Cô Ấy Xinh Đẹp Như Vậy

Chương 66: Ba chữ



Edit #Salim

Beta #Kumoe

Quán cà phê kia không xa, chỉ đi một chút đã tới.

Tòa nhà còn chưa có tên. Hiện tại là hơn chín giờ tối, thưa thớt ít người, quá an tĩnh, đi ngang qua còn có thể nghe được tiếng bước chân.

Hứa Anh nhanh chóng kéo cao khẩu trang, đem vành nón kéo xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt đen lúng liếng uyển chuyển, cảnh giác bị người khác chụp lén.

Cố Tinh Trầm thấy bóng dáng Hứa Anh trên mặt đất. Có chút lén lút.

Bọn họ từ trên thang máy ngắm cảnh, trực tiếp tới quán cà phê 3F. Không lớn. Thiết kế gỗ cổ điển theo phong cách châu Âu, có la bàn cùng với kệ sách.

Người không nhiều lắm, hai ba bàn có khách. Hứa Anh nhìn lướt qua hẳn đều là quản lý cấp cao hoặc nhân vật nào đó, ăn mặc quần áo xa xỉ, cử chỉ ưu nhã mà đang giao lưu với nhau gì đó.

Nhưng bọn họ không ngồi ở dưới, Cố Tinh Trầm mang cô lên cầu thang xoắn ốc, trên đó là gác mái đơn độc, có một phòng sách nhỏ, cùng với một bàn cà phê, bên cạnh bàn có cửa sổ sát đất, ánh đèn đường hắt lại bóng đêm.

Cái này không giống như để tiếp đãi khách. Bố trí của gác mái rất tư nhân.

Cố Tinh Trầm tùy tay đem ác khoác âu phục đặt bên cạnh.

“ Ngồi tự nhiên.”

“ Được.”

Bọn họ ngồi xuống ổn định, cách nhau một cái bàn, giương mắt là có thể thấy lẫn nhau.

Thời gian nói chuyện ngắn ngủi ánh mắt tương tiếp, vừa chạm đã tách ra, không có dấu vết.

Phục vụ Waiter là một cậu nhóc da đen. Khẩu âm khi nói tiếng Anh rất nặng, nhưng tốc độ nhanh.

Tiếng anh của Hứa Anh không tốt, chỉ nhìn, nghe, sau đó chú ý tới cánh tay gác trên bàn của Cố Tinh Trầm.

- -- Tay áo sơ mi trắng cùng với hoa văn màu nâu của gỗ thô hòa vào nhau, giống như một khối băng cùng với cà phê va chạm, văn nhã thanh lãnh tới cực hạn.

Waiter cùng Cố Tinh Trầm rất thân quen, thái độ cũng rất cung kính. Hứa Anh ngẫu nhiên cũng có thể hiểu mấy từ đơn.

Người phục vụ không hỏi Hứa Anh gọi cái gì, giao thiệp xong cùng Cố Tinh Trầm liền tránh ra.

Sau đó ánh mắt Cố Tinh Trầm thuận thế mà rơi xuống phía trước, cùng với tầm mắt của Hứa Anh đụng phải vừa vặn.

Trong nháy mắt hai người tạm dừng mọi hoạt động, Hứa Anh thoáng không tự nhiên, thấp mặt nóng tai.

“ Anh hẳn không phải là khách hàng. Nơi này….. Rất giống không gian tư nhân.” Hứa Anh nhìn kệ sách.

“ Là cửa hàng của bạn bè, tôi cũng có chút cổ phần.”

Quả nhiên là ông chủ. Cô cũng không cảm thấy kỳ quái, Cao Dịch từng nói, thời gian Cố Tinh Trầm đi du học đã tự mình kiếm học phí. Bọn họ có rất nhiều ý tưởng kiếm tiền.

Cố Tinh Trầm quần áo tuy đơn giản, nhưng đều là hàng xa xỉ.

