Trần Tinh Phàm sau khi bị Hứa Anh đá ra đã tới trong sáu tiếng, lấy hình thức người thật xuất hiện trước mặt cô. Bên cạnh là Giang Hoàn cùng Kim Vũ ba tháng lăn lộn giới giải trí chưa từng thấy mặt.
Năm người cùng nhau chọn một nhà hàng món ăn Hồ Nam, ngồi xuống ăn cơm.
Kim Vũ đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang đen, khí chất, quần áo cùng trước kia biến hóa rất lớn, rút đi rất nhiều hơi thở của học sinh.
Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn trêu ghẹo cậu ta ngày càng giống “ Tiểu thịt tươi” trên tạp chí giải trí, chơi quy tắc ngầm với các phú bà.
Tính cách Kim Vũ kỳ quái, đương nhiên sẽ không cho sắc mặt tốt, chỉ luôn cười lạnh.
Hứa Anh cùng Kim Vũ cãi nhau đã qua vài tháng, nắm mãi không buông không phải phong cách của cô, cho nên Kim Vũ không nhắc tới, cô cũng liền không so đo, hai người mặt ngoài không thể hiện gì, nên cười thì cười, nên đùa thì đùa, nhưng lẫn nhau đều tự rõ ràng: Quan hệ đã không thể nào trở lại như trước kia nữa, trước sau luôn có một vách ngăn vô hình.
Đối với loại bữa tiệc vi diệu như này, Hứa Anh cảm thấy chẳng sao cả, hiện tại lực chú ý của cô đặt ở thiếu niên bên cạnh càng nhiều --- Cố Tinh Trầm không mặc đồng phục, sao càng nhìn càng thấy đẹp trai nhỉ?
Hôm nay Cố Tinh Trầm mặc một chiếc áo màu đen có mũ hưu nhàn, quần dài đơn giản màu đen, làn da trắng nõn, tóc ngắn chỉnh tề lưu loát, đặc biệt mép tóc bên tai, loại văn nhã anh tuấn thế này, quả thực là giết chết trái tim thiếu nữ.
Càng nhìn Hứa Anh càng có chút ngứa trong lòng.
- -- Thật đẹp trai…..
- -- Muốn hôn cậu.
Trần Tinh Phàm ầm ĩ xong cùng Kim Vũ, sau đó bọn họ lại nói tới chuyện Hứa Anh.
Kim Vũ nâng mí mắt nhìn Hứa Anh: “ Đã nghĩ kỹ nếu thắng giải quán quân, muốn làm gì chưa?”
Hứa Anh ăn dương xỉ, mặt cũng chẳng thèm nâng: “ Đương nhiên đã nghĩ kỹ rồi.”
Kim Vũ: “ Tiến vào giới giải trí?”
Cố Tinh Trầm đang gắp cho Hứa Anh một miếng thịt, ngay lập tức liền dừng lại. Kim Vũ thấy hành động của Cố Tinh Trầm, khóe miệng có chút ý cười.
Hứa Anh nâng lên mặt, sóng mắt lưu động hướng tới Kim Vũ cười một cái, cho dù là một biểu tình bình thường, cũng có loại hương vị mê người tự nhiên.
“ Đương nhiên là tiến! Bằng không tớ phải nỗ lực thi đấu như vậy làm gì.”
Tất cả mọi người đều nhìn qua, trong chớp mắt, ngoài cửa sổ có cơn mưa tí tách phía nam, sau giây phút yên lặng ngắn ngủi trong phòng, Giang Hoàn cùng Trần Tinh Phàm hai người nhìn nhau, Kim Vũ ý vị thâm trường.
Cố Tinh Trầm gắp đồ ăn xong liền lấy tay về gác ở trên bàn, nghiêng sườn mặt nhìn Hứa Anh: “ Cậu muốn vào giới giải trí?”
“ Đúng rồi.” Hứa Anh sáng lên đôi mắt, vừa ăn vừa gật đầu.
“ Quyết định khi nào.”
“ Trước khi báo danh.”
Hứa Anh nâng lên đôi mắt: “ Sao vậy?”
Cố Tinh Trầm liếc cô một cái, trầm mặc ngắn ngủi: “ Cậu chưa từng nói với tớ.”
“ Cậu cũng chưa từng hỏi qua tớ mà.”
