Sau khi cơn mưa đánh úp bất ngờ vào ngày thứ ba, ở thành phố quay phim nổi lên một trận tuyết. Không phân biệt nam bắc, vừa ướt vừa lạnh, lại còn không có máy sưởi.
Hứa Anh diễn xong liền bọc áo lông vũ lấy tay xoa thái dương.
Đường Đường còn đang quay cùng nam chính, Chu Tư Minh đi tới phía Hứa Anh, muốn tìm chút ấm áp.
Cậu ta vẫn đang mặc âu phục giày da để quay phim, vừa ngồi xuống đã có chuyên viên trang điểm tới để trang điểm lại. Hứa Anh trong tay cầm kịch bản, nghiêng người dựa vào ghế mở hai mắt nhìn cậu ta. Chu Tư Minh ngẩng mặt, khóe mắt vừa lúc quét qua Hứa Anh đang nhìn cậu ta.
Chuyên viên trang điểm tránh ra xong, Chu Tư Minh cố ý cười có chút ái muội: “ Chị Hứa Anh, nhìn chằm chằm em như vậy, muốn phim giả tình thật sao?”
Hứa Anh nhìn chằm chằm cậu ta, cười như không cười.
Chu Tư Minh bị nhìn tới mức da đầu tê dại: “ Được rồi được rồi, chỉ nói đùa thôi đừng coi là thật.”
Tầm mắt Hứa Anh đảo qua Chu Tư Minh, áo sơ mi trắng sạch sẽ nghiêm cẩn. Làm trong đầu cô hiện lên hình ảnh một người khác.
Chu Tư Minh cầm lấy kịch bản: “ Chị cảm thấy vai diễn bên ngoài văn nhã bên trong ác liệt này em diễn thế nào?”
Hứa Anh cười cười có chút lười biếng cùng nghiền ngẫm, người quen đều biết trong lòng cô bây giờ đang trào phúng, người không quen thì chỉ cảm thấy cô gái này cười thật mê người.
“ Cũng được.”
“ Được lại còn thêm chữ cũng, đó là chẳng ra gì phải không?”
Chu Tư Minh ánh mắt tinh tường, vừa mới từ vòng âm nhạc tới đóng phim không lâu, về mặt kỹ thuật diễn cũng hơi khuyết thiếu.
“ Aizz, khi đóng phim xong em mới phát hiện, làm âm nhạc vẫn dễ hơn nhiều. Chỉ là không kiếm tiền được nhiều bằng đóng phim và quay chương trình. Chị Hứa Anh, chị vì sao lại rời khỏi vòng âm nhạc? Lúc ấy chị thật nổi, rất nhiều em gái em họ, cả mấy đứa trẻ hàng xóm của em cũng coi chị là thần tượng.”
Hứa Anh im lặng, cúi đầu nhìn kịch bản mình.
Chu Tư Minh thấy mình tự nói tự nghe, lại nghĩ vừa rồi đạo diễn lấy rất nhiều thứ ném cậu ta, trong lòng có chút áp lực.
“ Chị Hứa Anh, coi như em với chị đều từ vòng âm nhạc đi ra, cho em chút chỉ dẫn được không?”
Chu Tư Minh nhích thái dương lại gần Hứa Anh.
Hứa Anh đẩy đầu cậu ta: “ Được rồi, chẳng qua…. Loại văn nhã bại hoại không dễ diễn như vậy đâu.”
“ Không sao, chị cứ nói, miễn sao để tý nữa em không bị đạo diễn mắng nữa.”
Hứa Anh nghiêng đầu chống cằm, đánh giá Chu Tư Minh, trong đầu lại thoáng nhớ tới người đàn ông kia….
Chu Tư Minh không biết suy nghĩ của Hứa Anh, chỉ thấy cô xuất thần mà cân nhắc gì đó, sau đó lông mày chậm rãi nhăn lại, tâm tình tựa hồ không quá tốt.
Qua vài giây, Hứa Anh quả nhiên buông đôi chân đang bắt chéo, khép lại kịch bản đứng lên.
“ Chị Hứa Anh chị đi đâu vậy?”
Hứa Anh đội mũ áo lông vũ lên, nghiêng đầu liếc mắt Chu Tư Minh: “ Hút thuốc.”
Chu Tư Minh: …..
Chu Tư Minh bị từ chối làm lơ thỉnh cầu nên ánh mắt ảm đạm, cuối cùng Hứa Anh đi hai bước vẫn bừng tỉnh lương tâm, quay đầu lại, nhàn nhạt nói:
“ Tôi thấy loại vai diễn văn nhã bại hoại này, phẩm vị rất cao.”
