi, giày cao gót bén nhọn bước trên nền tuyết, ngón chân bị
lạnh đến mức không còn cảm giác, vội vàng lên tầng hai của bệnh viện.
Trong những ngày đầu năm mới, bệnh viện cũng chỉ có 2,3 bác sĩ và 1 vài y tá trực, có vẻ rất yên
tĩnh.
Lý Diệp Na tìm được phòng bệnh của mẹ mình, cô nhìn thấy chú đang ngồi hút thuốc trên hành lang,
bước đến, thần sắc lộ ra vẻ nôn nóng: “Lý Vĩ, mẹ cháu thế nào?
Buổi chiều Lý Diệp Na nhận được cuộc gọi của chú nói mẹ cô hôn mê bất tỉnh, công việc trên tay cô
không rảnh lo, lập tức mua vé máy bay trở về.
Nhìn thấy Lý Vĩ ngẩng đầu, đôi mắt chứa tơ máu.
Trong lòng Lý Diệp Na mơ hồ có dự cảm bất an mãnh liệt.
Lý Vĩ bóp tàn thuốc, giọng nói khàn khàn: “Tình hình của chị dâu không nguy hiểm, đã cứu rồi.”
Lý Diệp Na đặt hành lý sang một bên, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô vội vàng trở về một lòng nhớ
mong người mẹ bệnh nặng trong nhà, còn chưa kịp thay quần áo công sở mà chỉ tùy tiện khoác một
chiếc áo khoác trở về.
Lý Vĩ nhìn cô vài lần, điện thoại trong túi vang lên.
Lấy ra thì thấy con dâu đang giục ông về nhà sum họp.
Ông lại lấy hộp thuốc lần nữa, thấy nửa số điếu thuốc đã bị hút hết, dùng lòng bàn tay lau đi khuôn
mặt lạnh cóng của mình, tầm mắt nhìn người cháu mặt trắng bệch dựa vào tường.
Ba của Lý Diệp Na đã mất rất sớm, Lý gia cũng thấy cô nhi quả phụ không dễ dàng gì, bình thường
cũng sẽ giúp đỡ nhưng nhà không có trụ cột, mẹ Lý lại bệnh tật ốm yếu, quan hệ với họ hàng tự nhiên
dần trở nên xa cách.
Mấy năm nay, Lý Vĩ tự nhận người em họ như ông đã làm tròn bổn phận của mình.
Lý Diệp Na ở nơi khác dốc sức làm việc đưa mẹ già vào một bệnh viện ở quê, bận trước bận sau, đều
là người chú là ông đến.
Ngay cả Tết, vốn là ngày náo nhiệt chào mừng năm mới.
Lý Vĩ cũng bởi vì chị dâu đột nhiên ngất xỉu, trông đến khuya vẫn chưa về, bị vợ ở nhà oán giận,
thấy cũng sắp đến 12 giờ.
Mặt Lý Vĩ lộ vẻ mỏi mệt, nói: “Cháu, cơ thể chị dâu ngày càng yếu, cháu phải chuẩn bị tinh thần
thật tốt, bác sĩ nói dù trả 50 vạn để điều trị, ít nhất
cũng phải mất ba năm.”
Lý Diệp Na quay đầu lại, lập tức trợn mắt: “Ý chú bảo cháu đừng chữa?” Mặc dù là chú cháu, nhưng Lý
Vĩ lại gầy gò, chỉ cao hơn 1m7, ông bị khí thế của Lý Diệp Na áp bức đến không thể ngẩng đầu, há
miệng thở dốc, vẫn không thể nói ra.
“Chi phí phẫu thuật là bao nhiêu, cháu sẽ chuyển cho chú.” Lý Diệp Na duỗi tay lấy điện thoại từ
trong áo khoác ra, nghe Lý Vĩ nói số, cô cũng chuyển thêm 5000 nữa cho ông: “Tết Âm lịch cháu sẽ
không về đâu, chú giúp cháu sắp xếp một chút, còn thừa tiền chú thay cháu mua thêm quà tết cho
người nhà, chú nên về trước đi.”
Cô không nói lời nào , Lí Vĩ cũng không dám rời đi.
Với câu này, giống như nhận được thánh chỉ.
Ông kéo áo khoác bao chặt lấy mình, ngẩng đầu lên, do dự nhìn Lý Diệp Na, đem lời nói nuốt vào
bụng, cúi đầu rời đi.
Lối đi vắng vẻ không có một ai.
Đêm khuya không có bệnh nhân, máy sưởi cũng tắt, Lý Diệp Na đứng tại chỗ nhìn ngọn đèn nhàn nhạt
trên đầu, cảm thấy hơi thở lạnh lẽo đều phả vào từ áo khoác bông, khiến tay chân cả người đều lạnh.
Cô đứng đó không bao lâu, vươn bàn tay không còn huyết sắc kéo vali về phía phòng bệnh của mẹ mình.
Mẹ Lý tỉnh.
Cơ thể xanh xao vàng vọt nằm trên giường bệnh, ý thức một lúc mới tỉnh táo lại.
Bà uống thuốc giảm đau, miễng cưỡng mới có thể nói chuyện được, hơi thở yếu ớt: “Na Na về rồi,mẹ
vẫn luôn đợi con.”
Lý Diệp Na đặt vali xuống, nặn ra một nụ cười gượng ép với mẹ: “Mẹ, mẹ có khỏe không?”
Mẹ Lý ho khan một tiếng, sắc mặt rất xấu, cố hết sức giơ tay lên, cố gắng nắm lấy tay con gái.
Lý Diệp Na chủ động đưa tay ra trước, nghe thấy mẹ cô nói: “Đừng chữa nữa.”
“Mẹ.”
