Anh ấy ở tầng trên tăng ca, cô ở tầng dưới chờ anh ấy, hơn nữa thỉnh thoảng lại quấy rầy.
Đã đến thời gian tan tầm, người tới gara cũng trở nên nhiều hơn, những chiếc xe bên cạnh lục tục rời đi. Hứa Anh ngồi tạm vào bên trong xe trốn, để cho người khác đỡ nhìn thấy mặt, lại nổi lên tai tiếng nữ minh tinh X ban đêm tới công ty bạn trai, nếu vậy Mason phỏng chừng sẽ tự sát, hoặc là giết cô.
Xe trong gara thưa thớt, trở nên trống trải, Hứa Anh mới dám xuống xe, nhưng vẫn cẩn thận mà đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang.
Cô hít sâu một hơi. Trong xe hơi bí bách, ra ngoài không khí tốt hơn.
Bên kia vừa gửi tin nhắn vẫn chưa có hồi đáp, Hứa Anh lại gửi thêm mấy cái.
< Đừng tăng ca quá muộn nhé>
< Không tốt cho cơ thể>
< Đừng quên, em đang đợi anh…..>
< Không nhìn thấy, sẽ không về…..>
< ( môi đỏ)>
“ Sếp, anh có việc thì đi trước đi.”
Phòng họp, đang mở một hội nghị tập đoàn công ty. Người phân tích chưa kịp nói xong về PPT, Lý Từ Long nhỏ giọng ghé bên tai Cố Tinh Trầm.
Ánh mắt Cố Tinh Trầm thu hồi từ trên điện thoại, sắc mặt thờ ơ.
Lý Từ Long cũng không nói nữa. Vừa rồi anh ta chú ý tới, sếp của bọn họ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn màn hình di động một cái, hơn nữa có vẻ như đang đọc nhắn tin của ai đó.
Ở chung mấy tháng, mấy người quản lý cấp cao cùng Cố Tinh Trầm có quan hệ rất hòa hợp, bởi vì chênh lệch tuổi không lớn, tuy là cấp trên cấp dưới, bọn họ cũng có chút ý muốn làm bạn bè với anh.
Chỉ là người Cố tổng này, ôn hòa tính tình tốt, nhưng luôn có chút xa cách, nhạt nhẽo. Giống như một khối ngọc, ôn nhuận, nhưng lại rất khó lòng nắm lên.
Tin nhắn Hứa Anh gửi qua đi một lúc, lại một lần nữa giống như hòn đá chìm vào đáy biển, chẳng qua cô cũng đã sớm quen rồi, không buồn rầu ủ rũ.
- -- Đàn ông lạnh lùng cao lãnh thì theo đuổi mới thú vị.
Nếu giống như cái tên rùa biển nhỏ kia, nhiệt tình ầm ĩ, chủ động dâng tới cửa thì còn gì là thú vị nữa.
Cô đã hỏi thăm qua biết được rằng anh Cố tổng này là một tên cuồng công việc, tăng ca luôn rất lâu, cho nên Hứa Anh dựa vào cửa xe chơi di động chờ.
Trần Tinh Phàm gửi WeChat tới, hỏi cô đã chén được chưa. Tên nữ hán này còn nói cho cả Đường Đường và Tống Tiểu Chi, Đường Đường nóng ruột ngay lập tức cho bốn bọn họ vào group chat, đặt tên là --- Chiến dịch thoát ế.
Ba cô gái ầm ĩ lên, còn phiền hơn cả Hứa Anh.
Năm đó bởi vì việc của Cố Tinh Trầm, đoạn thời gian đó Hứa Anh thật sự không thoải mái, hiện tại đại mĩ nữ độc thân nhiều năm lại một lần nữa theo đuổi người khác, bạn thân cũng cảm thấy vui vẻ thay.
Đường Đường:
< Kết quả là chưa thấy quản lý cấp cao, cậu đã thích luôn CEO của người ta rồi à>
< Ha ha>
< Có chí hướng>
Tống Tiểu Chi đã là người mẹ có bốn con, giá trị nhan sắc bởi vì hơi béo nên có giảm xuống, nhưng trên người khí chất thành thục hơn nhiều.