“ …………”
Cố Tinh Trầm nhíu mày, chiếc đũa đụng vào chén có tiếng vang nhẹ, Kim Vũ nhìn cậu, khóe miệng cong lên: “ Xem ra có người không vui.”
Cậu cùng Hứa Anh cười một chút: “ Hứa Anh, nhà cậu quản nghiêm như vậy, buổi tối trở về chắc phải quỳ bàn phím rồi.”
“ Nói điên nói loạn gì vậy!” Hứa Anh nói xong, lại nhìn Cố Tinh Trầm dương dương cằm, kiêu ngạo cười. Ý vị nữ vương rất rõ ràng.
Trên mặt Kim Vũ có xuân phong tươi cười, Giang Hoàn cùng Trần Tinh Phàm đều cảm thấy khá là thần kỳ --- Kim đại thiếu lạnh nhạt tối tăm, vậy mà còn có một mặt hoa nở mùa xuân như vậy.
Kim Vũ: “ Khá tốt, cậu tiến vào giới giải trí, trong tay tớ cũng có chút tài nguyên, đến lúc đó tớ sẽ dẫn đường cho cậu.”
“ Được thôi, cung kính không bằng tuân mệnh.” Hứa Anh thuận miệng đáp ứng.
Nhưng cô cũng không muốn dựa vào Kim Vũ, rốt cuộc lần đó bị cường hôn, cô cho dù vô tâm vô phổi, hơn nữa cũng có chút bạc tình, nhưng loại sự tình như này Hứa Anh vẫn luôn có nguyên tắc của mình.
Cô chỉ đùa giỡn những người có thể đùa giỡn. Người không thể đụng vào, không nên chạm vào, tuyệt đối sẽ không động.
Hứa Anh: “ Chẳng qua hơn một nửa cũng chẳng cần tới cậu, đến huy chương đồng của giải cũng sẽ được công ty nghệ sĩ nhìn trúng, KS một tháng trước cũng đã tìm đến tớ. Để xem lần này tớ có thể lấy được cúp hay không. Nếu có, tớ sẽ theo chân bọn họ.”
Trần Tinh Phàm xen miệng: “ KS? Kia không phải là công ty của Aaron sao?”
Giang Hoàn trực tiếp giơ số 666.
Vừa mới vừa rồi, ánh mắt Cố Tinh Trầm vẫn không rời đi Hứa Anh, giữa mày nhăn lại khẩn trương: “ Ký hợp đồng tiến vào giới giải trí sẽ trì hoãn thi đại học.”
Hứa Anh: “ Không trì hoãn đâu. Tớ đã đăng ký trường nghệ thuật rồi, tháng mười hai mới cần phải giao hồ sơ, hai trăm phần trăm là sẽ trúng tuyển, tớ chỉ cần dùng chút sức là được.”
Cố Tinh Trầm: “ Cậu báo danh trường nghệ thuật?”
Thế mà cậu hoàn toàn không biết gì cả.
“ Ừm.”
“ …….. Trường học nào.”
“ Cậu đi Bắc Kinh, tớ khẳng định cũng phải thi ở Bắc Kinh, nhưng mà Bắc Kinh rất khó thi…… Thời gian chuẩn bị của tớ quá ngắn, khả năng thi không đậu, cho nên tớ còn suy xét một trường ở Thượng Hải, nếu không đậu Bắc Kinh, tớ sẽ đi Thượng Hải.”
“ …….”
Trên bàn Trần Tinh Phàm vẫn đang đùa giỡn cùng Hứa Anh, không khí rất náo nhiệt.
Cậu giống như là người duy nhất mất hứng.
Đáy mắt thiếu niên có sóng gió không che giấu được, cơ hồ như đã vỡ đê. Ngón tay Cố Tinh Trầm ở dưới bàn nắm chặt tới trắng bệch, lòng bàn sắp tóe máu.
Giờ khắc này, cậu mới phát hiện, hình như cậu đã sai rồi, cậu nghĩ sai rồi.
Hiện thực, căn bản không phải bộ dạng trong tưởng tượng của cậu nữa.
- -- Hứa Anh, vẫn giống như một cơn gió ngày xưa.
Có thể toàn tâm toàn ý ôm cậu vào, cũng có thể tiêu sái cao ngạo mà để cậu biết rằng cậu chẳng là cái thá gì cả, cô tùy thời đều có thể rời đi.
