Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Chương 19: Quỷ tồn tại



Ở trong trường học của Giản Nguyệt cho tới nay đều tồn tại không ít đồn đãi, đặc biệt có những lời đồn làm cho người ta kinh hoảng. Tuy rằng nói đồn đãi thường không đáng tin, chính là, tại ngôi trường này lại có lời đồn rất thật.

” Nghe nói trong hoa viên ngoài vườn trường tồn tại một vật gì đó, cái vật này từng là một sát nhân cuồng ma, đã bị một người rất mạnh giết chết. Sau đó tên sát nhân cuồng ma kia liền biến thành một con ác quỷ, rồi cũng giết hại rất nhiều người mà nó gặp phải.” Một học viên ngồi bên cạnh Giản Nguyệt đối mọi người nói.

” Rồi có một đạo sĩ đến đây, đem con ác quỷ kia phong ấn, lúc sau không thấy phát sinh loại sự tình này nữa. Nhưng mà……” Một học viên khác nói tiếp, sắc mặt thập phần quỷ dị.

” Chính là, phong ấn kia tựa hồ sắp tiêu thất, gần nhất, có người lúc chạng vạng tối mới rời trường nghe được trong hoa viên truyền ra tiếng rống.” Một học viên đột nhiên đem mặt tới gần Giản Nguyệt.

” Oa!” Giản Nguyệt bị bạn học đột nhiên tới gần doạ ngã, thế nhưng, Giản Nguyệt càng kinh hoảng hơn với lời đồn đãi về loài ác quỷ kia. Tuy rằng còn không có người nào chứng thật có quỷ quái tồn tại, nhưng mà nếu đã có quỷ hút máu tồn tại, Thanh Long cũng có, như vậy yêu ma quỷ quái cũng không phải không có khả năng tồn tại.

Kỳ thật Giản Nguyệt đối với những loại âm hồn hay những thứ không rõ gì đó luôn cảm thấy sợ hãi, nhưng nếu cứ đoán như vậy cũng không phải biện pháp, có lẽ Áo Lôi Đức sẽ biết có chuyện này hay không, như vậy hôm nay tan học liền lập tức về nhà, sau đó đến hỏi Áo Lôi Đức. Giản Nguyệt nhanh chóng đem sách vở thu thập hảo chuẩn bị rời đi, sau đó hắn bước ra khỏi phòng học, bị người từ phía sau vỗ bả vai một cái.

” Oa!” Giản Nguyệt kinh hãi kêu to, ngồi xổm xuống hai tay ôm đầu, cái miệng nhỏ nhắn cứ lẩm nhẩm luôn miệng “không cần tìm ta”….“không cần tìm ta”….

” Là ta, Từ Diệp Minh.” Thanh âm bất đắc dĩ từ sau lưng Giản Nguyệt truyền đến, đang run lẩy bẩy Giản Nguyệt sau khi nghe được rất nhanh liền tỉnh táo lại, chậm rãi đứng lên xoay người. Khi Giản Nguyệt nhìn thấy người tới thật là Từ Diệp Minh liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

” Ngươi doạ ta suýt đứng tim.” Cái miệng nhỏ nhắn của Giản Nguyệt cong lên đầy oán giận, Từ Diệp Minh nhất thời cười khẽ, bộ dáng chính nghĩa tản ra sáng rọi.

” Là ngươi lá gan không đủ.” Từ Diệp Minh mỉm cười sửa đúng lời của Giản Nguyệt, tiếp theo lại thu hồi tươi cười, nghiêm túc nói. ” Đúng rồi, những gì bạn học nói lúc nãy cũng không hoàn toàn là truyền thuyết, ngươi không nên tới hoa viên kia.”

Giản Nguyệt đem thân mình rụt lại, bộ dáng Từ Diệp Minh giống như thật hiểu biết, làm cho Giản Nguyệt không dám không tin. Giản Nguyệt quyết định chỉ cần không phát sinh sự tình gì, hắn sẽ không bao giờ đi đến nơi đó, hắn cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì, hoặc là gặp gỡ quái vật.

” Cám ơn ngươi, chính là ngươi vì sao rõ ràng như vậy?” Giản Nguyệt ngẩng đầu hỏi. Từ Diệp Minh nhìn thấy trong mắt Giản Nguyệt chính là sự tuyệt đối tín nhiệm cùng với tò mò, liền buông xuống ý định đùa người này một chút.

” Ân, có một chút biết đến.” Từ Diệp Minh trả lời qua loa, Giản Nguyệt cũng không miễn cưỡng đối phương nói ra. Vì thế, Giản Nguyệt hướng Từ Diệp Minh nói lời từ biệt, rời khỏi trường học.

