Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Chương 33: Mãn viên phiêu hương



Đây là một ngày chủ nhật nhàn nhã, sau khi Giản Nguyệt tỉnh ngủ, liền cảm thấy tâm tình thư sướng. Không có nguyên nhân, hắn chỉ cảm thấy hôm nay sẽ hội ngộ sự tình gì đó thật tốt.

Sau khi nếm qua bữa sáng, Áo Lôi Đức phải tới công ty xử lý một số việc, ước chừng buổi chiều sẽ trở về. Mà Lai Lạ Thường Á cũng đi theo Áo Lôi Đức ra ngoài, ngay cả Mã Toa cũng đi mua thêm nguyên liệu nấu ăn, trong cổ bảo chỉ còn lại một mình Giản Nguyệt.

Giản Nguyệt đi đến hoa viên, hắn dường như đã lâu không có đến. Khi hắn bước vào trong vườn, kinh ngạc khi nhìn thấy Huân Y thảo đang nở rộ. Một tảng lớn màu tím, tản mát ra hương thơm thản nhiên, làm cho Giản Nguyệt không sao dời đi tầm mắt.

Thật sự là cảnh đẹp khó gặp! Trong lòng Giản Nguyệt hưng phấn nghĩ. Hắn đi vào hoa viên, tâm tình sung sướng thưởng thức cảnh sắc này.

Giản Nguyệt nhớ rõ, kết quả này là do lúc ấy Áo Lôi Đức vì hắn thuận miệng mà mang đến, hắn nói muốn nhìn thấy một vườn Huân Y thảo, không thể tưởng được hiện tại trở thành sự thật.

Hắn vừa đi vừa nghĩ, đi vào sâu bên trong vườn, cả hoa viên, đều giống như bị Huân Y thảo bao trùm, một tảng lớn màu tím, làm cho hắn quên mất chính mình còn đang bên trong cổ bảo.

Giản Nguyệt đi tới một nơi hắn chưa từng đến qua, làm cho hắn cảm thấy nghi hoặc chính là, hoa viên cổ bảo tuy lớn, nhưng không phải không có cuối, mà hoa viên trước mắt này, dường như là không có cuối thật, vô biên vô hạn.

Hương khí Huân Y thảo ngọt lịm, làm cho Giản Nguyệt bắt đầu có một loại cảm giác mê hoặc, hoàn cảnh bốn phía làm như mơ hồ, ở phía trước cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.

Giản Nguyệt nhất thời lui từng bước, cẩn thận chuẩn bị, nếu thân ảnh kia có cái gì khác thường, hắn sẽ lập tức xoay người bỏ chạy. Tuy rằng không biết có thể chạy thoát hay không, nhưng hắn vẫn sẽ hết sức thử một lần.

Thân ảnh dần dần trở nên rõ ràng, đó là một nam nhân thoạt nhìn còn khá trẻ, biểu tình lạnh nhạt, bộ dáng bình thường. Mái tóc dài màu ánh tím, nơi tai phải đeo một vòng tai bảo thạch màu tím, toàn thân tản ra một loại cảm giác thần bí.

Nam nhân kia lẳng lặng nhìn Giản Nguyệt, không nói gì, chỉ là nhìn. Giản Nguyệt bị gã nhìn cảm thấy rất không tự nhiên, tuy rằng cảm giác thật không tốt, nhưng không có chán ghét, hoặc là cảm giác sợ hãi.

” Xin chào, xin hỏi ngươi là ai?” Giản Nguyệt cố lấy dũng khí đặt câu hỏi, tâm tình cực kỳ khẩn trương. Hắn không biết nam nhân thần bí này vào cổ bảo bằng cách nào, cũng không biết mục đích của gã, căn bản là khó lòng phòng bị.

Nam nhân trầm mặc một hồi, sau đó đến gần Giản Nguyệt.

” Ta là Khải Nhân, một trong năm quý tộc có được năng lực tiên đoán của Huyết tộc.” Khải Nhân dùng thanh âm không có phập phồng giới thiệu chính mình.