Ở loại chức vị này của anh, ở công ty còn có cổ phần, cho nên Hứa Anh nghĩ, hẳn là cuộc sống của Cố Tinh Trầm cũng không tệ lắm.

Loại đàn ông như Cố Tinh Trầm, thoạt nhìn văn nhã anh tuấn, ôn hòa có tu dưỡng, không biết nổi giận, còn biết nấu cơm. Anh hẳn là đối tượng kết hôn lý tưởng nhất của nữ giới hiện đại. Hứa Anh nghĩ, nhớ lại chút chuyện cũ, khi còn đi học người theo đuổi Cố Tinh Trầm cũng không ít.

Chẳng qua…. Cô quá hung ác, không ai dám động vào miếng phomat của cô.

Cửa sổ sát đất ánh lên một nửa bóng dáng Hứa Anh, một nửa lộ ra, bên ngoài bóng đem leo lắt. Mưa đột nhiên lớn hơn, ở trên tấm kính pha lê tạo ra từng vết nước uốn lượn.

Không khí gác mái có vị cà phê lẫn với mùi sữa, vừa đắng, vừa ngọt.

Ngắn ngủi trầm mặc xong, không khí trở nên vi diệu.

Hứa Anh nhìn người đối diện. Ngồi nơi đó, là tình nhân cũ xa cách chín năm của cô.

Lúc ấy đau thấu trái tim chia tay, rất kịch liệt, lại vội vàng.

Lúc ấy còn có rất nhiều lời nói muốn chất vấn, hoặc là giải thích.

Chỉ là đã chín năm rồi.

Cảnh đời đổi dời, vật không còn người cũng không.

Tình yêu ấu trĩ thời niên thiếu, ở trong thế giới người trưởng thành có tính là gì?

Hỗn loạn suy nghĩ lại chuyện cũ, Hứa Anh quyết định dùng theo cách cũ, bắt đầu dùng lời kịch mở màn.

“ Mấy năm nay, anh sống có tốt không?”

Cố Tinh Trầm không lập tức trả lời, chỉ là nhìn cô. Vóc dáng anh so với Hứa Anh cao hơn rất nhiều, cho nên ánh mắt nhìn cô, luôn là nhìn xuống. Cặp mắt kia, luôn trầm mặc, đen thấu.

“ Khá tốt.”

Hứa Anh rũ mắt né tránh tầm mắt Cố Tinh Trầm, một lát sau mới ấp ủ ra một nụ cười nhẹ nhàng: “ Thật xin lỗi, tôi không nghĩ tới sếp của Cao Dịch lại là anh. Những lời trước đó….. Thật là mạo phạm.”

“ Không sao.”

Hứa Anh nhún nhún vai, tận lực cố làm không khí bình thường.

“ Anh biết đó, từ trước đến nay phương diện này không phải tôi rất chú ý. Anh ngàn vạn đừng thực sự coi những thứ này là thật….. Cứ coi như là vui đùa đi.”

Cố Tinh Trầm nhìn chằm chằm cô, nặng nề trầm mặc hai giây, mới trả lời: “ Sẽ không.”

“ Tóm lại, liên lụy anh bị người trên mạng mắng thảm như vậy, tôi rất xin lỗi.” Hứa Anh nói: “ Hôm nay mạo muội tới tìm anh, là muốn nhờ anh giúp tôi cùng nhau làm sáng tỏ một chút. Một là trả lại cho anh trong sạch, thứ hai là chuyện này đã đi quá xa, khả năng sẽ gây ra ảnh hưởng tới sự nghiệp của tôi.”

Cố Tinh Trầm giật giật mí mắt, nhìn về phía Hứa Anh: “ Em nói, tôi đều phối hợp.”

Cố Tinh Trầm sảng khoái làm cho Hứa Anh hơi chút nhẹ nhàng thở ra.