“ Phải mặc âu phục Armani, đeo thắt lưng Hermes.”
“ Phải là người đàn ông thuần tịnh nhất trên đời này.”
- --
Hứa Anh ở bên ngoài hút thuốc. Đi vài bước dạo quanh quảng trường nhỏ, bên cạnh có một chiếc xe bán tải tự động, cùng với một cửa hàng tiện lợi. Vài người đang ra vào. Cô ngửa đầu phun khói thuốc, thấy có hạt tuyết thật nhỏ từ bầu trời rơi xuống, vừa chạm tới mặt đất liền tan thành nước.
Tới tận vừa rồi Hứa Anh mới phát hiện chính mình thế mà lại đem nhất cử nhất động của bạn trai cũ, từng cử động của mi mắt nhớ rõ ràng như vậy.
Anh không cười nhiều lắm, có loại lạnh nhạt trời sinh, nhưng một khi đã cười lên sẽ làm rung động trái tim người khác.
Anh rất ít khi từ chối, tình tính rất tốt, nhưng ngẫu nhiên sẽ lộ ra chút khó tính, khiến cho người khác phải e dè.
Anh ngẫu nhiên sẽ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn sẽ chịu thua, bao dung cho đối phương.
Cũng ngẫu nhiên, anh từ chối thương lượng, thà gãy chứ không chịu cong, vừa kiêu ngạo vừa cố chấp.
Thuốc vừa bị đốt một đoạn ngắn, đã bị ấn thật mạnh ở trong gạt tàn thuốc bên cạnh thùng rác.
Hứa Anh không có tâm tình hút thuốc, vì để giữ hàm răng trắng tinh mấy năm nay cô rất ít hút thuốc, chỉ là gần đây…. Tâm tình có chút đặc biệt.
Cô xoay người trở về studio, liền nghe thấy bên cạnh có hai ba người đang vừa hút thuốc vừa xem di động nói về Từ Viện Viện.
Tin tức Từ Viện Viện được bao dưỡng bùng nổ đã hai tuần, nhiệt độ vẫn không hề giảm xuống. Chỉ có Hứa Anh mới biết được, cô ta không phải chỉ bị một gã nhà giàu bao dưỡng. Từ Viện Viện này, không còn cơ hội trở về giới giải trí nữa rồi.
Hứa Anh vừa bước một bước, liền nghe thấy mấy người kia nói:
“ Ôi mẹ ơi, mặt người dạ thú, trẻ con vị thành niên cũng cưỡng bức được.”
“ Từ Viện Viện cũng thật đáng thương.”
“ Phải không.”
“ Xã hội loạn thật.”
“ Không phải bắt đầu từ giáo dục trong gia đình sao….”
“ Thật xấu xa.”
Hứa Anh sửng sốt một chút.
…… Từ Viện Viện đáng thương?
Hướng gió gì vậy.
Cô có chút không hiểu nổi.
Sau đó Hứa Anh liền nhận được WeChat của Đường Đường:
< Xem Weibo đi>
< Có tuồng!!>
- --
Hôm nay, mọi loại tin tức trên Weibo đều treo một cái tên: Phí Lương Sơn.
Hot search Weibo xuất hiện một bảng các tin tức.
Tin thứ nhất: # Từ Viện Viện lên án Phí Lương Sơn mặt người dạ thú # Hot 524 vạn người thảo luận.
Bên dưới còn có một hot search mới vẫn luôn không ngừng nhảy lên trên.
# Từ Viện Viện mỗi khi kêu liền sẽ bị bắt #
# Mặt người dạ thú trong bản hiện thực #
# Đã từng van xin hiệu trưởng buông tha #
# Bao nhiêu pháp luật tôi học đều cho chó ăn hết #
Thời gian nghỉ ngơi ở phim trường khá nhiều, Hứa Anh ngó mắt đại khái đã chẳng thấy ai.
Từ Viện Viện hóa ra là xin giúp đỡ bị người ta từ chối, dưới sự tức giận lại cắn ngược lại người bao dưỡng cô ta. Cô ta lên án một ông lớn có hành vi bạo lực với mình.
Thật giả khó phân biệt.
Hứa Anh cũng lười xem. Thù báo đã xong, tin tức lung tung trong vòng quá nhiều, cũng lười lãng phí thời gian.