Cậu cho rằng, cô đã toàn tâm toàn ý ỷ lại cậu, không có khả năng rời đi. Hóa ra, chỉ là phán đoán ngu xuẩn của một mình cậu.
Một khi đã nhận ra, trở tay không kịp………
Biệt đội xấu xa nói xong tính toán tương lai của từng người, sau đó lại nói chuyện phiếm, Kim Vũ cùng Cố Tinh Trầm đều là người hướng nội, không thích nói chuyện, đại bộ phận thời gian đều là Trần Tinh Phàm, Giang Hoàn cùng Hứa Anh nói không yên, điều hòa không khí.
Sau đó Kim Vũ giống như tự nhiên đổi tính, chủ động nhắc tới đề tài khác.
“ Hứa Anh, cậu còn nhớ Đổng Chấn không?”
Hứa Anh một bên lấy khăn giấy lau lau tay, một bên nghĩ: “ Vẫn nhớ, lần đó cậu ta là ca sĩ chính của dàn nhạc xếp hạng hai lần thi đấu đó?”
“ Ừm.”
“ Sao đột nhiên lại nhắc tới cậu ta.”
Kim Vũ dùng ngón tay xoay xoay cái ly, mặt mày lãnh đạm nhìn về phía Hứa Anh: “ Cậu ta bị giết, thứ tư tuần trước.”
Trần Tinh Phàm vừa uống trà tới miệng liền nhổ ra: “ Mẹ nó! Cậu làm ơn thu lại chút kỳ quái được không? Khẩu khí không kinh không sợ nói ra lời nói dọa người như vậy…….”
Kim Vũ: “ Biết cậu ta chết thế nào không?”
Đương nhiên không ai biết, ba đứa trẻ tò mò hứng thú truy hỏi, chỉ có Cố Tinh Trầm không rên một tiếng, lạnh lùng nhìn Kim Vũ, ánh mắt đã hiểu rõ ý đồ.
Kim Vũ mặc kệ người khác ồn ào thế nào, chỉ nhìn Cố Tinh Trầm, có chút trào phúng: “ Bạn gái cậu ta có bệnh trầm cảm, nhắc tới chia tay liền tự sát, số lần rất nhiều, tới mức làm cậu ta kiệt sức. Cuối cùng cậu ta không thể chịu nổi được nữa, liền hạ quyết tâm chia tay, sau đó bạn gái trộm hạ thuốc ngủ giết cậu ta, lại cắt tay hai người, hai người chết ở trong nhà, sau khi bị phát hiện một phòng đã đều là máu.”
Cố Tinh Trầm nhíu mày, cùng Kim Vũ nhìn qua. Một người nghiêm túc căng thẳng, một người đang ngậm ý cười.
Trên bàn những người khác đều vì câu nói “ Một phòng đều là máu” làm cho nổi da gà.
Trần Tinh Phàm: “ Ôi mẹ ơi, loại người này tới chết cũng thật đáng sợ.”
Giang Hoàn: “ Không phải có bệnh tâm thần sao, làm gì mà không được.”
Kim Vũ có chút cười: “ Hứa Anh, nếu cậu là Đổng Chấn, cậu sẽ làm gì.”
Hứa Anh tưởng tượng tới hình ảnh một phòng đầy máu, cánh tay bị kích thích tới se lạnh nổi da gà, mày nhăn rất sâu:
“ Sao lại làm sao! Tớ căn bản sẽ không yêu đương với loại biến thái như thế này được không?”
Mí mắt Cố Tinh Trầm rung động, nhìn qua, ánh mắt có chút mờ mịt: “ Không phải biến thái, Hứa Anh, cô ấy chỉ là…. bị bệnh.”
Hứa Anh có cảm giác ghê rợn: “ Tự sát thì thôi, tới người mình yêu nhất cũng giết, không phải biến thái thì là cái gì? Hơn nữa một phòng toàn máu…. Trời ơi, da đầu tê dại……”
Cô ôm đầu lắc lắc: "Đáng tiếc một anh trai nhiệt tình như vậy. Tớ còn nhớ rõ anh ấy từng giúp tớ bắt mạch đấy.”
Trên bàn một mảnh thổn thức.
Cố Tinh Trầm rũ xuống con ngươi, yên lặng uống trà, không nói chuyện.
- --
Sau cuộc tụ tập nhỏ sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng liền có mưa.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, Hứa Anh mở mắt ra, có âm thanh ô tô đi qua đường truyền tới.
