Cô Ấy Xinh Đẹp Như Vậy

Chương 10: 1: Nhất khối



(Nàng như vậy như vậy mĩ- by Lan dệt)

Edit #Salim

Beta #Kumoe

Nhất khối

Buổi chiều, kết quả thi tháng được dán ở bảng thông báo ở khu dạy học.

Một poster rất rộng, kín mít tên học sinh, khoa, điểm, xếp hạng và lớp, còn có tổng điểm, xếp hạng đơn lẻ.

Giáo viên giáo vụ vừa dán xong, đã có học sinh vây quanh dày đặc, lập tức nổi lên âm thanh thảo luận ong ong: “ Mẹ nó để xem người được tổng điểm cao nhất là ai?”

“ Trời...”

Loại việc xem thành tích này Hứa Anh cùng với biệt đội xấu xa không quan tâm.

Học thể dục xong quá mệt, Trần Tinh Phàm đang ngủ bù trong lớp học, Hứa Anh đương nhiên vẫn đang gặm sách tiếng anh.

Mắt thấy khoảng cách tan học không còn dài, chỉ còn một tiết tự học, vậy nhưng một từ đơn cô không nhận ra được.

Hứa Anh:...Muốn chết.

Lúc này học sinh trong lớp tốp năm tốp ba chạy đi xem thành tích, trong lớp số học sinh còn lại không nhiều, chỉ còn mười mấy học sinh, đều là những học sinh không thích học tập, luôn luôn đội sổ.

Cố Tinh Trầm không đi xem thành tích, cậu cũng không phải loại học tới chết, ngày thường thời gian đọc sách cũng không nhiều như Từ Thiếu Khanh những người đó.

Lúc này, thiếu niên dựa vào cửa hành lang ngoài lớp, tay tùy ý đặt trong túi quần đồng phục màu xanh đen dài.

Cậu nhìn ra sân trường, cũng không biết đang nhìn gì.

Cảnh xuân hơi lạnh dừng trên người cậu, có thêm một tầng sương, càng thêm thanh lãnh.

Cố Tinh Trầm tới Bát Trung nửa tháng, cao cao lớn lớn, sạch sẽ soái khí, luôn làm người quan tâm, mỗi ngày ra ra vào vào, thiếu niên ở tầng một lớp 7 đã có chút danh tiếng.

Trên hành lang có vài bạn nữ lớp khác ôm cánh tay đi tới nhìn lén Cố Tinh Trầm.Khe khẽ nói nhỏ, mỗi khi Cố Tinh Trầm nghe thấy tiếng nhìn qua liền hô nhỏ đỏ bừng mặt, không dám đối diện với thiếu niên, hốt hoảng bỏ chạy.

- -- Trong khối toàn bộ không ai có thể đem đồng phục ăn mặc đẹp như cậu, sạch sẽ, cùng những người bán trời bán đất, một thân toàn mùi vị bẩn thỉu nam sinh hoàn toàn bất đồng.

Tự biết kỷ luật, cực kỳ sạch sẽ, cực cực phẩm.

Đột nhiên giật mình nổi da gà, nữ sinh nhìn lén Cố Tinh Trầm vội vội vàng vàng hướng lớp học của mình chạy, thiếu niên ngoái đầu nhìn lại, thấy bóng dáng của thiếu nữ quen thuộc, hơi với vẻ ngoài mong đợi, vẻ mặt cao ngạo chán ghét thường thấy, phảng phất không liên quan tới cậu.

Lớp 7 tiết cuối cùng là tự học, học sinh chạy đi xem thành tích đã trở lại, một đống người chạy vào phòng học, Cố Tinh Trầm đứng trong chốc lát từ cửa trước đi vào, trong phòng học học sinh lập tức chạy tới.

Thiếu niên vừa xuất hiện ở cửa phòng học liền hấp dẫn nhiều ánh mắt nóng bỏng! Trong phòng học lập tức một trận xôn xao: “ Chính là Cố Tinh Trầm …” “ Wao …” “ …”

Cố Tinh Trầm không nhanh không chậm coi những người nhìn cậu như hút vào mắt không thèm quan tâm, đi đến trước vị trí của mình, xoay người, mí mắt liếc tới người ngồi đằng sau.

Hứa Anh đặt sách tiếng anh trên bàn làm bộ làm tịch, bắt gặp ánh mắt Cố Tinh Trầm lập tức rụt cổ, có tật giật mình mà chuyển đôi mắt, chuyên tâm vào sách giáo khoa.

Cố Tinh Trầm kéo kéo môi mỏng cười lạnh, không nói gì.

Lúc này Từ Tĩnh cầm danh sách vào phòng học, sắc mặt vô cùng mâu thuẫn, vừa hưng phấn vừa phẫn nộ.

Cô dơ tay đem bảng danh sách xếp hạng ra cho lớp trưởng Từ Thiếu Khanh dán ở bảng thông báo phòng học. Một tập khác đặt trên bục giảng.

