Cỏ Ba Lá (Three-Leaf Clover)

Chương 7



Hàng ngày mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch ban đầu, đi quay quảng cáo và quay phim. Ngày nào Diệp Hạ cũng dậy từ sáng tinh mơ và quay về resort lúc tối muộn. Cứ như thế đã được 3 tuần trôi qua.

Hôm nay cũng không là ngoại lệ, Diệp Hạ thức dậy lúc 5h sáng. Làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi cô đi xuống nhà hàng ở đại sảnh ăn sáng rồi đợi mọi người cùng xuất phát. Do có tiền lệ dậy muộn lại bị Vương Tuấn Khải nhìn thấy bộ dạng ngái ngủ nên từ hôm đó trở đi cô luôn dậy đúng giờ thậm trí còn sớm hơn thời gian quy định.

Bước vào nhà hàng Diệp Hạ gặp Vương Tuấn Khải cũng đang ngồi ăn ở đó. Thấy cô anh đưa mắt liếc nhìn rồi tiếp tục ăn bữa sáng. Cô đã quá quen với gương mặt đó nên chẳng để ý đi thẳng ra quầy gọi đồ ăn cùng với 1 tách latte rồi đi tới chỗ anh đang ngồi. Dạo gần đây vì tiếp xúc với Vương Tuấn Khải nhiều lại thi thoảng tình cờ gặp anh ở bờ biển nên mối quan hệ của bọn cô có thể tính là thân thiết.

Diệp Hạ: “ Tôi có thể ngồi ở đây được không? ”

Vương Tuấn Khải: “ Cứ tự nhiên ”.

Ăn xong thì cũng là lúc mọi người bắt đầu tập trung ở đại sảnh để cùng Vương Tuấn Khải đi quay phim. Đến phim trường, fan đã đợi sẵn ở đó vậy là một màn chen lấn lại diễn ra. Diệp Hạ đứng ở xa chờ cho mọi người đi vào trong hết rồi mình mới đi vào sau như thế sẽ khỏi bị người ta va vào.

13h chiều công việc quay phim hoàn thành bọn họ lại di chuyển đến địa điểm tổ chức sự kiện nhãn hàng Vương Tuấn Khải làm người đại diện.

Trước khi đến giờ bắt đầu Diệp Hạ với mọi người trong đoàn ngồi trong phòng chờ nghỉ ngơi. Đang trò chuyện vui vẻ thì Tử Tịch kêu đau bụng. Một lúc sau cô ấy càng kêu đau dữ dội hơn. Vì còn vướng sự kiện nên chỉ để tiểu Hy, tiểu Bạch đưa Tử Tịch đi bệnh viện còn mọi người thì tiếp tục công việc khi nào làm xong thì đến bệnh viện sau.

Bây giờ lại xuất hiện thêm vấn đề Vương Tuấn Khải không có trợ lý hỗ trợ mà nhân lực trong đoàn thì ít, mọi người lại đều có nhiệm vụ của mình không thể bỏ được. Mạc Hạo đang đau đầu vì không biết làm sao thì Diệp Hạ lên tiếng: “ Để em làm thay cho ạ. Em có thể vừa làm việc của mình vừa làm trợ lý tạm thời cho anh ấy, công việc của em cũng không bận rộn lắm ”.

“ Liệu em có làm được không ”. Nghe cô nói sẽ làm thay khiến Mạc Hạo rất vui nhưng lại sợ Diệp Hạ không làm được và ảnh hưởng đến công việc của cô nên còn do dự.

“ Em nghĩ là mình làm được vì em theo mọi người được 2 tuần rồi đã quen với những việc chị Tử Tịch phải làm ”.

“ Vậy làm phiền em. Sắp tới giờ bắt đầu rồi em qua phòng hóa trang giúp Tuấn Khải đi, xem cậu ấy có cần gì không thì hộ ”.

“ Em sẽ đi ngay ”. Nói rồi Diệp Hạ đi tới phòng hóa trang nói qua cho Vương Tuấn Khải về tình hình để anh biết. Trông anh có vẻ lo lắng cho chị Tử Tịch lắm.

Diệp Hạ: “Anh đừng lo có lẽ chị ấy không sao đâu lát xong việc chúng ta tới bệnh viện sau”.

Vương Tuấn Khải: “ Được. Giờ cô giúp tôi xem qua phần câu hỏi phỏng vấn, lát nữa phối hợp với tôi tốt một chút là được ”.

Lúc lên sân khấu, suốt cả quá trình Diệp Hạ phối hợp với Vương Tuấn Khải vô cùng ăn ý. Nếu không biết có khi mọi người sẽ nghĩ cô và anh đã hợp tác với nhau khá lâu rồi nên mới hiểu nhau đến thế.