Giản Nguyệt bị kinh sợ, tại sao nơi này lại xuất hiện một huyết tộc, còn là một quý tộc? Áo Lôi Đức có biết người này đang xuất hiện ở cổ bảo hay không? Gã nói gã có năng lực tiên đoán, như vậy hiện tại gã muốn làm cái gì?

” Giản Nguyệt, đúng không? Có nguyện ý nghe ta nói chuyện không?” Ánh mắt Khải Nhân dừng ở trên người Giản Nguyệt, thế nhưng Giản Nguyệt lại cảm thấy ánh mắt của gã thật trống rỗng, không giống như là đang nhìn hắn.

” Ngươi là dựa vào tiên đoán biết tên của ta sao? Ngươi muốn nói với ta cái gì?” Giản Nguyệt cẩn thận hỏi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Khải Nhân, giống như là sợ đột nhiên gã sẽ công kích.

” Từ trước đó, ta liền đoán được sự tồn tại của ngươi. Xin nghe lời ta nói, ngươi sẽ tất yếu biết rõ ràng.” Khải Nhân bình tĩnh nói, còn ngầm bảo Giản Nguyệt không cần đề phòng đối với mình.

Giản Nguyệt thoáng buông xuống đề phòng, vị trí đứng cách Khải Nhân có một khoảng nhất định, chuẩn bị nghe một chút lời gã nói.

” Ta nghĩ, Áo Lôi Đức đã đem đại bộ phận chuyện tình nói cho ngươi biết. Hiện tại, ta chỉ là muốn nói với ngươi một việc.” Khải Nhân vẫn điềm tĩnh nói, gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi bay trường bào đạm màu của gã. Thoạt nhìn, giống như là sẽ theo gió trôi đi.

” Chờ một chút, ngươi… cùng Áo Lôi Đức… rất quen thuộc sao?” Bộ dáng Giản Nguyệt có điểm cổ quái, mà trong lòng giống như có chút không thoải mái. Ánh mắt Khải Nhân khi đề cập đến Áo Lôi Đức, hiện lên một tia bi thương cùng lưu luyến, làm cho Giản Nguyệt cảm thấy bất an.

” Ta cùng hắn, là bằng hữu.” Khải Nhân dừng lại, sau đó đi đến trước mặt Giản Nguyệt, nhẹ nhàng lấy tay sờ sờ đầu Giản Nguyệt. Giản Nguyệt cảm thấy bàn tay kia thật lạnh lẽo, so với nước đá còn muốn lạnh hơn.

” Ta vào lúc chiến tranh, đã muốn ly khai. Ta sở dĩ còn có thể ở trong này, là bởi vì cổ bảo này còn lưu lại hơi thở của ta. Ta dùng hết sức lực cuối cùng để lại hơi thở, ta ở chỗ này chờ, chờ ngươi đến.” Khải Nhân buông tay xuống, tầm mắt chuyển hướng không trung.

” Ta hy vọng nói với ngươi, vô luận như thế nào, đều phải tin tưởng Áo Lôi Đức, không cần rời đi hắn.” Khải Nhân một lần nữa nhìn Giản Nguyệt, trong mắt trống rỗng giờ đây lại tràn đầy nghiêm túc cùng khẩn cầu.

Giản Nguyệt định mở miệng nói chuyện, nhưng Khải Nhân không cho hắn nói, gã mềm nhẹ ấn tay Giản Nguyệt, ý bảo hắn trước hết nghe xong lời gã nói.

” Khi đó, lúc ta rời đi, ta đối Áo Lôi Đức nói một lời tiên đoán.” Khải Nhân nói thong thả, làm như đang hồi tưởng. ” Cuối cùng, vương sẽ bởi vì một con người mà buông xuống tâm lạnh như băng. Và cũng chính con người kia, sẽ là người duy nhất có thể cứu vớt Huyết tộc, cũng là cơ hội cuối cùng.”

Giản Nguyệt mở to hai mắt nhìn, trong óc nghĩ đến mấy câu nói đó. Một con người sẽ làm cho Áo Lôi Đức buông xuống tâm lạnh như băng, lại có thể cứu vớt Huyết tộc, người này rốt cuộc là ai?

” Người kia, là ngươi.” Như là đáp lại nghi vấn trong lòng của Giản Nguyệt, Khải Nhân nghiêm túc đối Giản Nguyệt nói. Giản Nguyệt có thể nhìn ra được, Khải Nhân trước mặt, là một huyết tộc rất coi trọng con người.