Buổi tối quay phim xong, Hứa Anh cùng Đường Đường cùng nhau trở về khách sạn, hai người có tình bạn rất tốt, thường xuyên đi với nhau.
Đường Đường cùng cô đắp mặt nạ, hai người nói chuyện không yên, Hứa Anh rót hai ly rượu, một ly đưa cho Đường Đường, một ly cho chính mình.
Cô dựa lưng vào cửa sổ nhấp một ngụm rượu: “ Phí Lương Sơn lợi hại vậy sao? Nơi nơi đều là tin của ông ta.”
“ Đương nhiên!” Đường Đường nói không cần nghĩ: “ Vậy mà cậu còn không biết Phí Lương Sơn là ai”
Hứa Anh phe phẩy ly rượu: “ Không biết.”
Đường Đường lột mặt nạ, một bên xoa mặt một bên nói: “ Ông ta sưu tầm được bảy loại chứng nhận trong CCTV, hơn nữa còn đều là << Thành công >> << Từ thiện >> << nhân vật lớn >> đủ thể loại cao cấp, không chỉ là quan còn là nhà giáo dục, là giảng viên của trường cao đẳng pháp luật chuyên nghiệp, chẳng qua đó chỉ là chút râu ria thôi, chủ yếu, ông ta chính là hiệu trường cùng giám đốc đại học C – Đại học tư nhân nổi tiếng nhất trong nước! Đại học C thật sự rất tốt, đội ngũ pháp luật cực kỳ mạnh, Phí Lương Sơn cũng xuất thân từ luật sư. Tóm lại là rất thành công.”
Hứa Anh gật gật đầu: “ Nghe danh hiệu cũng không ít.”
Đường Đường: “ À đúng rồi! Phí Lương Sơn còn có chút liên quan tới nghề chúng ta đấy.”
Cô ở trên mạng tìm được một bức ảnh tuổi trẻ của Phí Lương Sơn đưa cho Hứa Anh xem: “ Hơn hai mươi năm trước ông ta từng quay một bộ điện ảnh rất nổi, là tình nhân trong mộng của muôn vàn thiếu nữ. Mẹ tớ giữa trưa xem được tin tức, khó chịu tới mức ăn cơm không vào ….”
“ Tiểu Anh à, cậu buông cái tát này ra, làm đổ luôn một cây cổ thụ.”
Hứa Anh nửa tin nửa ngờ, nhận lại di động.
Ảnh chụp đã lâu, sắc thái cũng có chút biến dạng.
Người đàn ông kia rất cao, thanh thuần như ngọc, trên mặt có nụ cười ôn hòa, tóc sau gáy rất chỉnh tề, còn vuốt keo nhìn rất tinh thần, bộ âu phục màu xám nhạt, trên mũi có một đôi kính. Rát nghiêm cẩn, khí chất văn nhã, ánh mắt còn có sự kiêu ngạo sắc bén đầy hứa hẹn của tuổi trẻ.
Thoạt nhìn, là một người đàn ông vừa chính trực vừa rụt rè.
Thật sự khác xa hình ảnh một tên tội phạm cưỡng gian.
Hứa Anh lười nhác quét qua ánh mắt đôi môi của Phí Lương Sơn, băn khoăn một hồi lâu.
Chậm rãi, nhíu mi….
Đường Đường vào buồng vệ sinh rửa mặt lại, một bên chiếm lấy bàn trang điểm của Hứa Anh, một bên nhìn trong gương xem Hứa Anh nhìn di động: “ Tháng sau là Tết, cậu về thành phố S hả?”
Hứa Anh buông di động: “ Về. Tớ mà không trở về có thể bố mẹ tớ sẽ lấy cái chết ra để bắt tớ rời khỏi vòng giải trí!”
Đường Đường bị Hứa Anh chọc cười: “ Tớ xem diễn đàn WeChat hồi cấp ba, năm sau bạn cùng trường sẽ họp lớp.”
Cô đẩy nắp hộp kem dưỡng da, quay đầu lại hỏi Hứa Anh:
“ Cho nên cậu có đi không?”
“ Hoa hâu giảng đường đại minh tinh.”
- --
Hứa Anh tối hôm qua mười giờ đặt vé máy bay tới thành phố S.
Chú Đàm cũng đã già, tài xế đổi thành con của chú ấy, ở sân bay đón cô trở về nhà. Bố mẹ cô sớm đã chuẩn bị xong bữa ăn khuya, chờ cô.
Cô chỉ mang chút quần áo nhẹ nhàng cùng hành lý đơn giản.