Tham gia xong sự kiện tiếp đó còn phải trả lời phỏng vấn của giới truyền thông. Diệp Hạ cũng phải tham gia quay phỏng vấn, chụp ảnh cho tạp chí nên lượng công việc bỗng chốc tăng gấp đôi khiến cô bận bù đầu xoay như chong chóng. Qua một hồi vất vả cuối cùng công việc cũng kết thúc thuận lợi dưới sự phối hợp ăn ý giữa cô và Vương Tuấn Khải.

Trên xe, Mạc Hạo thở phào nhẹ nhõm và thông báo với mọi người về tình hình của Tử Tịch: “ Haizz!!! Cuối cùng cũng đã xong việc rồi. Giờ chúng ta đi tới bệnh viện sau đó thì đi ăn cơm. Lúc nãy tiểu Hy ở bệnh viện đã điện về báo Tử Tịch không có bị gì nguy hiểm chỉ là đau ruột thừa, bác sĩ đã phẫu thuật cho cô ấy, giờ thì ổn rồi mọi người không cần lo lắng quá ”.

“ Tốt quá rồi, may là chị ấy không sao ”. Nghe được tin tất cả đều bớt lo lắng.

Tình cảm của bọn họ thật tốt. Mọi người đều coi nhau như người thân trong nhà không phân biệt chức vụ luôn giúp đỡ lẫn nhau khi gặp khó khăn và quan tâm chăm sóc khi có ai đó bị bệnh. Vương Tuấn Khải được những người như vậy giúp đỡ trong công việc thải nào mà sự nghiệp của anh lại tốt như vậy. Diệp Hạ ngồi cảm thán một hồi.

Mạc Hạo lại nói: “ Có lẽ chị Tử Tịch cần nghỉ ngơi một tuần để hồi phục sau phẫu thuật. Diệp Hạ có thể phiền em làm trợ lý cho Tuấn Khải một tuần này được không vì không còn ai có thể làm thay cô ấy nữa ”.

“ Được ạ, việc của em cũng không có gì nhiều, giúp được mọi người em rất vui ”.

“ Cảm ơn em ”. “ Tuấn Khải anh sắp xếp như vậy em có ý kiến gì không? ”. Dù sao cũng là chọn người tạm thời thay thế chị Tử Tịch làm trợ lý cho Vương Tuấn Khải nên Mạc Hạo quay sang hỏi ý kiến.

Vương Tuấn Khải: “ Sao cũng được ạ ”.

Tới bệnh viện, mọi người lần lượt vào thăm Tử Tịch phòng bệnh ở đây hơi nhỏ nên bọn họ phải chia nhau đi vào. Vương Tuấn Khải đi vào sau cùng, trước khi bước vào phòng bệnh anh nói với mọi người: “ Nếu mọi người thăm chị ấy xong rồi thì cứ về trước đi ạ, lát em tự về sau ”.

Qua thời gian tìm hiểu cô biết là công ty của Vương Tuấn Khải không quản lí nghệ sĩ khắt khe, cứng nhắc. Nghệ sĩ có thể tự do yêu đương dù đối tượng có là ai và được đi lại mọi nơi mà họ muốn một cách tự do chỉ cần họ có thể tự bảo vệ bản thân an toàn là không sao. Huống hồ Vương Tuấn Khải lại chính là đại boss của công ty. Vậy nên Mạc Hạo mới để Vương Tuấn Khải tự về mà không ngăn cản.

Chắc do việc quản lí nghệ sĩ của mình như vậy. Tạo cho họ khoảng không gian riêng không bị ép buộc, gò bó vào khuôn khổ nào nên công ty mới có được vô số nghệ sĩ nổi tiếng, cũng nhiều cặp đôi đẹp đã ra đời và vì thế công ty mới có vị trí vững chắc trong giới giải trí châu Á như ngày hôm nay.

Mạc Hạo: “ Cậu nhớ cẩn thận. Chúng ta đi thôi ”.

Ra đến cửa bệnh viện Diệp Hạ bị đau bụng, nói với mọi người cứ đi về trước cô chạy vào bệnh viện đi vệ sinh nhờ. Từ nhà vệ sinh đi ra cô vô tình gặp được Vương Tuấn Khải lúc này vừa đi ra từ phòng bệnh của chị Tử Tịch.

Vương Tuấn Khải: “ Sao cô còn ở đây? ”.

Diệp Hạ: “ Tôi bị đau bụng, sợ mọi người chờ lâu nên nói với bọn họ đi trước rồi ”.

Vương Tuấn Khải: “ Vậy tôi về cùng cô ”.

Đi ra khỏi bệnh viện từ lối sau, thấy tâm trạng của Vương Tuấn Khải hơi tệ nên Diệp Hạ vừa đi vừa nói chuyện với anh. Hôm nay dù làm việc rất tốt nhưng cô vẫn nhìn ra được anh rất lo cho chị Tử Tịch mãi đến lúc tới bệnh viện gặp được chị ấy tâm tình của anh mới tốt lên.