Cô đem yêu cầu của đoàn đội PR nói một lần, Cố Tinh Trầm là người thông minh vừa nghe đã hiểu. Cho nên cô đại khái nói một lúc, chỉ cường điệu nói ra điểm mấu chốt: “ Đại khái chính là vậy. Chỉ cần anh một mực chắc chắn không quen biết tôi là ai, còn lại sẽ là đoàn đội của tôi xử lý, anh xem như vậy được không?”

Nhưng mà người vừa nói tất cả đều phối hợp, hiện tại lại nhìn chằm chằm cô, không hé răng.

Hứa Anh chớp chớp mắt.

Từ nhỏ, bất cứ trường hợp cãi cọ ồn ào nào, người khó giải quyết thế nào, cô đều không sợ. Duy nhất sợ, chính là thời điểm Cố Tinh Trầm im lặng không nói gì.

Anh không biểu đạt ý nghĩ của mình, cô liền không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì.

Sau khi Cố Tinh Trầm trưởng thành, an tĩnh ngồi đối diện, thoạt nhìn là một người rất đơn giản, nhưng cẩn thận nắm bắt lấy anh, mới phát hiện anh âm thầm tới mức không thể nhìn trộm.

Cố Tinh Trầm không nói tiếp, không khí lại bắt đầu trở nên quái dị, tới thời điểm trầm mặc tới mức như rơi vào đáy băng Cố Tinh Trầm mới cong môi cười một cái, bảy phần lãnh đạm, ba phần ôn hòa.

“ Để tôi coi như không quen biết em sao?”

“ Ừm. Đăng một bài Weibo làm sáng tỏ, sau đó, đoàn đội của tôi sẽ tự biết cách làm gì tiếp theo.”

“ Hiểu rồi.”

Nhận được lời đáp ứng, Hứa Anh cảm thấy ngụm khí đè ở ngực mới được thoát ra. Cũng trả lời bằng một nụ cười mỉm, xem như là theo lễ.

Có một cánh cửa sổ mở ra, gió rất lạnh, Cố Tinh Trầm nhìn người phụ nữ đối diện, cô mặc rất ít, cổ cùng với xương quai xanh hở ra một tảng da thịt lớn trắng nõn, gió tới gần gợi lên sợi tóc bay bay, cũng làm lạnh tới cô, không tự giác mà ôm lấy cánh tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Ánh mắt u ám xuống, Cố Tinh Trầm tay buông từ trên bàn, ngón tay nắm lại, nắm chặt, anh sờ tới áo khoác của mình, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Anh rũ mắt, không hề nhìn đối diện.

Thời điểm chờ cà phê, bọn họ lại hàn huyên những chuyện khác. Ví dụ như mưa ở bên ngoài cùng với nội dung đại khái các loại công việc của nhau.

Những quá khứ không vui vẻ ấy, hai người đều rất ăn ý mà không nói tới. Cho nên không khí còn tính là ôn hòa. Bọn họ phảng phất như người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, hoặc là thật lâu không chạm mặt bạn bè quan hệ bình thường.

Trò chuyện có chút đơn giản, đề tài khô khan, khách sáo, lại không mất lễ.

Có loại hài hòa không thể tưởng tượng nổi.

Hứa Anh chậm rãi hưởng thụ sự hài hòa giả dối này, sắm vai mà bình tĩnh nhẹ nhàng. Mà người đối diện cũng tựa hồ làm như vậy.

Waiter bưng lên cà phê, Hứa Anh ôm một cốc Cappuccino nhiều sữa, hơi hơi kinh ngạc. Cà phê là Cố Tinh Trầm gọi, thế mà anh vẫn còn nhớ vị đồ uống mà cô thích.

Hứa Anh đang nghĩ ngợi, đột nhiên có âm thanh ly cà phê té rớt trên bàn.

Ngay lập tức cà phê liền vẩy ra.

Phục vụ sợ tới mức liên mồm nói sorry. Cổ tay trái Cố Tinh Trầm đeo đồng hồ đã bị bẩn, anh an ủi phục vụ, sau đó đem đồng hồ cởi xuống, giao cho cậu ta đem đi rửa.

Hứa Anh nhìn tay anh: “ Có bị bỏng không?”