Hành lý không thể không có của Hứa Anh, chỉ có một con mèo già.
Khí hậu nam bắc khác biệt rất nhiều.
Hứa Anh ở phương nam lâu rồi, đột nhiên trở về giọng nói có chút nghẹt, phải hong máy sưởi ngủ một đêm, hừng đông lên còn chảy máu mũi không ngừng.
Đêm 30 náo nhiệt.
Bà ngoại kiêng dè, lại cứng rắn nói: “ Bình minh rực rỡ thật, dự báo năm sau Hứa Anh của chúng ta sẽ rất hot, chắc chắn sẽ trở thành ảnh hậu.”
Cả nhà cũng theo đó mà vui mừng, bịt mắt nói lời nói dối. Hứa Anh một bên ngồi sopha nghịch móng tay, một bên ý vị thâm trường mà cười nhìn bọn họ biểu diễn.
Những ngày tháng này, cô cảm nhận được sự thuần tịnh, ấm áp của gia đình mà khi niên thiếu không nhận ra.
Buổi tối khi ăn bữa cơm đoàn viên, cả nhà có mặt mới phát hiện được bà ngoại đã già, không được minh mẫn bày thừa một bộ chén đũa trên bàn.
Mẹ Hứa nhanh chóng để người ta cất đi, thừa chén đũa không may mắn.
Bà ngoại lại ngăn cản: “ Cất cái gì mà cất? Tinh Trầm còn phải đến ăn.”
Đôi tay già nua cầm lấy tay Hứa Anh, mu bàn tay có chút đốm đồi mồi: “ Học xong lớp bổ túc rồi phải không? Sớm như vậy đã trở về, không phải lại trốn học chứ!”
Hứa Anh cứng đờ người.
“ Mẹ, mẹ lẫn rồi. Tinh Trầm không tới được.”
“ Đúng vậy mẹ, bây giờ làm gì còn lớp học bổ túc nữa. Cháu mẹ cũng đã hai mươi mấy, Tinh Trầm sao còn có thể dạy bổ túc cho nó.”
Bà ngoại còn đang mơ màng lầm bầm lầu bầu hồ đồ không tin, rõ ràng nhớ rõ hôm qua Cố Tinh Trầm còn tới nhà dạy bổ túc cho Hứa Anh.
Hứa Anh cầm chiếc đũa, bị bố mẹ quét một ánh mắt phức tạp, từ trên bàn gắp một miếng thịt dê, đặt trong chén của bà lão.
“ Bà ngoại, cháu đã chia tay Cố Tinh Trầm rất nhiều năm.”
“ Cho dù cậu ấy có học xong lớp bổ túc, cũng sẽ không tới nhà của chúng ta ăn cơm nữa.”
- --
Ăn xong cơm tất niên, Hứa Anh cùng người nhà xem TV một lát, ngồi mãi cũng chán. Mỗi năm lại là một bản chương trình xuân vãn. Chủ nghĩa giáo dục, đối với một học tra thâm niên như cô thì chính là một loại tra tấn tinh thần.
Hứa Anh kiên trì trong chốc lát, liền rửa mặt lên lầu.
Trước kia ăn xong cơm tất niên, biệt đội xấu xa đều sẽ tề tụ vui chơi, tiêu tiền như nước hát ca suốt đêm, cực kỳ xa hoa lãng phí.
Nhưng năm nay không còn nữa.
Trần Tinh Phàm mang thai lại phá thai, chung quy vẫn chẳng thế giấu được Giang Hoàn. Hai người gần đây ồn ào túi bụi. Trần Tinh Phàm trốn còn trốn không kịp, sao có thể tụ hội.
Hứa Anh đang trả lời một số tin nhắn WeChat thăm hỏi tân niên, sau đó đẩy ra cửa sổ, đem con mèo già ôm trong ngực vuốt ve.
Ngoài cửa sổ bóng đêm mù mịt, có các loại pháo trúc không khí Tết hỗn độn.
Đối diện là một toàn nhà hàng xóm giăng đèn kết hoa, người già trẻ nhỏ cãi cọ ồn ào, ngẫu nhiên truyền tới thanh âm một hai tiếng.
Không khí hài hòa, náo nhiệt.
Rõ ràng là thời điểm vui vẻ thả lỏng, Hứa Anh lại cảm thấy chính mình có chút kỳ quái, vui không nổi, cô xoa đầu mèo.
“ Tiểu Anh, con đã từng cùng với chủ trước ăn Tết bao giờ chưa?”
Mèo già ngáp một cái, mặt lười biếng.
