Cỏ Ba Lá (Three-Leaf Clover)

Chương 65



Đưa tay lên xem giờ, còn hơn một tiếng nữa mới tới lúc hẹn dùng bữa cùng Chủ tịch và Phu nhân. Còn kịp quay về nhà lấy chút đồ, cô đem về một số đồ thủ công của Trung Quốc cho Phu nhân, bà rất thích những thứ này.

Đúng giờ, Diệp Hạ có mặt trước cổng một dinh thự có lối kiến trúc cổ của Trung Quốc. Các gian nhà, đình viện được thiết kế vô cùng tinh tế, mái cong, cổng vòm; kết hợp hoàn hảo giữa hiện đại và cổ đại, hồ nước, vườn cây xanh nối tiếp nhau. Dạo bước nơi đây, khiến người ta có cảm giác như lạc trốn tiên cảnh.

Phu nhân là con lai, bố là người Mỹ còn mẹ là người Trung, bà lớn lên giữa sự giao thoa văn hóa của hai đất nước nhưng vì ảnh hưởng từ mẹ bà- nhà nghệ thuật gia nổi tiếng nên đặc biệt yêu thích nét văn hóa với bề dày lịch sử ngàn năm của Trung Quốc. Bởi thế nơi này đã được xây dựng, là Chủ tịch đặc biệt vì bà mà làm. Tình yêu chính là đáng ngưỡng mộ như vậy đó.

Biết Diệp Hạ đã quay về, còn đến dùng bữa nên Phu nhân tự tay chuẩn bị rất nhiều món mà cô thích khiến cô được một bữa thỏa mãn, ăn no căng bụng. Ăn xong, Diệp Hạ đem những món đồ thủ công mình mang tới ra tặng cho Phu nhân, bà ngắm chúng không rời mắt, lôi kéo Diệp Hạ nghiên cứu một hồi lâu.

Ở một đình viện ngoài trời, Chủ tịch đang ngồi nhâm nhi trà, đọc sách. Thấy Diệp Hạ đi tới, ông bỏ sách xuống, mỉm cười hỏi: “Phu nhân chịu thả con đi rồi sao?”.

Diệp Hạ tinh nghịch đáp: “Phu nhân bận nghiên cứu sâu hơn nên đuổi con đi tìm bác chơi”.

“Vậy ta đành miễn cưỡng tiếp nhận. Hôm nay con có chuyện gì muốn nói”.

Thu lại dáng vẻ vui đùa, Diệp Hạ nghiêm túc nói: “Là chuyện của con và Dật Phàm. Bọn con chỉ coi nhau là anh, em thân thiết, thực sự không có tình cảm với nhau. Con xin lỗi vì thời gian qua đã lừa dối bác”.

Nghe xong, sắc mặt của Chủ tịch rất không tốt, ông tức giận vì bị lừa dối. Diệp Hạ định nói vài lời xoa dịu cảm xúc rồi giải thích tiếp thì Trác Dật Phàm tới, đi cùng anh còn có Dương Dĩnh.

Diệp Hạ quay sang nhìn hai người họ, hạ giọng hỏi nhỏ: “Sao anh lại ở đây? Còn cả Tiểu Dĩnh nữa”.

“Bọn anh có việc muốn thưa. Nghe nói em ở đây, biết em định làm gì nên không thể để em chịu trận một mình được”.

“Vậy cũng không cần đưa Tiểu Dĩnh tới, cô ấy sẽ phải chịu tổn thương”.

“Anh sẽ bảo vệ tốt cô ấy. Hơn nữa, không phải còn có em sao”.

Đang trao đổi thì Chủ tịch lên tiếng: “Không phải đứng đây to nhỏ, hai đứa mau giải thích rõ cho ta” đoạn ông nhìn sang Dương Dĩnh: “Harry, cô gái này là ai? Tại sao con lại đưa cô ấy tới đây?”.

Trác Dật Phàm bước sang đứng cạnh Dương Dĩnh, từ nãy tới giờ cô ấy đều trốn ở sau lưng anh, có lẽ bị khí thế của Chủ tịch dọa. Mười ngón tay đan vào nhau, chiếc nhẫn cầu hôn nằm trên ngón tay, anh nắm tay cô ấy giơ lên: “Đây là Dương Dĩnh- vợ chưa cưới của con. Hôm nay, con dẫn cô ấy tới để ra mắt bố, mẹ”.

Chủ tịch đặt mạnh chén trà đang cầm xuống bàn, lớn tiếng nói: “Làm càn”.

“Con nghiêm túc, Dương Dĩnh là người con muốn lấy làm vợ, muốn bảo vệ và chăm sóc suốt cuộc đời này. Con rất xin lỗi vì thời gian qua đã cùng Diệp Hạ lừa dối bố”.