“ Không sao.”

Tay áo trắng tinh dính những chấm cà phê nhỏ ly ti, Cố Tinh Trầm sửa sang lại một chút. Ánh mắt Hứa Anh sửng sốt, sau đó đôi mắt trừng to, nhìn chằm chằm nơi đó.

- -- Đôi tay xinh đẹp sạch sẽ của đàn ông, trên cổ tay có một vết sẹo rất sâu. Uốn lượn, mười phần dọa người.

Sợ tới mức run lên trái tim.

Hứa Anh nhất thời cảm thấy lạnh cả người, da đầu bắt đầu tê dại. Trong đầu không ngăn được tưởng tượng, bộ dạng máu tươi dàn dụa chảy ra từ miệng vết thương sâu hoắm này.

Rốt cuộc Cố Tinh Trầm cũng cảm giác được ánh mắt của người đối diện, ngước mắt thấy sắc mặt của Hứa Anh trắng bệch, nhìn chằm chằm tay của anh, hoảng sợ thất lễ. Tay áo nhanh chóng bị kéo xuống, Cố Tinh Trầm đặt tay xuống dưới bàn, không cho thứ xấu xí làm anh cảm thấy xẩu hổ này bại lộ ra.

Hô hấp anh có chút loạn, môi mím lại khẩn trương, đang nhẫn nại chịu đựng.

Nhưng nhìn thì cũng đã nhìn rồi.

Trước mắt lo sợ không yên, cả đầu óc Hứa Anh đều là vết sẹo kia! Đặt ở trên da thịt trắng nõn, nổi bật tới mức sợ hãi. Giống như con dao nhỏ xé rách hết lớp màng tốt đẹp giả dối.

Hài hòa dối trá bị xé rách, còn lại, chỉ là sự thật đầm đìa máu tươi.

Mỗi một việc, đều làm cho người ta sợ hãi nhớ lại.

Hứa Anh vùi đầu thật thấp.

Có những thứ, bị phủi đầy bụi thật lâu, tới chính mình cũng cho rằng đã qua rồi, nhưng tới tận giờ khắc đối mặt này, những thứ mình thôi miên không có gì toàn bộ sụp đổ.

“ Xin lỗi….. Tôi muốn đi trước….”

Nói xong, Hứa Anh nắm túi sách, lao ra khỏi quán cà phê bưng kín mặt. Ngực hít một hơi thật sâu, đôi mắt lên men đỏ rực.

Không làm được.

Cô vẫn không làm được.

Cô không hận anh, cô tha thứ cho anh, nhưng mà….. Muốn đối mặt, vẫn thật là khó.

Quên không được những nỗi đau khắc sâu ấy.

Bộ dạng đáng sợ của anh.

Trong mấy năm, thường xuyên lặp lại trong ác mộng.

Mưa có chút to.

Hứa Anh không có phương hướng mà chạy một đoạn đường, ngồi xụi lơ ở bồn hoa bên đường. Tóc dài hơi xoăn nhẹ bị dính ướt, cô che lại mặt, thấp đầu mà khóc.

Sau lưng có tiếng bước chân dồn dập tới gần. Càng gần, càng chậm, tới tận khi ngừng ở sau lưng cô.

Áo khoác to rộng rơi xuống, đem Hứa Anh bao lại từ đầu tới chân. Giọt mưa ngay lập tức bị ngăn cách ở bên ngoài.

“ Đừng khóc.”

Hứa Anh bị ôm lấy trong áo khoác, đầu tóc ướt át, chống ở cằm người đàn ông. Cái ôm của Cố Tinh Trầm so với hồi thiếu niên càng dày rộng. Anh ở trên đỉnh đầu nỉ non, tiếng nói hơi nghẹn.

“ Thật xin lỗi.”

Mưa lạnh lẽo, Hứa Anh phát run, ngẩng đầu nhìn Cố Tinh Trầm.

Xa xa có ánh đèn tỏa xuống, gương mặt Cố Tinh Trầm hơi mơ hồ.