“ Nhìn cái mặt lười của con kìa.” Hứa Anh không kiên nhẫn, bắt con mèo đang muốn bỏ đi về, xoa mặt già, con mèo vẻ mặt khó chịu: “ Tính tình mẹ đã kém, con so với mẹ còn kém hơn, đừng nhúc nhích! Ngoan mẹ ôm một lát!”
Cuối cùng con mèo vẫn chạy.
- --
Hứa Anh buông xõa tóc dài, dựa bên cửa sổ ngồi xuống, hai chân giao nhau, có loại đường cong gợi cảm tuyệt đẹp của người phụ nữ trưởng thành.
Cô ôm cánh tay, kẹp thuốc lá nữ sĩ rất nhỏ, giữa ngón tay trắng nõn tỏa ra khói sương lượn lờ.
Ngoài cửa sổ ánh trăng tràn vào, tinh tế, bên cạnh có một chòm sao nhợt nhạt.
Mỗi khi xem bầu trời đêm, Hứa Anh không khỏi nhớ tới, người nào đó trong tên có chữ Tinh ( Sao).
Là người đàn ông thứ nhất, cũng là duy nhất của cô.
Ánh trăng trống rỗng.
Hứa Anh không khỏi ức chế suy nghĩ.
Cố Tinh Trầm, bây giờ ăn Tết như nào vậy?
Có phải…. Một người hay không.
Điếu thuốc được châm lên, Hứa Anh một ngụm cũng không hút chỉ lo suy nghĩ ngây ngốc.
Sau đó chờ thời điểm thuốc lá đốt tới đầu ngón tay, Hứa Anh tùy tay ném sang gạt tàn bên cạnh, chờ tâm tình ổn định lại mới phát hiện con mèo già vừa ăn cơm ở bếp xong quay về.
Con mèo Tiểu Anh nhìn chằm chằm cô.
Hứa Anh đem tóc hất sang lưng, trừng nó liếc mắt: “ Nhìn cái gì!”
Mèo: “ Mieo ~”
Laptop bị đặt trên bàn, mở ra. Hứa Anh nhìn thời gian, 23:55.
Còn năm phút là đến năm mới.
Cô mở Weibo, ở thanh tìm kiếm đáng tên, sau đó ở phía dưới nhảy ra vài dòng chữ: “ Cửa gara”, “ Cha đứa trẻ”,” Bạn bè Hứa Anh” tin tức cần tìm, phía trên còn đính kèm một tài khoản Weibo được chứng thực @Cố Tinh Trầm.
Hứa Anh điểm vào giao diện Weibo, vuốt xuống xem trang cá nhân của đối phương, gần đây là một bài đăng mười mấy ngày trước, một tin tức thu mua công ty sản xuất, còn có một chút biểu đồ đường cong cô không hiểu.
Hứa Anh vuốt lên vuốt xuống, cũng không thấy cái nào mới hơn, nhưng thật ra có một bài được ghim ngay đầu trang, chính là --- Bài viết làm sáng tỏ sự kiện ở cửa gara, phủ nhận quen biết dan díu với nữ minh tinh Hứa Anh trên Weibo.
Đúng là trợn mắt nói dối.
Bên dưới còn có một số bình luận bày tỏ sự mê muội, nói anh ấy là quân tử cấm dục, sùng bái hết mức. Chẳng qua anh cũng không phải nhân vật trong giới giải trí, những bình luận đó đều đã từ một hai tháng trước kia.
Fans tới nhanh, đi còn nhanh hơn.
Đêm khuya mười hai giờ, cuối cùng đã tới năm mới.
Hứa Anh mở tin nhắn ở acc phụ, học khẩu khí các fangirl không não trên Weibo bình luận kêu một tiếng chồng hai tiếng chồng gửi qua:
< Chồng ngoan, năm mới vui vẻ ( pháo bông)>
< Thật vui vẻ nhé>
< ( mặt cười) ( yêu anh) ( thả tim)>
Gửi xong, Hứa Anh tắt đi cửa sổ giao diện rồi tùy tay mở một giao diện mới, sau đó Hứa Anh liền sửng sốt:
Giao diện Weibo Cố Tinh Trầm, có thêm một bài chúc năm mới mang tính chất công việc.
Thời gian: Một phút trước.
Anh ấy, đang online??
Hứa Anh, có chút đần độn.
Sau đó, acc phụ Weibo nhắc nhở có tin nhắn mới, cô click chuột mở vào, chỉ có hai chữ.