< Thấy cậu một lần nữa yêu người khác, chúng tớ thật sự rất vui vẻ!>
< Cố lên ( bắp tay)>
< Cậu chính là nữ thần anh túc trụ lại nhiều năm trong tim tớ>
Nhìn thấy bạn thân mồm năm miệng mười, Hứa Anh hơi nhấp môi cười, tự chụp một bức ảnh gửi vào group, hội bạn thân ngay lập tức liền bùng nổ. Lên án phụ nữ vào giới giải trí đều là những kẻ lừa đảo, chỉ vì Hứa Anh mặc một bộ váy trắng, tóc dài vũ mị hơi cuốn lỏng lẻo ở sau đầu, vừa nhìn đã cảm thấy là một mĩ nữ ôn nhu có giáo dưỡng tốt.
Mọi người trong group đều nói, Hứa Anh trời sinh đã là loại phụ nữ dễ dàng đùa bỡn đàn ông cao lãnh đơn thuần! Chúc cô một ngày nọ sẽ bị đàn ông bắt phải phục tùng.
Hứa Anh hùa theo ầm ĩ với bọn họ, sau đó nhìn thời gian đã gần chín giờ, bây giờ cũng tăng ca sắp xong rồi nhỉ, liền nhắn vào group:
< Được rồi không nói chuyện nữa, sắp sửa hành động>
< Chờ tin tốt của tớ đi>
< Các bảo bối>
< ( híp mắt)>
- --
Chín giờ hơn, trong công ty mọi người đã đi gần hết, chỉ còn lại nhân viên trực ban vẫn đang làm việc vội. Cố Tinh Trầm từ công ty đi ra, một mình vào thang máy.
Thang máy từ tầng ba hai đi xuống, cần một chút thời gian. Một người trong thang máy, không tránh được lại suy nghĩ những việc linh tinh.
Bức ảnh chụp biển số xe kia cùng tin nhắn lúc sau anh cũng chưa xem.
Vừa nhớ tới cô gái nhiệt tình chủ động làm người khác sợ hãi kia, đang ở bên xe anh ôm cây đợi thỏ, Cố Tinh Trầm có loại….. Áp lực tâm lý một cách vi diệu.
Tố chất tâm lý của anh luôn luôn cao, dễ vượt qua thử thách, rất ít có loại tâm tình kiêng kị như thế này.
Đối với hoa đào của mình, Cố Tinh Trầm luôn luôn giữ thái độ làm lơ.
Nếu đối phương không khách khí, đến trốn anh cũng lười.
Nhưng đến hiện tại, Cố Tinh Trầm cảm giác có chút không nói nên lời, đại khái bao nhiêu năm bị người ta theo đuổi, chưa từng gặp qua một cô gái nào mạnh bạo như vậy.
Có đôi khi, hành động của mình sẽ so với đại não nhanh hơn một bước, Cố Tinh Trầm cầm lòng không đậu bật di động, đi vào rương tin nhắn, đọc mấy tin nhắn chưa đọc.
Sau đó, anh nhăn mi lại.
Những sự nhiệt tình như vậy, những ám muội ám chỉ như có như không, chủ động như vậy. Cố Tinh Trầm tuy đã gần chín năm không chạm qua phụ nữ, nhưng cũng hiểu được ý tứ của đối phương.
Người phụ nữ này chỉ muốn chơi cùng anh một hồi, không phải là thật tình theo đuổi.
- -- Ẩm thực nam nữ.
Thế giới của người trưởng thành, có đôi khi yêu đương và ái muội, không liên quan đến tình yêu.
Chỉ là tịch mịch, muốn chơi một chút mà thôi.
Sau khi nhìn thấu, tâm tình Cố Tinh Trầm bình tĩnh hơn nhiều. Thu tay lại, nghĩ rằng lát nữa cứ đối đãi bình thường như những người theo đuổi khác là được.