Hứa Anh tươi cười có chút lạnh, thời điểm nói chuyện nước mắt liền lăn xuống: “ Cố Tinh Trầm, câu xin lỗi này tôi đã đợi rất lâu. Chín năm rồi! Anh thiếu tôi.”

Cố Tinh Trầm nhìn Hứa Anh, cũng không cho Hứa Anh xem vẻ mặt lúc này của mình. Lực ôm lấy bả vai Hứa Anh có chút mạnh: “ Là tôi thiếu em. Thật xin lỗi, tất cả mọi thứ…. Đều xin lỗi.”

Thật xin lỗi

Đã lừa gạt em, thiết kế, cầm tù….

Thật xin lỗi.

Rõ ràng là thật sự yêu em, lại đem em yêu đến thống khổ vạn phần.

Tôi vẫn luôn, không phải là người tốt.

- --

Cố Tinh Trầm ấn ngón tay trên cửa, mở khóa vân tay một chạm đã mở.

Đèn huyền quang sáng lên mờ nhạt một chút. Cố Tinh Trầm một tay ôm lấy Hứa Anh tinh thần hoảng hốt, một tay cầm dép lê bọc bông nhung đưa cho cô.

“ Đứng không vững thì dựa vào tôi.” Anh nói.

Nhưng Hứa Anh không có phản ứng, cô hoàn toàn không phải bộ dạng ôn nhu khách khí khi ở quán cà phê kia nữa.

Cô cao ngạo lãnh diễm, hoàn toàn khác. Dọc theo đường đi không kêu một tiếng, chưa cho anh sắc mặt tốt nào.

Hứa Anh lung lay cong lưng, cởi giày, nhưng cũng không nghe lời mà đi dép lê vào, đi chân trần vào trong. Cho dù nơi này là lần đầu tiên cô tới. Nhưng với hình thức ở chung trước kia của bọn họ, Hứa Anh vẫn luôn luôn chưa bao giờ biết kiêng dè.

Cô muốn xấu tính thế nào liền xấu tính như vậy. Từ nhỏ cô đã muốn bắt nạt anh.

Cố Tinh Trầm mày nhăn lại: “ Quay lại đi dép, không đi dép sẽ bị cảm, nghe lời đi!”

Anh túm đôi tay cô kéo lại, giam cầm vào trong lồng ngực, sau đó ngồi xổm xuống, để cho Hứa Anh ngồi trên cánh tay mình, không màng cô phản kháng, Cố Tinh Trầm mạnh mẽ tròng dép lê lên.

“ Tôi không đi dép của anh! Biến thái.”

“ Muốn mắng thì cũng đi dép lại.”

Đi xong, Cố Tinh Trầm cảm thấy Hứa Anh đứng không vững liền không buông tay. Hứa Anh quá không bình thường, hốt hoảng.

Cố Tinh Trầm túm cô tới sopha ngồi xuống, lại tới bình nước rót nước ấm, đặt lên bàn trà cho cô.

Sau đó vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm.

“ Mang quần áo ướt thay đi, để cơ thể hấp thụ nhiệt. Dễ bị cảm lắm.”

“ Quần áo tắm rửa đã ở ngăn tủ phía sau của nhà tắm rồi.”

Hứa Anh đang giận dữ, nên đứng phắt dậy hướng nhà tắm mà đi.

Cố Tinh Trầm ngồi xuống ở sopha, Hứa Anh rời khỏi anh mới ngẩng đầu, ánh mắt vẫn luôn đi theo bóng dáng cô tới cửa phòng tắm.

Nhưng không nghĩ tới Hứa Anh ở cửa đã bắt đầu cởi quần áo, váy liền áo màu đen hơi mỏng, lột một cái liền rơi xuống đất.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Trong nháy mắt Cố Tinh Trầm nghiêng mặt đi.

Tiếng nước vang lên trong phòng tắm, nghe động tĩnh, rõ ràng cô cũng không thèm đóng cửa.