Xuống giường, đi dép lê, Hứa Anh một bên xoa đầu một bên đi vào phòng khách.
Bữa sáng ở trên bàn, có mấy chén, Hứa Anh mở ra, bánh bao cùng sữa đậu nành có chút ấm, hẳn là mới đặt trong chốc lát.
Cô gọi vài câu Cố Tinh Trầm, lại không có ai đáp lại.
“ Người đâu rồi…….”
Cuộc thi tranh đoạt giải quán quân ca sĩ gần ngay trước mắt, hôm nay cần phải đi đài truyền hình tập luyện.
Tới tận khi ra tới cửa, Hứa Anh cũng không thấy Cố Tinh Trầm, mới cảm thấy có chút không đúng, mà càng không đúng chính là, gọi điện thoại qua mà cũng không ai nghe máy.
Mùa đông phía nam thường xuyên mưa dầm kéo dài, Hứa Anh một bên chờ xe trên đường, một bên gọi điện thoại cho Cố Tinh Trầm, cùng lúc đó bỏ lỡ vài lần bắt phương tiện giao thông công cộng.
Bên kia người thi đấu liên tục gọi điên tới thúc giục, Hứa Anh đang lo lắng nghĩ xem có nên đẩy xuống diễn tập để đi tìm người không thì di dộng liền vang lên.
Điện thoại gọi tới: Cố Tinh Trầm.
“ Cậu đi đâu vào lúc sáng sớm vậy, điện thoại cũng không nghe WeChat cũng không đáp…… “ Hứa Anh hờn dỗi xì hơi.
Bên kia trầm mặc một chút, rốt cuộc ống nghe truyền tới âm thanh bình tĩnh của thiếu niên.
“ Cậu lo lắng cho tớ sao, Hứa Anh.”
“ Vô nghĩa!”
Cố Tinh Trầm ngày thường rất bình tĩnh, hôm nay tiếng nói càng có loại yên tĩnh quỷ dị. Cậu hỏi: “ ……. Hôm nay diễn tập?”
“ Ừm.” Hứa Anh giương cao giọng, nói chuyện cùng với Cố Tinh Trầm, cô thường xuyên có ngữ khí như vậy.
“ Cậu có thể…… Không đi không.”
“ Đương nhiên là không được! Không diễn tập trước thì trận chung kết tớ sẽ dễ dàng gặp lỗi. Thi lâu như vậy, cũng không thể vì sai lầm mà bị rớt.”
Bên kia không đáp lại, Hứa Anh chớp chớp mắt, nhìn thấy xe buýt, nhanh chóng đi lên xe: “ Cậu đi đâu vậy? Sáng sớm không thấy cậu.”
Bên kia trầm mặc một một chút.
“ Đột nhiên muốn về quê, thăm…… Mẹ của tớ.”
Trên xe buýt hơi lung lay, ồn ào, cũng không còn cách nào để gọi điện thoại, Hứa Anh nhờ Cố Tinh Trầm hỗ trợ chào hỏi mẹ cậu ấy một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Nghĩa địa dựa vào núi, mưa dầm, sương mù nhẹ nhàng.
Mưa vẫn luôn rơi xuống.
Gió thật lạnh.
Cố Tinh Trầm ngồi xuống, duỗi tay vuốt ve tên trên bia mộ, một bút, một hoa.
“ Mẹ. Con giống như…. Sắp mất đi người chờ đợi mình.”
- --
Trận chung kết hôm nay, náo nhiệt chưa từng có. Camera bên cánh không ngừng nghỉ mà vây quanh sân khấu bắt giữ hình ảnh, hiện trường ánh đèn lóng lánh, người xem, fans hò hét hát hợp xướng làm phấn chấn tinh thần mọi người.
Hứa Anh sau khi thay xong trang phục sân khấu, trang điểm tinh xảo, chờ ở sau cánh gà. Trước sân khấu, nam MC đang khuấy động bầu không khí hiện trường, đọc chuyện cười thú vị, đọc xong chính là tới lượt cô, mấu chốt là, Hứa Anh lại có chút thất thần, móc di động ra tìm WeChat Cố Tinh Trầm.
- -- Vẫn không trả lời.
Buổi sáng hai hôm trước, Cố Tinh Trầm gọi một cuộc điện thoại sau đó liền không còn liên hệ.
Thật là kỳ quái. Về nhà xong sao không liên hệ nữa sao?