- --
Xe bên cạnh lại rời đi, Hứa Anh chờ tới không kiên nhẫn, nghĩ thầm rốt cuộc có phải làm bộ làm tịch hay không? Lăn lộn cô lâu như vậy.
Trong chốc lát cô lại nghĩ nhất định phải nhìn thấy. Anh tuấn văn nhã trong miệng của rùa biển nhỏ, lại là ông sếp thông minh tới đáng sợ, rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
Lúc này, có tin WeChat tới. Là An Tiểu Thuần.
< Chị Hứa Anh, chị đang có việc sao?>
< Em có việc….. Cùng chị nói>
Hứa Anh vừa mới đánh chữ “ Em nói”, nội dung phía sau vẫn chưa kịp đánh xong, gara trống vắng truyền tới âm thanh đinh của thang máy.
Sau đó là âm thanh cọ sát giày.
Tinh thần chấn động, Hứa Anh không rảnh lo trả lời, nhanh chóng nhìn về kính phản quang kiểm tra lại gương mặt mĩ lệ của mình, sau đó đeo kính râm lên.
Cô đã sớm nghĩ kĩ rồi, đầu tiên phải nói hai câu trước giảm xóc cảm giác xúc hai người, sau đó tháo kính râm xuống, nói cho đối phương thân phận của cô chính là nghệ sĩ trên TV bị bôi đen rất nhiều kia, nhưng những cái đó đều là giả, cá tính của cô là một minh tinh mĩ nữ luôn luôn tu dưỡng khí chất thanh thuần.
Đối với mị lực của chính mình, Hứa Anh luôn luôn có tin tưởng. Huống chi, theo cô quan sát, Cố tổng này không có khả năng không có chút tâm tư nào đối với cô. Bằng không sao có thể nhận sự quấy rầy của cô nhiều ngày như vậy?
Cuối cùng chặn cô, có lẽ chỉ là cảm thấy quan hệ giữa hai người vẫn chưa tới, nhất thời cự tuyệt mà thôi.
Tiếng bước chân giày da vang lên, một chút một chút, tiết tấu rất ổn. Từ bên đường xe chạy bên kia ngày càng gần. Hứa Anh ngồi ở đầu xe BMW màu đen, ôm cây đợi thỏ.
Đi qua ngã rẽ, Cố Tinh Trầm quả nhiên thấy một người phụ nữ váy trắng ngồi ở đầu xe.
Anh sớm đã có phỏng đoán, cho nên cũng không thấy kinh ngạc.
Hiện tại hơn chín giờ, xe gần như đã ra khỏi hết, gara trống rỗng.
Trên trần gara có đèn LED sắp xếp chỉnh tề, có một chiếc đèn bị hỏng, các hai giây lại lóe một lần.
Người phụ nữ kia ngồi ở dưới đèn, trong sự trống vắng yên tĩnh kiên nhẫn chờ.
Hình dạng ngón tay rất xinh đẹp, đang miết từng chút trên động cơ xe của anh, giống như là hồ ly tinh trong phim khi dụ dỗ đàn ông, lòng bàn tay lướt qua hầu kết đối phương, giọng điệu vừa kiên nhẫn vừa khiêu khích.
Cũng giống như anh phỏng đoán, thanh thuần, lại có chút phong tao.
Chỉ là khí chất so với anh suy đoán mê người hơn nhiều…..
Hiện tại Cố Tinh Trầm tạm dừng chân tại chỗ một chút, rũ mắt xuống, giống như không nhìn thấy gì mà tự mình lên xe.
Những năm nay số người theo đuổi anh cũng không ít, anh sớm đã chẳng quan tâm.
Mà người này, chỉ là so với những người phụ nữ khác cố chấp hơn, thời gian quấy rầy lâu hơn chút thôi.