“ Lần này thi tháng tổng thành tích lớp ta lại đội sổ! Một trăm hạng đầu của khối chỉ có bốn người, sau hai mươi hạng chúng ta có sáu người! Các bạn học, các em đang tự tát vào chính mặt mình đấy! Thật phụ lòng bố mẹ các em vất vả đưa các em tới trường học tập khổ tâm, phải không?”

“ Có khác nó tự đạp đổ tương lai cùng ước mơ hoài bão của các em không?”

Từ Tĩnh là người rất nghiêm túc, tức giận lên rất dọa người, phòng học lặng ngắt như tờ.

Dánh sách học sinh run run được viết bằng phấn, Từ Tĩnh hận tiếc rèn sắt không thành thép, liếc mắt một cái nhìn các thiếu niên trong phòng học ngây ngô nhỏ bé, thầm thở dài.

“ Bây giờ tôi sẽ đọc trước mười bạn học đứng đầu, cả lớp phải hướng bọn họ học tập, đều đặt tâm tư ở học tập cho tôi."

“Đến tên bạn học nào tự lên lấy phiếu điểm của mình.”

Ánh mắt chạm đến danh sách học sinh, bực bội của Từ Tĩnh hơi giảm, có chút kìm nén không được hưng phấn cùng kiêu ngạo, âm thanh cũng cao lên:

“ Cố Tinh Trầm. Tổng điểm 721, khối hạng một, lớp hạng một, ngữ văn 129, tiếng anh 145, toán học … toán học điểm tuyệt đối, lý 197.”

Cả phòng học ồ lên cùng nghị luận, Cố Tinh Trầm thản nhiên đi lên trước.

Từ Tĩnh đem phiếu điểm để trong lòng bàn tay sạch sẽ của cậu, chính tay cô cũng hơi lấm tấm mồ hôi, Từ Tĩnh từ trước đến nay nghiêm túc, lúc này cũng không nhịn được lắm mồm:

“ Cố Tinh Trầm bạn học, thật không tồi! Tiếp tục duy trì, được không?”

“ Vâng, cô Từ.”

Thần sắc Cố Tinh Trầm bình thường, trở lại chỗ ngồi của mình.

“ Đường Thơ. Tổng điểm 625, khối hạng 78, lớp hạng 2, ngữ văn 115, tiếng anh 121 …”

Từ Tĩnh đọc danh sách những người sau nhưng chẳng ai chú ý, cả lớp đều hướng sự tập trung vào hạng 1 với tổng điểm 721, thật sự choáng váng!

Hàng sau một nhóm học tra đều tỉnh ngủ, mở to hai mắt.

Trần Tinh Phàm sờ sờ đầu, kéo tai nghe của Kim Vũ xuống trợn mắt há hốc mồm nói: “ Mẹ nó không phải tổng điểm tuyệt đối là 700 à?”

Cả khối đến nay không ai thi được hơn 700, làm cho bạn học Phàm vẫn luôn cho rằng tổng điểm là 700, Kim Vũ cũng ngơ ngác lắc đầu, lần đầu thật sự nhìn lại Cố Tinh Trầm --cao cao, đẹp, sạch sẽ, đôi mắt lạnh, trong đầu cậu toát ra một dòng chữ.

Kim Vũ lắc lắc tai nghe, ngó Cố Tinh Trầm hơi cười: “ Bông hoa anh túc có độc-hoa hậu giảng đường của chúng ta cuối cùng lại có mục tiêu rồi.”

Trần Tinh Phàm không nói gì, Kim Vũ cũng không biết quan hệ giữa Hứa Anh cùng Cố Tinh Trần.

Trần Tinh Phầm nghẹn bí mật ở ngực, quay đầu thọc thọc cánh tay Hứa Anh, nhỏ giọng: “ Bạn trai cũ của cậu là mua đáp án phải không?”

Hứa Anh nhai kẹo cao su, trắng mắt liếc cô một cái: “ Tớ đưa tiền cậu mua cho tớ một phần đáp án. Nhu cầu cấp bách.”

“ Không phải, 721 nha! Có phải quá vô lý không?”

Hứa Anh giương giương khóe môi: “ Bằng không cậu cho rằng tại sao lúc trước tớ lại tìm cậu ấy yêu đương?”

Trần Tinh Phàm giơ ngón tay cái.

“ Trâu bò, Bắc Đại Thanh Hoa tùy tiện vào, phục thật sự!”

Từ Thiếu Khanh xếp hạng ba trong lớp, xếp hạng 97 của khối, so lần trước giảm 10 hạng, cậu buồn bực nhìn Cố Tinh Trầm trong chốc lát, lẩm bẩm.

“ Bạn học Cố Tinh Trầm, không phải lần trước cậu nói mình học lệch sao?

Ánh mắt Cố Tinh Trầm từ tờ giấy nhỏ Hứa Anh mới đưa qua nằm trên bàn nâng lên, lại không dấu vết thu lại.

“ Ừ, ngữ văn và tiếng anh của tớ thật sự có kém một chút, mỗi lần thi đều bị trừ điểm nhiều nhất.”

Từ Thiếu Khanh: “ …”

Mẹ nó những điểm khác cậu đều sắp được tuyệt đối rồi!

Từ Thiếu Khanh buồn bực đẩy đẩy mắt kính, quay đi không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.