“ Tiếp theo, xin mời hoa anh túc quốc dân của chúng ta, mang tới ca khúc --- << Sáng lạn>>”.
“ Xin một tràng vỗ tay!”
Fans hò hét “ Hứa Anh” “ Yêu chị” “ Cố lên” tiếng gào quanh quẩn trong thính phòng, Hứa Anh gửi một tin nhắn WeChat cuối cùng cho Cố Tinh Trầm, sau đó sửa sang lại tâm tình, đem điện thoại tắt máy bỏ vào túi.
Càng tới gần sân khấu, ánh sáng lóng lánh cách cô càng gần, càng nhiều ánh mắt nhìn cô, yêu thích, sùng bái, giống như đang ngắm một vì sao xinh đẹp…..
Âm nhạc nổi lên.
Thiếu nữ trên sân khấu, giống như thay đổi người, rút đi một thân khí chất học sinh ngây ngô.
Cô đứng ở giữa chùm sáng ngời ngời, như hoa anh túc nở rộ, đôi mắt so với con gái bình thường đều lớn hơn, sáng hơn, chắc chắn tự tin, cả người linh động, tiếng hát vừa tuyệt đẹp lại có sức bật, cả người đẹp đến lóa mắt.
……….
Nếu sinh ra là hoa, xin hãy vì em mà nở rộ
Nếu sinh ra là kiến càng, hãy để em bay lượn đi xa
Em không có tên
Chỉ là một hạt giống anh túc
Em không có tốt như vậy
Nhưng cũng không như vậy mà hư
……….
Đây là bài hát Kim Vũ đã từng viết giai điệu, sau đó, cô càng ngày càng cảm thấy thích, tự mình biên soạn từ.
Vài phút ngắn ngủi, lại phảng phất rất dài. Hứa Anh tận tình hát xong, đôi mắt nhìn thính phòng sôi trào, hơi thở dốc, vô số thanh âm, những lời thổ lộ nát cả tai.
Cô há mồm hô hấp, cô thích loại cảm giác này, được tán dương, được thưởng thức, được sùng bái…….
Thành tích cô không tốt, vẫn luôn là học sinh dở.
Nhưng giờ khắc này cô muốn nói cho người khác biết: Cô không tốt như vậy, nhưng cũng không có như vậy kém cỏi!
Cô cũng có thể có giá trị rất quan trọng.
Hôm nay, hot search Weibo no.1 #Hứa Anh << Sáng lạn>> đoạt giải quán quân#HOT lượng tìm kiếm 368 vạn.
Sau ba giờ, hạng một hot search đổi thành #Hứa Anh ký hợp đồng giá cao với KS#
- --
Sau cuộc thi, công việc bận rộn giằng co rất nhiều ngày.
Cuối cùng Hứa Anh cũng biết vì sao Kim Vũ lại tới, đại khái cũng không phải tới là để cổ vũ, mà là giúp cô tham khảo hợp đồng cùng với vài việc vặt vãnh để gia nhập giới giải trí.
Bố mẹ cô ba ngày sau mới gọi tới, một bên vừa khiếp sợ với con gái nhà mình hóa ra không phải là vô dụng toàn phần, một bên lại đối với việc Hứa Anh lừa gạt bọn họ tiến vào giới giải trí mà phẫn nộ.
Cuối cùng ổn định xong, vẫn khích lệ vài câu, còn nói vài câu khôi hài, bọn họ cũng không cảm thấy quán quân tốt thế nào, cho tới tận khi mẹ Hứa đi ra ngoài đánh bài, người khác không còn công kích thành tích của con gái mình nữa, ngược lại còn nói: “ Ồ, Hứa Anh nhà bà còn giành được cả quán quân!” “ Thật giỏi thật giỏi.”
Nghẹn nghẹn khuất khuất làm bố mẹ của một tên học tra mười tám năm, lần đầu tiên tìm được mặt mũi. Trăm mối cảm xúc ngổn ngang xong, bố mẹ Hứa lại cảm thấy vô cùng đắc ý, cuối cùng cũng được một lần dương mi. Nhắc tới con gái rốt cuộc cũng không còn chột dạ.
Nhưng Hứa Anh lại không vui nổi.
Sáng sớm, Hứa Anh lung tung rối loạn thu thập hành lý, xe đã ở dưới lầu chờ, chỉ là Cố Tinh Trầm vẫn không liên hệ.