Tiếng bước chân gần trong vang tấc, xe mở khóa lóe lên đèn. Hứa Anh chưa nói chuyện ngay lập tức cười, chống tay vào động cơ nâng lên thân thể, ưu nhã ôm cánh tay, một bên xoay người một bên nói:
“ A. Cố tiên sinh, vừa rồi có phải anh đã nhìn em rất lâu không, nếu anh nói không có chút ý nào với em, em sẽ không tin đâu nha?”
Cố Tinh Trầm mở cửa xe đi vào, thanh âm sau lưng trong nháy mắt vang lên, đôi mắt đang buông xuống bỗng nhiên trừng to, dừng lại bước chân.
Có âm thanh giày cao gót vòng tới phía sau xe anh, uyển chuyển uyển chuyển cười nói: “ Cố tiên sinh, em theo đuổi anh một tháng, ít nhất cũng phải đáp lại một chút chứ. Cự tuyệt em, hoặc là ….. Đáp ứng em?”
Cửa sổ xe chiếu lại ảnh ngược bộ dạng người phụ nữ, cô tô chút son môi, làn da đặc biệt trắng nõn, môi đỏ giống như nhụy hoa bừng lên trong không trung. Mê người như vậy, thời điểm cô nói chuyện môi cong cong, sau đó tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt trong trẻo hơn hẳn những người con gái khác.
Chìa khóa xe trong lòng bàn tay nắm chặt, Cố Tinh Trầm đứng hình tại chỗ. Trái tim trong nháy mắt bị đánh trúng kịch liệt.
Đáy lòng lặng yên ngay lập tức nổi lên gió lốc, anh cơ hồ bị xé nát sự bình tĩnh!
Gara có chút tối, Hứa Anh tháo xuống kính râm xong rốt cuộc tầm mắt cũng thấy rõ ràng.
Cô hàm chứa chút ý cười, đánh giá người đàn ông trước mặt.
- -- Áo khoác màu xám đạm ở trên cánh tay, quần tây chân dài, thắt lưng, sơ mi trắng, trên người có chút hương vị thuốc lá cùng với mùi hương lãnh đạm thuần khiết. Đường cong cứng cáp, nội liễm nhưng không thô lỗ.
Là một người đàn ông cao lãnh, văn nhã lại thành thục.
“ Cố tiên sinh? Sao anh không nói lời nào.”
Hứa Anh cầm kính râm nhẹ nhàng chạm vào cằm gọi anh: “ Thật ra anh không muốn nhìn em một cái sao? Dù sao em cũng đã thích anh thật tình lâu như vậy.”
Giọng nói của cô ngả ngớn hờn dỗi, mang hương vị làm đàn ông không thể cự tuyệt. Cô ra sức làm anh động tâm, thủ đoạn, vừa trực tiếp lại trần trụi.
Đối phương giống như hít sâu một chút, bả vai hơi bạnh ra.
Hứa Anh cảm thấy có chút kỳ quái.
Sao vậy, đây là…..
Người bị câm điếc sao?
Sau đó, tầm mắt nghi hồ dừng ở sau cổ người đàn ông. Mép tóc chỉnh tề sạch sẽ, bởi vì hơi ngắn mà màu tóc nhạt hơn trên đỉnh đầu rất nhiều. Có một nốt ruồi màu lam nho nhỏ giấu ở nơi đó.
Trong lòng Hứa Anh vừa động, bắt đầu đánh giá tinh tế, sau đó bỗng dưng có cảm giác quen thuộc khắc cốt, xé rách lớp màng ngoài xa lạ, một tia lại một tia, hội tụ trong tim.
Tới tận khi trong lòng cô vang lên ầm một tiếng.
Kính râm trong tay cũng rớt ra.
“ Ca.”
Không khí ngay lập tức tịch mịch hai ba phút.
Kính râm rơi trên mặt đất, tạo ra một vết rạn. Sau đó, bị một bàn tay thon dài sạch sẽ nhặt lên.
Cố Tinh Trầm thẳng eo, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, từ từ lau đi tro bụi, đưa qua cho đối phương.