“ Cỏ vẻ anh rất quan tâm tới chị Tử Tịch ”.

“ Tôi và chị ấy cùng đồng hành với nhau được hơn 10 năm kể từ lúc tôi mới vào nghề. Chị ấy luôn ở bên động viên, khích lệ cùng tôi vượt qua mọi khó khăn. Đối với tôi chị ấy như người chị gái, người bạn tri kỉ của mình ”.

“ Ừm ”. Diệp Hạ đổi chủ đề nói chuyện điều tiết không khí: “ Tôi hơi đói anh cũng chưa ăn gì đúng không. Đi chúng ta đi kiếm cái gì ăn ”.

Không chờ Vương Tuấn Khải kịp trả lời Diệp Hạ đã tự quyết định. Cô đã từng tìm hiểu xem ở đây có món gì nổi tiếng để đi nếm thử bây giờ tiện thể có dịp nên cô kéo luôn anh đi cùng. Dựa vào điều đã tìm hiểu, cô đưa anh tới một khu chợ bán những món ăn vặt ngon và hút khách. Dạo vài vòng quanh khu chợ sầm uất cô và anh mua được vài món ăn rất ngon miệng như bánh gạo mè, bánh hấp, thịt heo ướp thảo mộc nướng xiên,...

Ăn uống lo say Diệp Hạ lại kéo Vương Tuấn Khải tới khu vui chơi gần đó. Ở trong khu vui chơi Diệp Hạ chỉ vài trò hay ho rủ Vương Tuấn Khải chơi cùng nhưng anh đều từ chối: “ Tôi không muốn chơi đâu ”

Diệp Hạ: “ Nể mặt nhau chút đi mà, chơi một mình chán lắm ”.

Nhìn vẻ mặt cực giống trẻ con đòi người lớn cho chơi trò chơi của Diệp Hạ anh đành phải đầu hàng chấp nhận chơi cùng cô. Mỗi một cảm xúc của cô đều khiến nhịp tim của anh hỗn loạn. Lúc ở cạnh cô anh thấy thật thoải mái tâm trạng ban nãy còn u ám mà giờ đã vui vẻ hơn nhiều. Từ lúc bắt gặp cô ngồi một mình ven biển anh đã có cảm giác đó có lẽ là anh có tình cảm với cô.

“ Hu! hu! hu! ”. Ngồi nghỉ ở ghế đá trong khu vui chơi vô tình Diệp Hạ và Vương Tuấn Khải nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Đảo mắt một vòng tìm kiếm tiếng khóc phát ra từ đâu thì thấy một cô bé tầm 4, 5 tuổi đang khóc giữa đường đi. Mọi người xung quanh có vây lấy hỏi thăm nhưng cô bé đó không trả lời, gương mặt lộ rõ vẻ sợ sệt.

Diệp Hạ đứng lên đi về phía bé gái thấy cô rời đi Vương Tuấn Khải cũng vội đứng lên đuổi theo cô. Chen qua mọi người Diệp Hạ thử tiếp cận cô bé: “ Em gái ngoan nín đi đừng khóc được không chị có cái này muốn cho em nè ”. Nói rồi cô đưa chiếc kẹo mút về phía bé. Trẻ con thì rất dễ dỗ chỉ cần tặng cho chúng thứ mà chúng thích thôi. Quả nhiên biện pháp này có hiệu quả. Cô bé đã không khóc nữa và vui vẻ nhận lấy cái kẹo từ tay cô.

Bế cô bé lên lau khô nước mắt cho bé, Diệp Hạ nhẹ nhàng hỏi: “ Làm sao em lại khóc, bố mẹ em đâu rồi? ”

“ Em không biết, không thấy họ đâu cả ”.

Thì ra là bị lạc bố mẹ nên đứng đây khóc. Suy nghĩ một hồi Diệp Hạ đã nghĩ được cách giúp bé: “ Cô bé này bị lạc, mọi người có thể tản ra giúp bé tìm lại bố mẹ được không ạ ”. Nghe thấy cô nói vậy mọi người đều đồng ý giúp đỡ. “ Cảm ơn mọi người ”.

Diệp Hạ: “ Giao cô bé này lại cho anh giữ, tôi cũng đi tìm bố mẹ cho bé ”. Sau đó cô đặt đứa bé vào lòng anh rồi chạy đi. Chỉ một lát sau dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của tất cả bé đã tìm thấy bố mẹ.

Chào tạm biệt và nhắc nhở cô bé nhớ chú ý đừng mải chơi quá cô cùng Vương Tuấn Khải rời đi. Đứng đây thêm lát nữa chắc chắn sẽ có người nhận ra Vương Tuấn Khải ngay với cả cô còn chơi chưa đã nên phải kéo anh đi chơi tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.