Cô có được lời chào buổi sáng của nữ thần, còn có được sự khẳng định của cô ấy nữa. Ngải Tiếu vùi đầu vào chăn, cắn chặt môi lại, hơi thở hơi nặng nề trong không gian yên tĩnh này nghe được rất rõ, kèm theo đó là tiếng tim đập thình thịch thình thịch.
-Trú Trú: Tôi rất vui mừng.
-Trú Trú: Nhưng tôi hy vọng cô có thể ngủ sớm chút, đừng thức khuya đọc truyện......còn là truyện của tôi nữa.
-Trú Trú: Tôi sẽ áy náy đó.
Lần trước Nhạn Đường thức suốt nguyên đêm là khi còn học đại học, hôm qua không biết bị gì nữa, đọc truyện tới mức không muốn ngủ, đợi khi cô xem xong một bộ thì phát hiện đã 5 giờ sáng rồi. Chỉ còn có mấy tiếng đồng hồ chắc cũng không ngủ được đâu, cô liền xem tiếp một bộ nữa, kết quả là vừa xem được mấy chương thì nhận được tin nhắn của Khổ Trú.
Cô nhìn thời gian, 5:21, là một con số đẹp, chỉ sợ là không có ý nghĩ gì đặc biệt thôi.
Trả lời chưa được bao lâu thì Khổ Trú nhắn tin lại, giọng điệu vẫn cứ như là cán bộ già vậy. Nhạn Đường trở người, giơ điện thoại lên rồi cười.
Cô không thích mưa chút nào, nhưng lần này tiếng mưa rào rào bên ngoài lại không bị cô ghét, nghe cứ như là nhạc nền tươi mát giữa mùa xuân vậy.
-Nhạn Lai Thời: Ok, tôi hứa sau này sẽ không thức khuya đọc truyện nữa.
Nhận được tin nhắn, mặt Ngải Tiếu cười tươi tới nỗi không nhịn lại được, chỉ còn cách cắn chặt môi lại để tránh cho giọng cười mình làm mấy bạn cùng phòng thức giấc. Cô cảm thấy sáng sớm hôm nay mình to gan hơn rất nhiều, nói chuyện với nữ thần đã hết căng thẳng rồi, chỉ muốn đem những mặt tốt nhất của mình biểu hiện ra cho người đó xem thôi.
-Trú Trú: Vậy cô thích thể loại gì? Tôi có thể viết cho cô đọc &///&2
-Nhạn Lai Thời: Truyện nào cô viết cũng thích hết, không có yêu cầu đặc biệt gì hết.
Trời ạ..... nếu không phải người này Nhạn Đường, cô còn nghi ngờ đối phương đang thả thính nữa đó.
Ngải Tiếu do dự một hồi rồi đánh chữ.
-Trú Trú: Nói đại một thể loại đi.
-Nhạn Lai Thời: Thể loại hiện đại nhẹ nhàng thì sao hả?
-Trú Trú: Cô thích xem hiện đại à?
-Nhạn Lai Thời: Cũng không phải, bối cảnh hiện đại càng có cảm giác hơn, hiệu quả ngược FA gấp bội lần.
Nữ thần vẫn còn độc thân? Ngải Tiếu nằm trong chăn có chút thở không ra hơi, cho cái đầu nhỏ chui ra khỏi chăn hít thở sâu vài cái, rồi nghiêng người qua tiếp tục trả lời.
-Trú Trú: Mạo muội hỏi một câu..... cô vẫn còn độc thân hả?
-Nhạn Lai Thời: Ế từ trong bụng mẹ, lợi hại chưa.8
Phụt..... lần này Ngải Tiếu không có nhịn cười nổi, cười ra tiếng nhỏ. Cô căng thẳng thò đầu ra nhìn mấy bạn cùng phòng, thấy bọn họ không có tỉnh dậy liền thở phào.
-Trú Trú: Trùng hợp vậy, tôi cũng là ế từ trong bụng mẹ (′;ω;")
-Nhạn Lai Thời: Tôi có thể hỏi khéo một câu cô ế được bao nhiêu năm rồi không~1
Ngải Tiếu do dự một lát, trả lời: 20 năm.
Nhạn Đường kinh ngạc nhìn con số trên màn hình, cô còn tưởng Khổ Trú ít ra cũng phải tốt nghiệp đại học rồi chứ, không ngờ cô ấy chỉ mới 20 thôi à?
-Nhạn Lai Thời: Vậy chúng ta cũng xem xem nhau, tôi ế 22 năm rồi.
-Trú Trú: Cho nên chúng ta..... chúng ta đang trao đổi tuổi thật hả?
-Nhạn Lai Thời: Đúng rồi đó~
-Trú Trú: Em T_T cảm thấy như đang nằm mơ vậy.2
Đúng vậy, rõ ràng hai ngày trước người này vẫn nằm trong giấc mơ xa vời của mình, hiện giờ đã có thể trò chuyện với cô ấy rồi.
Hơn nữa, bọn họ còn trao đổi tuổi thật nữa.
Ngải Tiếu vẫn cứ nghi ngờ mình đang nằm mơ, Nhạn nữ thần gửi một emo xoa đầu qua, cô cảm thấy trên đầu mình như đang xuất hiện một bàn tay dịu dàng vậy.
Ưm......3
Nghĩ kỹ lại thì cũng có chút kinh dị.
Cô vỗ cái đầu của mình, ngồi dậy trên giường.
-Nhạn Lai Thời: Nói xem, sao em lại dậy sớm vậy?
-Trú Trú: Em có thói quen chạy bộ buổi sáng, nhưng hôm nay mưa rồi.
-Nhạn Lai Thời: Đây là một thói quen tốt, chỗ chúng ta xem ra đều gặp mưa rồi.1
Nhịp tim của Ngải Tiếu đập càng nhanh hơn nữa, muốn hỏi nữ thần đang ở thành phố nào nhưng lại không dám. Thông tin của Nhạn Đường trên mạng không nhiều, ngoại trừ sinh nhật ra, hầu như không có thông tin cá nhân gì nữa. Cô hiện tại đã biết tuổi của nữ thần rồi, tuyệt đối không được được voi đòi tiên hỏi thành phố nữa.
Còn Nhạn Đường thì cũng có tâm trạng giống vậy, khi trò chuyện với Khổ Trú thì cảm thấy rất vui, cô cũng muốn hỏi đối phương đang ở thành phố nào nhưng lại sợ làm cô ấy sợ.1
Mọi người đều nói Khổ Trú là đại tổng công, nhưng trong mắt cô, Khổ Trú càng giống với một con nhím nhỏ dễ thương hơn. Con nhím bình thường đều mang trên mình đầy gai nhọn, chỉ khi rũ bỏ phòng bị thì mới để lộ ra cái bụng mềm mại, để người ta thấy được dáng vẻ chân thật dễ thương của nó.
Cho nên, cứ từ từ thôi, đừng làm cô ấy sợ.
Ngải Tiếu không biết tâm tư của nữ thần, hai người im lặng một hồi, Nhạn Đường nhắn tin trước.
-Nhạn Lai Thời: Quả nhiên là vẫn buồn ngủ, chị đi ngủ hai tiếng đây, ban ngày còn phải làm việc nữa, haiz.
-Trú Trú: Cực khổ rồi, mau đi nghỉ ngơi đi. ( &﹏&。)
-Nhạn Lai Thời: Được, sáng mai cũng phải nhớ chào buổi sáng đó nha.
Bị nói trúng tim đen, Ngải Tiếu vén tóc lên, chăm chú đánh chữ trả lời.