Duỗi tay trước mặt --- Kính râm vừa sâu vừa đen, càng làm nổi bật sự trắng nõn của bàn tay, sạch sẽ, ngón tay trơn nhẵn, có mạch máu màu xanh nhạt hơi nhô lên, thuộc về loại gợi cảm văn nhã của đàn ông.
Hứa Anh không nhận lấy, mà hoảng loạn lui về phía sau một bước. Giày cao gót rơi trên mặt đất, có tiếng vang nhè nhẹ.
Người đàn ông trước mặt, bình tĩnh mà nhìn cô. Rất xa lạ, lại rất quen thuộc.
Hứa Anh lấy tay che lại đôi môi, trái tim từ khoảnh khắc bốn mắt tương giao đã bị người ta bóp lấy, giống như đình chỉ nhịp đập!
Cặp mắt vừa thanh vừa sâu như đáy biển kia!
Đôi môi cô đã từng hôn qua vô số lần kia.
Đã xa anh 3000 ngày đêm, đột nhiên trong một thời điểm không kịp phòng ngừa mà xuất hiện trước mặt cô!
Anh nhìn cô, không nói gì.
Hứa Anh cũng không.
Giọng nói trong chớp mắt, nghẹn ngào.
Chỉ có ánh mắt tương giao không tiếng động.
Anh là trời sinh bình tĩnh, mà cô là sóng lòng quá lớn, ầm ầm, nhiều lần chìm nổi tới mức không thể tìm thấy chính mình.
Một phút đồng hồ đối diện nhau.
Đại não không kịp quyết định, Hứa Anh liền xoay người chạy, chạy đến mức hô hấp loạn xì ngầu, không ngừng thở dốc.
Cô không thể tự hỏi.
Cả người, giống như bỏ đi.
- --
Gara, âm thanh dồn dập của giày cao gót ngày càng xa, đến tận khi biến mất.
Cố Tinh Trầm mới thong thả chớp mắt, thu hồi kính râm trong tay.
Lòng bàn tay sớm đã bị anh bóp nát, có tơ máu dọc theo khe hở ngón tay rơi xuống, trên mặt đất, loan ra thành một đóa hoa.
Ngây người một lát sau, anh dùng động tác thuần thục châm một điếu thuốc, dùng ngón tay sạch sẽ kẹp, khói tuyết bay quanh anh, lượn lờ không tiêu tan.
Cố Tinh Trầm một điếu lại một điếu, tới khi gara chỉ còn một mình.
Anh cúi đầu, kính râm ở trong lòng bàn tay, còn lưu lại chút tàn dư hương nước hoa của chủ nhân.
Giống như một sợi dây vô hình, từ xoang mũi chui vào, quấn lấy trái tim trong lồng ngực.
- --
Hứa Anh không biết mình về khách sạn như thế nào.
Chờ khi tỉnh táo lại, cô đã xuống khỏi taxi đứng ở sảnh khách sạn.
Sau đó cô mới nhớ tới, xe mình vẫn đang ở trong gara tòa nhà tài chính.
Mẹ nó.
Cô thật sự choáng váng.
Lúc ấy nên lái xe đi, trực tiếp rời khỏi thành phố G tới đoàn phim.
Bức màn bị kéo lên, thế giới ngăn cách với bên ngoài.
Hứa Anh ôm hai đầu gối, ngồi ở đầu giường. Nhớ lại người đàn ông kia khom lưng nhặt lên kính râm của cô, đưa qua, ánh mắt của bọn nó cũng trong chớp mắt này mà giao tiếp.
Anh nhìn xuống cô, trên người có hơi thở phong độ tri thức thành thục.
Gương mặt quen thuộc trong trí nhớ của cô, lại có sự thay đổi rất nhỏ. Chòm râu có chút dấu vết, trên mũi có thêm một khung mắt kính.
Khí chất văn nhã trầm ổn năm đó, hiện tại được phóng đại gấp bội, có hương vị nam tính làm người ta khó có thể cưỡng lại.
Người kia, đã trở thành một người đàn ông trưởng thành.
Cố Tinh Trầm.