Tim đập có chút nhanh. Cố Tinh Trầm xoa xoa giữa mày, từ trong ngăn kéo bàn trà cầm ra một gói thuốc lá, xé mở, đi ra ban công trong không khí lạnh mà hút.

Bên chân là bồn lục la được anh chăm sóc khá tốt, lay động trong gió đêm, cọ vào mắt cá chân của anh, hơi hơi ngứa. Cố Tinh Trầm lại nhớ tới người phụ nữ tóc dài vừa rồi, bóng dáng eo nhỏ trắng muốt lay động.

Cố Tinh Trầm hút thuốc tư thế văn nhã, không có chút thô bỉ, đoan đoan chính chính mà đứng, trên mặt cũng không có biểu tình hưởng thụ gì.

Chỉ là khi sương khói thoát ra từ đôi môi đạm sắc của anh, có chút hương vị mê ly lười biếng.

Anh hút hai điếu, rốt cuộc cũng đem được hình ảnh kiều diễm không ngừng hiện lên trong đầu mà tản đi.

Mùi vị thuốc lá tản bớt, Cố Tinh Trầm mới vào nhà.

Nhưng mà trong phòng tắm lại rất dị thường, không có chút thanh âm nào. Quả nhiên cửa mở, bên trong chiếu sáng đèn, toàn bộ đèn đều được bật, ánh sáng cực kỳ chói từ cửa thoát ra.

Cố Tinh Trầm thử đứng ngoài cửa gọi hai tiếng, bên trong không đáp lại.

Nhớ tới bộ dạng hoảng hốt của Hứa Anh, anh có chút lo lắng, do dự một chút, vẫn là chạy vào.

Bồn tắm bị xả tràn nước, đang không ngừng trào ra bên ngoài.

Hứa Anh dựa vào tường, lại đang ngủ mất rồi. Mày khó chịu nhíu lại, trong miệng lại đang nói mơ lung tung gì đó.

Cố Tinh Trầm chạm vào trán Hứa Anh, mới phát hiện rằng cô đang sốt.

Nhớ tới vừa rồi cô tức giận vớ vẩn, hóa ra là sốt tới mơ hồ. Hứa Anh từ nhỏ đã có tính xấu, mỗi khi bị ốm tính tình rất kém, thần trí không tỉnh táo, rất thích nói mê sảng. Xong việc lại chẳng nhớ gì.

Cô vẫn luôn được nuông chiều từ bé, tật xấu thật sự không ít.

Tròng mắt Cố Tinh Trầm hơi động, ánh mắt bình tĩnh lại có chút chìm nổi.

Dưới làn nước trong veo, thân thể xinh đẹp của người phụ nữ, trắng nõn không tỳ vết. Người phụ nữ trưởng thành càng dụ hoặc, bị mặt nước sáng ngời chiếu rọi, nhộn nhạo. Phong cảnh không hề che dấu.

Đôi mắt Cố Tinh Trầm ngày càng tối đi, thanh lãnh trong ánh mắt lại có chút lửa cháy lên.

Phong cảnh của cô, thời thiếu niên anh đã từng nhìn qua. Chỉ là hiện tại, tựa hồ có chút bất đồng.

- -- Thành thục, lại đặc biệt…. Gợi cảm.

Sau đó, Cố Tinh Trầm rũ xuống mắt, bất đắc dĩ cười khổ.

Cô luôn là như vậy.

Không hề đề phòng trước mặt một người tham lam đầy ham muốn, tùy ý nổ rộ bao nhiêu sự tốt đẹp của mình.

Gan lớn như vậy.

Chẳng chút nào hay biết kỳ thật anh cũng giống như những người đàn ông khác thôi, bụng dạ khó lường.

_____

Tuy chúng tớ đã nói mỗi ngày sẽ ra một chương nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có ngày nghỉ do nhiều lý do(´・ω・")

Nếu nghỉ hơn 2 ngày chúng tớ sẽ đăng page thông báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.