Được thức dậy trong vòng tay của người mình yêu là một điều hạnh phúc, Diệp Hạ cũng không là ngoại lệ. Cô mỉm cười mãn nguyện nằm ngắm người trước mắt. Tại sao nhìn đến nhiều như vậy rồi mà cô không thấy chán vẫn thấy người này đẹp đến vô thực.
Ngô Diệc Hiên cũng đã tỉnh, giọng trầm khàn mang theo nét ngái ngủ: “Không biết nhan sắc của vi phu có thể thay cơm?”.
“Có thể, ăn không được nhưng bán được rất nhiều tiền”.
“Sao lại không ăn được?”, Ngô Diệc Hiên lật người đè lên Diệp Hạ, nhướn mày, mỉm cười nói: “Ăn rất ngon đó” rồi cúi người xuống muốn hôn cô.
Diệp Hạ đưa tay đẩy Ngô Diệc Hiên, ngăn chặn hành động của anh. Buổi sáng rất dễ châm lửa, cướp cò. Hôm qua cô bị “ăn” đến sạch sẽ, giờ eo mỏi, người ê ẩm, không chịu nổi nữa đâu.
Hành động bị ngăn cản, Ngô Diệc Hiên gục đầu lên vai Diệp Hạ lầm bầm oán thán: “Vợ, em thật tàn nhẫn”.
“Không tàn nhẫn không được”, nói rồi Diệp Hạ đưa tay vỗ vỗ lên người Ngô Diệc Hiên: “Anh mau đi làm bữa sáng đi”.
Không được ăn thịt thì cũng phải được chút vụn, Ngô Diệc Hiên ôm cả người, cả chăn “gặm” thịt một hồi mới nhận mệnh đi chuẩn bị bữa sáng. Dù sao anh cũng ở đây còn lâu còn dài, giờ “ăn” không được thì lúc khác, người cũng đã sớm là của mình rồi.
Công việc ra mắt bộ sưu tập mới đã bước tới giai đoạn cuối, sắp hoàn thành rồi, dạo này ngày nào cũng vùi đầu ở Công ty nên hôm nay Diệp Hạ quyết định lười biếng nghỉ việc, ở nhà tận hưởng thế giới hai người, dù sao cũng là Giáng sinh nữa mà.
Nhấp một ngụm cà phê Ngô Diệc Hiên mới pha, Diệp Hạ hỏi anh: “Anh ở đây tới bao giờ? Có kế hoạch gì không?”.
“Kế hoạch của anh là ở đây đến gần Tết để em bao nuôi, không có công việc gì cả”.
Người này ở trước mặt cô xem da mặt là vật ngoài thân thì phải. Nghĩ tới công việc của anh cô có chút lo lắng: “Từ giờ đến lúc đó còn hơn 2 tháng, anh đi lâu vậy có ổn không?”.
“Anh sắp xếp công việc ổn thỏa rồi”.
Xem ra anh vì muốn có nhiều thời gian ở bên cô mà đã vất vả rồi. Thật tốt, vì gặp được anh. Gặp được người sẵn sàng vì em mà bỏ ra rất nhiều.
Làm tổ trên sô pha cả buổi sáng, ăn xong bữa trưa Diệp Hạ lại quay về vị trí cũ. Mấy món ăn mà Ngô Diệc Hiên nấu rất hợp khẩu vị nên Diệp Hạ ăn nhiều hơn bình thường, thế nên giờ cô thấy hơi tức bụng, đúng là cái miệng làm hại cái thân.
Ngô Diệc Hiên bưng từ trong bếp ra một cốc nước chanh muối đưa cho Diệp Hạ: “Em mau uống đi, sẽ tiêu hóa tốt hơn đó”.
Nước chanh muối đã uống được một lúc mà vẫn không có hiệu quả, Diệp Hạ lăn lộn trên sô pha lầm bầm rên rỉ: “Vẫn khó chịu lắm”.
Đóng lại quyển sách trên tay, Ngô Diệc Hiên giúp Diệp Hạ xoa bụng “Lần sau vẫn là nên chú ý đến em hơn, mới không để mắt một chút mà đã thế này rồi”.
Diệp Hạ vùi đầu trong lòng Ngô Diệc Hiên, hưởng thụ sự phục vụ, chẳng mấy khi không phản bác: “Ừm, đi theo anh luôn có thịt ăn”.
“Ngoan”, Ngô Diệc Hiên rất hài lòng với câu nói vừa rồi, anh đưa tay xoa đầu Diệp Hạ, xoa đến độ tóc cô bù xù mới dừng lại và hậu quả là bị Diệp Hạ tẩn cho một phen, cô rất không thích người khác làm rối tóc của mình.