Di động bên chân hơi rung, Hứa Anh vươn ra ngón tay, do dự rất nhiều lần mới cầm lên.
Cô click mở WeChat An Tiểu Thuần:
< Chị Hứa Anh>
< Từ chỗ anh em em lôi ra được tin tức>
< Năm đấy anh Tinh Trầm đi du học Anh quốc, nhưng tháng năm năm nay đã trở về nước rồi>
< Làm ở công ty tài chính thành phố G>
< 1502360**** là số điện thoại của anh ấy>
< Chị mau liên hệ anh ấy đi>
Phía dưới là một đống bạn tốt tag cô vào hỏi tiến triển thế nào rồi, soái ca đã bị bắt vào tròng chưa.
Nhìn đống tin nhắn loạn loạn này, đầu ngón tay Hứa Anh ma sát, có chút hoảng hốt đau đầu, bàn tay xoa xoa huyệt thái dương.
Cô nhìn chằm chằm dãy số của Cố Tinh Trầm kia, tâm loạn như ma, nhất thời tâm trí không còn rõ ràng, cô ngã xuống giường bắt ép chính mình chìm vào giấc ngủ. Tắt đèn, cô lăn lộn trong bóng tối lại không thể nào ngủ nổi.
Sau đó, dứt khoát gọi phục vụ mang một ly rượu vang đỏ lên.
Hứa Anh kéo màn, lưng chống trên tường ngồi ở sàn nhà, cầm cái ly, cảm thấy cái ly thật vô dụng, trực tiếp mở bình rượu uống luôn.
Cửa sổ sát đất bên ngoài, có cảnh đêm phồn hoa của thành phố G.
Bóng đêm như vậy, rất thích hợp để nhớ lại hồi ức.
Những hồi ức năm đó, ở trong đầu Hứa Anh từng màn nhảy ra.
Có tốt đẹp, có đau khổ, thời gian trước khi chia tay, phần lớn đều là hồi ức cay đắng, bản năng cô vẫn luôn không muốn nhớ tới. Bao gồm sự kiện chia tay ở rừng cây kia….
Thiếu niên xa lạ, lời nói đáng sợ, từng xuất hiện rất nhiều lần trong những giấc ác mộng của cô.
Rượu vang đỏ trong suốt, làm cay yết hầu, Hứa Anh ngẩng đầu uống một ngụm, cay đến mức chau mày, sau đó lấy tay áo lau đi dấu vết màu đỏ trên khóe miệng.
Hứa Anh nhìn những chấm đỏ muôn màu của thành phố. Gió đêm lay động tóc dài, cọ trên da thịt, hơi hơi ngứa.
Cô nhẹ nhàng hất tóc, khoác ra sau lưng.
Sau ngày hôm đó, Cố Tinh Trầm liền biến mất, sau đó cô lại hối hận, đi tìm anh.
Tuy rằng không thể tha thứ, nhưng cũng không thể buông xuống được.
Phảng phất đối với Cố Tinh Trầm cô vẫn luôn ở dạng đó. Một mặt cảm thấy chia tay chẳng có gì ghê gớm, một mặt lại vào thời điểm sắp mất đi sợ hãi đến mức chân tay luống cuống.
Thói quen thật đáng sợ, từ nhỏ đã có thói quen có anh ở bên cạnh, thói quen được anh quan tâm yêu thương, nếu mất đi quả thật sẽ thương gân động cốt.
Mà một năm kia, thời điểm niên thiếu, cũng chưa thật sự nghĩ tới sẽ phải mất đi Cố Tinh Trầm.
Cuối năm cấp ba ấy, bọn họ chia tay sau hai tuần, cô đi tìm chung cư của Cố Tinh Trầm. Người đi nhà trống, không còn gì.
Cố Tinh Trầm đã hoàn toàn bốc hơi.
Đến tận một năm sau, cô mới biết được.
Căn chung cư nho nhỏ kia, máu tươi đầy đất, thiếu niên của cô đã từng ở nơi đó kết thúc sinh mệnh.