Đi đến trước cửa, Giản Nguyệt liền nhìn thấy chiếc xe màu đỏ của Áo Lôi Đức. Hắn nhanh chân chạy tới, Áo Lôi Đức đi tới vì Giản Nguyệt mở cửa xe, cầm lấy ba lô Giản Nguyệt, cho Giản Nguyệt lên xe trước.

Khi Áo Lôi Đức vừa vào xe, Giản Nguyệt đã gấp đến độ không kịp chờ muốn đặt câu hỏi ngay. Thế nhưng Áo Lôi Đức lại dùng ánh mắt ngăn trở hắn, nguyên lai Giản Nguyệt vì nóng vội đã quên thắt dây an toàn, Áo Lôi Đức liền cúi người giúp Giản Nguyệt.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên tiếp cận, Giản Nguyệt giống như cảm nhận được hơi thở Áo Lôi Đức phả vào mặt, rất đỗi quen thuộc, lại cảm thấy an tâm. Lúc này, Giản Nguyệt cảm thấy có điểm mất tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nhiễm một mảnh hồng.

Áo Lôi Đức sau khi giúp Giản Nguyệt thắt dây an toàn xong, liền ngồi trở lại vị trí. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Nguyệt đỏ bừng, khoé miệng nhịn không được nhếch lên. Hắn làm như không có việc gì lái xe trở về, chính là ở ngẫu nhiên nhìn qua..Mỗi khi quay sang nhìn Giản Nguyệt, vẫn còn nhìn thấy Giản Nguyệt đỏ mặt, lại không ngừng nhếch môi.

Lúc hai người trở lại cổ bảo, mặt Giản Nguyệt đã không còn đỏ nữa. Hắn nghĩ nghĩ, Áo Lôi Đức chỉ là giúp hắn thắt dây an toàn mà thôi, hắn căn bản không cần phải thẹn thùng đỏ mặt, cũng đâu phải là hôn hắn chứ. Giản Nguyệt ngừng lại một chút, hắn đã bị Áo Lôi Đức hôn qua, không chỉ là một lần.

Nghĩ đến đây, mặt Giản Nguyệt lại hồng một mảnh. Ánh mắt Áo Lôi Đức nhu hòa nhìn Giản Nguyệt, vươn tay sờ sờ tóc của hắn, gần đây tóc Giản Nguyệt đã dài một chút, lần sau sẽ giúp Giản Nguyệt cắt ngắn đi.

” Lúc nãy ngươi muốn hỏi cái gì?” Áo Lôi Đức buông tay vuốt tóc Giản Nguyệt, đi đến sô pha ngồi xuống. Giản Nguyệt ngây người một lúc liền hồi phục bình thường, theo sau Áo Lôi Đức, ngồi ở bên cạnh Áo Lôi Đức.

” Chính là dạo này các bạn trong trường đều nhắc tới một truyền thuyết có liên quan đến quỷ quái, nên ta muốn hỏi rõ ràng có thật sự tồn tại hay không.” Giản Nguyệt nhỏ giọng nói, khi nhắc tới từ quỷ quái không tự giác ngừng lại một chút, sau đó cẩn thận quay đầu lại nhìn một cái, rồi nhích tới gần Áo Lôi Đức.

” Ân, tồn tại.” Áo Lôi Đức khẽ gật đầu, đôi mắt màu đỏ lưu ý động tĩnh của Giản Nguyệt.

” Oa! Là thật! Kia nơi này… nơi này……” Giản Nguyệt nghe đáp án như thế, sợ tới mức lập tức gần sát Áo Lôi Đức, hai tay nhanh chóng níu lấy áo của Áo Lôi Đức, mắt phiếm thuỷ quang, vẻ mặt sợ sệt một cách đáng thương. Áo Lôi Đức nhẹ nhàng ôm lấy Giản Nguyệt, khoé miệng gợi lên một độ cung nho nhỏ.

” Trong cổ bảo này không có, vào không được.” Áo Lôi Đức nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Giản Nguyệt, làm cho hắn bình tĩnh lại. Cổ bảo này Áo Lôi Đức không cho phép tồn tại loại sinh vật như vậy, bởi vì Áo Lôi Đức là người có thể nắm giữ mọi tình huống trong cổ bảo.

Giản Nguyệt sau khi nghe được thở dài nhẹ nhõm một hơi, chính là vẫn không dám buông ra đôi tay bấu lấy áo của Áo Lôi Đức. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lại ửng đỏ, cúi đầu, vừa rồi hắn kìm lòng không đặng mà làm thế, hiện tại lại không biết làm như thế nào cho phải.