Náo loạn một hồi tiêu hao được chút calorie, Diệp Hạ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút rồi. Nhưng như thế là chưa đủ. Hôm nay là ngày 25 tháng 12, Giáng sinh, ra đường đi dạo đâu đó ngắm cảnh và chen chúc là một biện pháp hữu hiệu để đốt cháy năng lượng, đây là đề nghị của Ngô Diệc Hiên, thế là hai người mặc thêm đồ giữ ấm rồi ra khỏi cửa.
Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên nắm tay nhau lang thang dọc những con phố, thấy cửa hàng nào bán đồ hay ho thì ghé lại xem một chút. Từ cửa hàng bán bánh ngọt đi ra, Ngô Diệc Hiên hết sức bất đắc dĩ: “Vừa mới bị bội thực xong giờ em lại có thể ăn tiếp. Tí nữa đừng có kêu than”.
“Không sao, đi thêm vài vòng là được à”, vừa nói Diệp Hạ vừa vui vẻ gặm bánh.
Ngày lễ nên mọi người ra đường rất đông, các hoạt động vui chơi giải trí được tổ chức rất nhiều. Diệp Hạ lôi kéo Ngô Diệc Hiên ghé vào đám đông đang hòa mình trong âm nhạc ở trung tâm Quảng trường.
Ban nhạc đang biểu diễn một ca khúc kinh điển, giai điệu du dương, sâu lắng. Diệp Hạ nhẹ nhàng đung đưa theo lời ca trầm bổng, đến khi kết thúc cô vỗ tay tán thưởng rất nhiệt tình, còn bỏ tặng 100$. Cô ghé sát gần Ngô Diệc Hiên, khen ngợi không dứt với anh: “Nghe rất có cảm giác, giọng ca lay động lòng người”.
“Tạm được”.
“Ban nhạc không chuyên hát được như vậy là rất tốt rồi”.
“Xin lỗi, anh lấy tiêu chuẩn của người làm âm nhạc chuyên nghiệp để đánh giá”.
Diệp Hạ liếc xéo anh: “Khen người ta một câu thì chết được sao?”.
Ngô Diệc Hiên rất phối hợp mà nói: “Hát rất hay, đáng khen ngợi”.
“Anh vẫn là đừng nói thì hơn”. Nói rồi Diệp Hạ mặc kệ Ngô Diệc Hiên mà tiếp tục hòa mình với buổi diễn nhưng người này rất không biết điều mà ở bên cạnh thi thoảng lại chê một câu. Diệp Hạ cáu rồi nha: “Anh có thể im lặng được không? Không thì đi chỗ khác chơi”.
Đây là bệnh nghề nghiệp. Một khi động tới chuyện liên quan đến chuyên môn và điều anh biết, anh cảm thấy nó không ổn thì sẽ soi mói, chỉ lỗi. “Vậy anh đi mua socola nóng cho em”.
Diệp Hạ không cáu được, cô mỉm cười rặn: “Anh đi nhanh về nhanh”.
Càng ngày càng có nhiều người đổ về Quảng trường tham gia hoạt động vui chơi, giải trí, tình trạng chen lấn là điều tất nhiên, Diệp Hạ bị dòng người dồn đi nên buộc phải di chuyển sang một vị trí khác. Lúc nhìn lại cô đã cách khá xa so với vị trí ban đầu.
Khi mua được đồ uống, Ngô Diệc Hiên quay lại tìm Diệp Hạ nhưng không thấy cô đâu cả. Ngó trước, ngó sau tìm người kết quả vẫn là không thấy. Ban nãy lúc đi anh chú ý đánh dấu vị trí, cô đứng ở phía bên phải sân khấu, đằng trước là một cặp đôi, anh cũng ghi nhớ mặt họ và một vài người xung quanh nhưng giờ vị trí đã đúng mà Diệp Hạ thì không thấy đâu.
Hỏi thăm những người xung quanh, họ nói có thể Diệp Hạ đã di chuyển sang phía bên kia vì lượng người mới tới khá đông. Chen lấn qua đoàn người để tìm người, vẫn không thấy. Ngô Diệc Hiên tạm thời đi ra khỏi đó dùng điện thoại gọi điện tìm Diệp Hạ, sau nhiều hồi chuông mà không có người bắt máy, ồn như vậy chắc không nghe thấy chuông rồi. Làm thế nào để tìm được cô trong biển người này đây.
Đứng từ xa nhìn đám đông, dù chiều cao của anh đã là khá cao rồi nhưng người ở đây cũng không thấp, chỉ toàn thấy đầu người, không thể nhìn bao quát để tìm Diệp Hạ được. Anh cần một vị trí ở gần mà lại cao hơn so với mọi người để thuận lợi quan sát. Đưa mắt một vòng nghiên cứu, ở đây chỉ có một chỗ thích hợp thôi.