Chính là đêm bọn họ chia tay.
Gió đêm lay động bức màn, Hứa Anh cúi đầu nghịch động. Tìm được dãy số WeChat, bởi vì đối phương đã hủy bạn bè, cho nên chỉ thấy được chân dung.
Ngón tay cô dừng lại trên màn hình, vài lần nhấp vào màn hình để thắp sáng lại di động khi sắp tối đi.
Hứa Anh nhìn trong chốc lát, lại ngửa đầu uống một ngụm rượu vang đỏ.
Cô không dám tưởng tượng, chung cư kia trong đêm ấy ghê rợn như thế nào, càng không dám tưởng tượng, thiếu niên sạch sẽ kiêu ngạo, ôn nhu giống như thiên sứ kia lại có thể đáng sợ như ma quỷ, Cố Tinh Trầm thế mà có thể quyết tuyệt cắt cổ tay, nhìn máu tươi đầm đìa, chờ đợi cái chết.
Cô cảm thấy sợ.
Đau lòng cho anh, cũng sợ anh.
Chính là như vậy, vừa yêu vừa sợ, sợ mất đi anh, nhưng nếu ở bên người anh lại nhịn không được sẽ cảm thấy sợ hãi.
Thanh xuân niên thiếu, cô không có nghĩ nhiều về tình yêu như vậy. Chỉ cảm thấy nếu thích thì nên ở bên nhau, tùy ý nói thích thì sẽ nói vĩnh viễn. Căn bản chẳng biết vĩnh viễn là thứ hư vô mờ mịt tới cỡ nào.
Khi đó cô cũng không hiểu tình yêu thiếu niên sẽ trầm trọng như vậy. Không phải là trọng lượng cô có thể thừa nhận, cũng không thể đáp lại nổi.
Cô không thể cho anh nhiều tình yêu như vậy, đổi lại là cô, cho dù là chia tay, cũng tất nhiên là chẳng sao cả, nhiều lắm, chỉ là hơi đau lòng mấy ngày.
Cô vẫn luôn biết, Cố Tinh Trầm yêu cô so với cô yêu anh nhiều hơn nhiều. Cô thấy như vậy, thậm chí có khi còn cảm thấy khống chế được một thiếu niên rất lợi hại trong mắt mọi người, độc chiếm tình yêu của anh ấy, là rất thú vị, rất có cảm giác chinh phục.
Lại không nghĩ rằng.
Hóa ra, bị một người yêu quá sâu, quá sâu đậm, có thể là một việc đáng sợ như thế.
Ly pha lê ánh lên bộ dạng uống rượu của Hứa Anh, đẹp, u buồn, hỗn độn.
Cô dùng khuỷu tay gác lên đầu gối chống cằm, nhìn bầu trời đêm của thành thị bị nhuốm lên một lớp bạc, có áng mây đen tối đang bay qua.
Những ngôi sao đã bị nghê hồng nhân gian che khuất ánh sáng, ánh trăng đêm nay lại ngủ say.
Hứa Anh nhìn bầu trời đêm trong chốc lát, sau đó tùy tay gác bình rượu đi ngủ. Di động bị lãng quên bên bình rượu, cô ngã trên giường, men say làm cô quên đi.
Trên màn hình giao diện WeChat của Cố Tinh Trầm chậm rãi tối đi, cho tới khi hoàn toàn dập tắt.
Hứa Anh vùi đầu trong gối, hô hấp dày đặc mùi rượu. Hương vị rượu vang đỏ, cay hầu lại có vị ngọt nhàn nhạt, xuyên qua gối đầu đâm vào khoang mũi. Hứa Anh cảm thấy mình giống như càng ngày càng say, sau khi say lại mất đi trói buộc, bắt đầu buông lỏng.
Nhiều năm tách ra như vậy, đã từng tưởng rằng kiếp này sẽ không thể gặp lại được nữa.
Lại không nghĩ rằng khi ông trời an bài. Đột nhiên hoảng hốt không kịp phòng ngừa. Trở tay không kịp.