Áo Lôi Đức nhìn thấy Giản Nguyệt ngay cả lỗ tai đều đỏ lên, hắn đem Giản Nguyệt kéo gần mình hơn một chút, làm cho Giản Nguyệt tựa vào trên người mình, lại nhìn thấy lỗ tai Giản Nguyệt trở nên càng đỏ, nhưng không có phản kháng hoặc là bất mãn, hắn vừa lòng cười cười, ngay cả trong mắt một màu đỏ thẩm đều thu hoạch phần lớn nhu hoà ý cười.

Rồi buổi sáng ngày hôm sau, Giản Nguyệt lại bị Áo Lôi Đức hôn tỉnh. Đêm qua trở lại phòng ngủ, tim đập thật sự rất nhanh, mặt cũng nhiệt nhiệt, hắn căn bản như thế nào cũng ngủ không được.

Phải đến khi trời gần sáng, Giản Nguyệt mới đi vào giấc ngủ, có thể thấy là sẽ không sao tự mình rời giường được. Lúc này, ở nhà ăn đợi không được Giản Nguyệt, Áo Lôi Đức liền đi tới phòng ngủ Giản Nguyệt, dùng phương pháp “đặc biệt” để gọi hắn dậy. Giản Nguyệt từ lúc rời giường về sau vẫn còn đỏ mặt, nhưng không có đại sảo kêu to, chỉ là thoạt nhìn có một chút tinh thần không đủ.

” Hôm nay đừng đi học.” Áo Lôi Đức nhìn thấy bộ dáng sắp ngã xuống của Giản Nguyệt, nhíu mi. Áo Lôi Đức nghĩ có lẽ đêm qua Giản Nguyệt không ngủ được, nếu cứ tình trạng này mà đến trường thật làm cho hắn lo lắng.

” Không được, hôm nay sau giờ tan học còn có một tiểu trắc, nhất định phải đến trường.” Giản Nguyệt cố hết sức mở to đôi mắt, rồi lại dùng sức vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, lấy lại tinh thần, ăn xong bữa sáng liền bảo Áo Lôi Đức đưa hắn đến trường. Áo Lôi Đức thở dài, đành phải thuận theo ý của Giản Nguyệt.

Giản Nguyệt vừa vào đến lớp học, liền nằm dài ở trên bàn nghỉ ngơi. Chưa cùng người khác chào hỏi, làm cho các học sinh khác đều cảm thấy kỳ quái. Có một vài nữ sinh muốn tới gần Giản Nguyệt, thế nhưng khi nàng vừa bước ra lại bị thanh âm của Susan ngăn trở.

” Tiểu Nguyệt, tại sao lại có dáng vẻ mệt mỏi, rũ rượi như vậy? Ngươi…tối hôm qua xảy ra chuyện gì a?” Susan hưng phấn vỗ bả vai Giản Nguyệt, trong ngữ khí toát ra hơi thở tràn đầy gian tà, làm cho bạn học ở bốn phía đều chú ý tới.

“……” Giản Nguyệt hơi hơi hé mắt, nhìn thấy Susan hưng phấn, uể oải định mở miệng, rồi lại không nói lời nào, nhắm hai mắt lại tiếp tục lim dim.

” Các ngươi…sao lại ra nông nỗi như thế?!” Susan thấy Giản Nguyệt còn không có nói ra lời nào khỏi miệng, nàng giống như nghĩ tới một cái đáp án sẽ làm cho Giản Nguyệt cảm thấy thật kinh ngạc.

” Ngươi để cho hắn nghỉ ngơi đi.” Ngồi ở bên cạnh Từ Diệp Minh nhíu mày, nghiêm túc đối với Susan nói. Susan đem tầm mắt chuyển hướng Từ Diệp Minh, từ cao xuống thấp đánh giá một lần, sau đó gật gật đầu, ý hàm xúc không rõ cười cười trở lại chỗ ngồi.

Đến lúc hoàng hôn, trong phòng học chỉ còn lại một mình Giản Nguyệt. Giản Nguyệt nằm ở trên bàn vẫn không nhúc nhích, tựa hồ không phát hiện đã tan học. Tiểu trắc qua đi, Susan liền sớm rời đi, tới xã đoàn của nàng tham gia hoạt động. Cho nên, không để ý tới Giản Nguyệt.

Lúc này, cửa phòng học bị mở ra. Từ Diệp Minh nhìn thấy Giản Nguyệt đang ngủ rõ ràng có chút ngây dại, sau đó vỗ nhẹ vào trán, như là thật khó xử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.