“Ta không đồng ý. Lời xin lỗi này của con và Diệp Hạ ta cũng không chấp nhận. Ta tin tưởng hai đứa như thế mà nhận lại là sự lừa dối. Hiện tại ta rất không muốn nhìn thấy hai đứa”.

Diệp Hạ đứng bên cạnh ngoan ngoãn nghe khiển trách, là bọn họ sai trước, chờ cho tâm tình của Chủ tịch nguôi xuống cô mới lên tiếng: “Con có thể nói vài lời được không ạ?”. Nhận được sự đồng ý, cô nói tiếp: “Ngay từ đầu là bọn con không đúng khi đã cùng nhau giả thành người yêu, bọn con không có lời nào để biện minh. Ngoài lời xin lỗi, con cũng không biết phải nói gì. Dật Phàm đã tìm được nửa kia phù hợp với mình, con mong bác có thể chấp nhận và chúc phúc. Tình yêu không thể miễn cưỡng và gượng ép được. Bậc làm cha, mẹ nào mà không mong con mình hạnh phúc ạ. Tình yêu của bác và Phu nhân rất đáng ngưỡng mộ”.

Sau khi Diệp Hạ nói xong, Chủ tịch yên lặng một lúc lâu mới nói: “Ta sẽ không phản đối nhưng ta muốn trao đổi một điều kiện, là với Daphne”.

Diệp Hạ nghe vậy liền nói: “Là điều kiện gì ạ?”.

Chủ tịch lấy một tập tài liệu đặt lên bàn, chậm rãi nói: “Ở đây là 10% cổ phần của Tập đoàn, ta muốn chuyển nhượng nó cho con. Sau đó con bàn giao lại toàn bộ chức vụ hiện tại, ở Tập đoàn phụ giúp Harry với chức vụ Giám đốc mảng tạp chí, ít nhất là 5 năm”.

Nghe xong, Diệp Hạ rơi vào trầm tư, mãi sau cô mới lên tiếng: “Con đã sớm đồng ý giúp đỡ Dật Phàm quản lí Tập đoàn, chỉ là chưa nói với bác. Trước đó con đã suy nghĩ khá nhiều và quyết định chấp nhận, vì anh ấy, vì muốn bản thân có cơ hội thử thách. Bọn con là anh, em, con tình nguyện trở thành trợ thủ mà không cần lợi ích gì. Con biết bác tin tưởng, tín nhiệm con nhưng đứng từ góc độ thương nhân, có lợi ích buộc chặt vẫn đảm bảo hơn, đây là đường lui, con có thể hiểu. Lợi ích này đối với con quá lớn rồi ạ, con không thể nhận”.

“Được, giữa chúng ta không nói đến vấn đề lợi ích. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, ta đã quý mến con, nếu không sau đó đã không giới thiệu Dật Phàm và con quen nhau mà Phu nhân cũng rất yêu quý con. Chúng ta đều xem con như con gái, 10% cổ phần là ta đơn thuần muốn cho con, không vì bất cứ điều gì, không kèm thêm điều kiện. Vì sợ con không nhận nên mới gắn nó với việc phụ giúp Dật Phàm. Ta biết tình cảm anh, em của hai đứa chắc chắn con sẽ không từ chối”.

“10% cổ phần giá trị không nhỏ, con không thể nhận được”.

“Con không đồng ý nhận, cuộc hôn nhân của Dật Phàm sẽ không thành”.

Bị dồn đến sắp không còn đường, Diệp Hạ cố vùng vẫy: “Bác không nói đạo lý”.

Trác Dật Phàm ở bên cạnh giật tay Diệp Hạ, nói nhỏ: “Em đồng ý đi, đại sự cả đời của anh nằm trong tay em đó. Em nhận rồi, anh lấy được vợ mà em có tiền”.

“Thực sự giá trị của nó không hề nhỏ, còn kéo theo bao nhiêu lợi ích và người nhòm ngó nữa. Em nhận không nổi”.

“Em là trợ thủ của anh, em nhận không phải là đang giúp anh có thêm nhiều quyền lên tiếng ở Tập đoàn hay sao. Hơn nữa, hạnh phúc của anh và Tiểu Dĩnh cũng được giải quyết”.

Diệp Hạ đã bị lời nói của Trác Dật Phàm làm lung lay rồi, cô nhắm mặt lại suy nghĩ sau đó hít sâu một hơi hạ quyết định: “Con đồng ý nhận 10% cổ phần này”.

Chủ tịch đẩy tập tài liệu tới trước mặt Diệp Hạ: “Có thế chứ. Con kí tên lên đây là được, ngày mai Luật sư sẽ làm các thủ tục cần thiết”.