Sức khỏe của mẹ Lý rất tệ, căn bệnh khiến cơ thể bà già sớm hơn, nhiều năm qua vẫn không thấy
chuyển biến tốt đẹp, mí mắt bà rũ xuống, ánh mắt buồn bã nhìn con gái: “Mẹ nghe bác sĩ nói với Lý
Vĩ, bệnh này của mẹ chữa không khỏi, một năm mất 50 vạn.”
Ngực Lý Diệp Na phập phồng, cảm giác có thứ gì đó đang tàn nhẫn xé rách trái tim cô, thở dốc.
Nỗi buồn của người nghèo.
Ngay cả một tính mạng kẻ nghèo cũng phải cân nhắc 50 vạn.
Mí mắt cô rất chua xót, nhìn mẹ chằm chằm, nặng nề nói: “Ba năm 150 vạn, con gái mẹ vẫn kiếm được.”
Mẹ Lý biết con gái sinh ra đã phải mạnh mẽ, chưa tới 30 tuổi trông đã có vẻ mệt mỏi, lớp trang điểm
dày cộp cũng không che được quầng thâm mắt, giọng già của mẹ Lý lộ rõ vẻ bất lực trước cuộc sống:
“Na Na, mẹ không hy vọng xa vời con có thể kết hôn gả chồng nhưng con phải có một gia đình, 15 vạn,
đủ để con tích cóp mấy năm mua một căn nhà ở nơi khác che mưa chắn gió.”
Mấy năm trước bệnh nặng, căn nhà cũ đã đổi chủ, còn nợ bên ngoài khá nhiều.
Trong 5,6 năm Lý Diệp Na tốt nghiệp ra trường đã phải liên tiếp trả nợ bên ngoài đồng thời còn phải
rót tiền để chữa bệnh cho mẹ.
Số tiền dành dụm ít ỏi cũng đừng nghĩ sẽ mua được một căn nhà ở thành
phố S phồn hoa.
Cô vì không để mẹ lo lắng, nói: “Con sẽ mua một căn nhà.”
Mẹ Lý từ thời trẻ đã mang tang chồng, cả đời bà chưa dựa dẫm vào người đàn ông nào quá mấy năm,
cũng không hy vọng con gái mình sẽ tìm được một người đàn ông nương tựa nửa đời sau.
Bà nắm lấy tay
con gái, chịu đựng nỗi đau thể xác, khó chịu nói mấy lần: “15 vạn, dành dụm mua nhà.” Lý Diệp Na
không muốn làm mẹ lo lắng về chuyện tiền bạc.
“Mẹ đói không?” Mẹ Lý gật đầu.
“Đợi con ra ngoài mua một ít sủi cảo.” Lý Diệp Na sờ vào túi tiền lẻ, Tết cũng nên ăn mấy miếng sủi
cảo ăn mừng năm mới.
Trước khi cô đẩy cửa ra ngoài, mẹ Lý đột nhiên ở trên giường bệnh hỏi: “Cô gái Khương Từ kia đâu?”
Động tác cầm tay nắm cửa của Lý Diệp Na hơi ngừng, một lúc sau, cô quay đầu lại nói với mẹ: “Cô ấy
đã kết hôn sinh con, gả cho một người chồng tốt, con trai chắc đã biết gọi mẹ rồi, năm nay không
thể đến đây thăm mẹ được.”
Mẹ Lý nghe xong, cười vui mừng: “Cô gái có số tốt.” Lý Diệp Na cũng mỉm cười.
Sự ghen tị trong đáy mắt khẽ vụt qua.
Đúng vậy, số Khương Từ tốt.
Dường như loại người này cho dù đi đến đâu cũng sẽ có người cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực
vì cô.
Làm sao có thể giống cô, từng đồng tiền kiếm được đều dựa vào lòng dạ hiểm độc của bản thân mà có.
Lý Diệp Na cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con đi mua sủi cảo cho mẹ ăn.” “Mua số chẵn, sẽ là điềm
lành.”
“Vâng.”
Lý Diệp Na đáp lại, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Trong khoảnh khắc cách cửa đóng lại, mẹ Lý nằm trên giường bệnh, yếu ớt muốn đứng dậy, thở hổn hển
lẩm bẩm nói: “Đời này phụ thuộc vào tiền, em họ nói không sai…… tôi là quỷ hút máu của nhà này.”
Bên ngoài bệnh viện, đêm khuya tĩnh lặng.
Trên đường phố liếc mắt là có thể nhìn thấy một số tiệm cơm vẫn mở, hai chân Lý Diệp Na cứng đờ
chạy trên hai con phố, không màng hình tượng nữ cường nhân ngày thường, thật vất vả tìm được một
cửa hàng bán cho cô một hộp sủi cảo.
Thanh toán tiền xong, cô bọc hộp sủi cảo trong chiếc áo khoác len, che lại gió lạnh, cúi đầu quay
về.
Khi Lý Diệp Na chạy vào cửa bệnh viện, ở phía xa cô nhìn thấy rất nhiều người đang ngước cổ nhìn,
khác hoàn toàn với bầu không khí vắng vẻ khi cô bước ra.
Cô từ trước đến nay không nhàn rỗi quan tâm chuyện người khác, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
Càng đi đến gần, nghe thấy có người nghị luận: “Thật đen đủi, Tết nhất còn nhảy lầu tự sát.”
“Chọn ngày chết khác không được, sao nhất định phải chọn ngày hôm nay.” “Trong lòng chắc đã quá
luẩn quẩn.”
Bước chân Lý Diệp Na dừng lại nhìn trên mặt đất đầy tuyết phía trước, một người phụ nữ mặc quần áo
bệnh nhân nằm im trong vũng máu..