Đã xác định được mục tiêu, Ngô Diệc Hiên lại một lần nữa chen vào đám đông.
Sau một hồi xô dịch, Diệp Hạ cũng để ý thấy vị trí của mình đã cách xa chỗ cũ, không biết Ngô Diệc Hiên có tìm được cô không?
Đang mải nhìn ngó xung quanh để tìm đường ra khỏi chỗ này rồi đi tìm Ngô Diệc Hiên thì Diệp Hạ nghe thấy một giọng ca quen thuộc, cô vội quay về phía sân khấu nơi phát ra âm thanh. Anh đang hát ở trên sân khấu.
Tình tiết này là thế nào đây?
Diệp Hạ ngơ ngác nhìn, mãi sau khi nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người xung quanh mới lấy lại tinh thần. Họ đang khen ngợi giọng ca của anh, trong đó còn có người nhận ra anh là ca sĩ, diễn viên Stephen Wu. Cái độ nổi tiếng này.
Vì sự khen ngợi, công nhận của mọi người, Diệp Hạ tạm thời bỏ qua thắc mắc tập trung thưởng thức phần biểu diễn của Ngô Diệc Hiên. Phải thừa nhận rằng, lời nhận xét “tạm được” ban nãy của anh hoàn toàn chính xác bởi trình độ của anh hơn rất nhiều, live mà hay hơn đĩa hát, kĩ thuật có đủ nhưng không phô, lại rất có tính truyền cảm.
Câu hát cuối cùng kết thúc, Ngô Diệc Hiên ở trên sân khấu cúi chào sau đó nói bằng tiếng Trung: “Diệp Hạ, anh đợi em ở đài phun nước phía sau”. Anh nhắc đi nhắc lại lời này rất nhiều lần để chắc chắn rằng Diệp Hạ có thể nghe thấy.
Nói xong, anh dùng tiếng Anh tiếp lời: “Tôi bị lạc mất người yêu nên mượn sân khấu ở đây để tìm cô ấy. Xin lỗi vì đã làm gián đoạn cuộc vui của mọi người, bài hát vừa rồi là quà xin lỗi vì đã làm phiền của tôi, hi vọng mọi người thích nó. Cảm ơn”.
Đám đông đáp không sao, có người vỗ tay cổ vũ tiết mục còn kêu anh hát tiếp, một truyền trăm khiến hiện trường không khác gì concert của Ngô Diệc Hiên.
Rất cảm ơn sự nhiệt tình của mọi người nhưng vì lo lắng khi chưa thấy Diệp Hạ nên Ngô Diệc Hiên khóe léo từ chối rồi nhanh chóng xuống sân khấu.
Đến đài phun nước, Ngô Diệc Hiên cuối cùng đã thấy Diệp Hạ, người mà anh tìm kiến cả buổi đang đứng đợi. Anh kéo người vào lòng, ôm một cái để xác nhận sau đó mới nói: “Lần sau, chắc phải buộc em bên người mới an tâm”.
Biết anh chắc chắn đã rất lo lắng nên Diệp Hạ ngoan ngoãn đứng đó để anh ôm, không quên xoa dịu: “Em đảm bảo đây là lần cuối cùng”.
Aizz! Cái bộ dạng trẻ con cần dỗ dành này là sao. Được rồi, là cô có lỗi, nếu làm vậy khiến anh yên tâm thì cô không ngại.
Nhìn Diệp Hạ nghiêm túc thực hiện yêu cầu của mình, Ngô Diệc Hiên hài lòng nở nụ cười.
Diệp Hạ chơi vẫn chưa đã, nơi này đến tối còn rất nhiều hoạt động thú vị nên đòi ở lại. Vì tránh tình trạng sẽ bị lạc giữa biển người nên lúc đi qua hàng bán bóng bay Ngô Diệc Hiên đã nảy ra ý tưởng mua một quả, vẽ hình hồ ly nhỏ lên đó, còn kí tên để nếu có lạc, có thể nhìn thấy bóng bay trên cao mà xác nhận vị trí của Diệp Hạ.
Nhìn cổ tay bị buộc bóng bay, Diệp Hạ rất bất đắc dĩ nhận mệnh. Người này chuyện gì liên quan tới cô chỉ số thông minh đều bị giảm hay sao vậy? Điện thoại sinh ra để làm gì không biết nữa? Không thấy thì có thể gọi điện tìm mà, lần trước là do anh không có số của cô.
Nhưng Diệp Hạ nghĩ điều này mà không nhìn lấy điện thoại của mình có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ và hoàn cảnh ồn ào xung quanh. May mà cô không nói ra, nếu không đảm bảo sẽ “chết” rất thảm dưới tay Ngô Diệc Hiên.