Cầm bút phóng khoáng kí tên mình lên tài liệu chuyển nhượng, xong xuôi Diệp Hạ chuyển lại cho Chủ tịch. Ông vui vẻ cất nó đi: “Con gái ngoan. Không thể làm con dâu nhưng chắc con gái thì được chứ?”.

Diệp Hạ giận dỗi đáp: “Không được, bác chơi xấu”.

Cô cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi. Trong chuyện này nói thế nào cũng là cô được lợi. Có thêm người yêu thương mình, Chủ tịch và Phu nhân luôn đối xử rất tốt và chân thành với cô, cô rất sẵn lòng được trở thành người thân của họ. 10% cổ phần giá trị không nhỏ, lợi nhuận của Tập đoàn cô sẽ được một phần, có nó lời nói của cô cũng sẽ có trọng lượng, sau này khi làm việc sẽ dễ dàng hơn. Cuối cùng, còn giúp được Trác Dật Phàm và Dương Dĩnh tới với nhau.

Không biết Phu nhân xuất hiện ở đây từ bao giờ, bà khẽ trách cứ Chủ tịch: “Ông lại ở đây bắt nạt bọn nhỏ”.

“Đâu có, tôi vừa giúp bà thu về một cô con gái và một nàng dâu đó chứ”.

“Vậy vừa rồi ai giả vờ tức giận còn uy hiếp mấy đứa nó”.

Giả vờ tức giận? Cô có nghe nhầm không vậy? Vậy vừa rồi, vừa rồi, vừa rồi. Diệp Hạ muộn màng nhận ra:

“Bác đào hố con”.

Chủ tịch vui vẻ cười xem như thừa nhận, sau đó nói: “Ta đã sớm nhìn ra hai đứa không có tình cảm rồi nhưng vẫn làm ngơ vì hi vọng sẽ có thể có chút gì đó. Chuyện của Harry và vợ chưa cưới ta có biết đôi chút, nó giấu quá tốt. Về chuyện này ta rất tán thưởng, nó đủ mạnh để bảo vệ người mình yêu. Tin chắc rằng trong tình cảm hay sự nghiệp Harry đều làm tốt. Nó thực sự trưởng thành và có bản lĩnh, ta rất yên tâm. Tập đoàn đủ lớn mạnh rồi, không cần phải liên hôn gì đó để củng cố địa vị, tự chúng ta có thể làm được. Hơn nữa giờ là thế kỷ bao nhiêu rồi, chúng ta tiếp thu nền giáo dục và tư tưởng tiên tiến, thế nên sẽ không ép hôn. Tình yêu và hôn nhân là tự do, con cháu tự có phúc của con cháu”.

Trác Dật Phàm xúc động nói: “Cảm ơn bố”. Đứa con trai nào khi trưởng thành cũng đều muốn nhận được lời công nhận, tán thưởng về thành tựu của mình từ bố- người vĩ đại nhất trong cuộc đời.

Chủ tịch đi qua vỗ vai con trai: “Cảm ơn cái gì chứ. Nếu đã quyết định sẽ nắm tay cô ấy đi đến cuối cuộc đời thì phải đối xử tốt với cô ấy, chăm sóc tốt cho người ta, không được để con bé chịu tổn thương”.

“Con làm được”.

Chủ tịch quay qua Dương Dĩnh, mỉm cười hiền từ: “Để con phải tổn thương rồi. Vì muốn đạt được mong muốn nên ta mới diễn màn kịch vừa nãy, xin lỗi con. Ta rất vui và chào đón sự có mặt của con- thành viên mới của gia đình ta”.

Dương Dĩnh từ lúc bước vào đây vẫn luôn trong trạng thái lo sợ, cũng đã hạ quyết tâm sẽ vững tinh thần để đối mặt với tất cả rồi. Nhưng diễn biến câu chuyện khiến cô chưa tiêu hóa kịp. Chủ tịch vừa mới tức giận phản đối mối quan hệ của cô và Trác Dật Phàm, giờ đang quan tâm đến cảm nhận của cô, còn xin lỗi cô nữa.

Dù sao cũng lăn lộn một thời gian, kinh qua nhiều việc nên Dương Dĩnh rất nhanh đã phản ứng lại, cô vội đáp lời: “Con đã chuẩn bị tốt tâm lí, không sao ạ. Con rất vui vì được chào đón”.

Nghe Dương Dĩnh đáp lời, Chủ tịch càng cười sâu hơn. Cô con dâu này rất thật thà, rất đáng yêu.

Trong lúc vô tình, cô nàng Dương Dĩnh đã ghi được điểm tuyệt đối trong lòng phụ huynh.

“Vào nhà thôi, ngoài này bắt đầu lạnh rồi”. Nói rồi Chủ tịch quay sang phía Phu nhân: “Đi thôi quý phu nhân của tôi, chúng ta cùng trò chuyện tìm hiểu về nàng dâu mới nào”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.