Nhưng mà, Giản Nguyệt cảm thấy rất kinh ngạc, hắn làm sao có năng lực đi cứu vớt Huyết tộc? Huyết tộc là sinh vật cường đại cỡ nào, mà con người thì không có năng lực thần kỳ này. Nghĩ đến đây, Giản Nguyệt đột nhiên nhớ lại Áo Lôi Đức từng nói qua nguyên nhân Huyết tộc bị thua, là bởi vì con người nghiên phát ra loại vật chất đối phó Huyết tộc.

Suy nghĩ một hồi, Giản Nguyệt ngơ ngác nhìn Khải Nhân. Hắn như vậy, làm sao có thể đối kháng con người, làm sao có thể trợ giúp Huyết tộc?

Giản Nguyệt không có lưu ý đến, chính mình cũng không có phản đối trợ giúp Huyết tộc. Trước tiên hắn nghĩ đến chính là, chính mình có lẽ giúp được bọn họ chỉ là, không có phản cảm, không có cự tuyệt. Tuy rằng hắn không cho rằng chính mình có năng lực gì đi hỗ trợ, nhưng mà trong lòng hắn luôn hy vọng có thể vì Áo Lôi Đức làm một chút sự tình.

” Chỉ cần tin tưởng chính mình có thể, vậy thì ngươi có thể làm được.” Khải Nhân nói một câu không có phập phồng lại làm cho Giản Nguyệt cảm thấy có niềm tin, hắn nhìn Khải Nhân, nhìn thấy khoé miệng Khải Nhân hơi hơi gợi lên, chỉ là cười đến thật cứng ngắc, có lẽ là do thật lâu không cười qua, cho nên đã không còn nhớ phải cười như thế nào.

Giản Nguyệt không khỏi cảm thấy một trận bi thương, nhìn thấy Khải Nhân này tươi cười, giống như trong lòng có điểm khó chịu.

Ngay tại phía sau, Áo Lôi Đức dắt tay Giản Nguyệt, Giản Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Áo Lôi Đức, Áo Lôi Đức sờ sờ đầu của hắn, sau đó nhìn thẳng Khải Nhân.

” Áo Lôi Đức, đây là một lần gặp mặt cuối cùng. Còn có, Giản Nguyệt là đứa nhỏ tốt, hảo hảo đối đãi hắn.” Thanh âm Khải Nhân tựa hồ có một chút phập phồng, là chân thành, là vui sướng, lại là mất mác.

” Ân, tái kiến.” Áo Lôi Đức trầm mặc nhìn một hồi, mới thản nhiên nói ra một câu, trong mắt y tràn đầy hoài niệm.

Khi Áo Lôi Đức vừa nói xong, trong nháy mắt Khải Nhân hoá thành quang điểm biến mất ở trong hoa viên. Một trận mùi hoa thơm truyền đến, hai người Giản Nguyệt trong chớp mắt về tới cửa vào hoa viên.

Giản Nguyệt nhìn nhìn Áo Lôi Đức, thấy Áo Lôi Đức cũng đang nhìn hắn. Áo Lôi Đức mỉm cười, đó là một nụ cười sung sướng, như là vừa buông xuống một trọng trách.

” Khải Nhân, đối với ngươi rất trọng yếu sao?” Giản Nguyệt khẽ nhíu mày.

” Ân, trọng yếu.” Áo Lôi Đức thản nhiên nói, Giản Nguyệt vừa nghe thấy liền mở to hai mắt nhìn, sau đó phẫn nộ xoay người. Áo Lôi Đức đem hắn giữ chặt, rồi ôm vào trong ngực, môi nhẹ nhàng đặt gần sát bên tai hắn.

” Thế nhưng, trong sinh mệnh của ta, người tối trọng yếu chính là ngươi.” Thanh âm từ tính ở bên tai Giản Nguyệt vang lên, nhiệt nhiệt khí ở bên tai bồi hồi, nhột nhột, lại làm cho tâm tình Giản Nguyệt trở nên tốt lắm. Giản Nguyệt vươn tay ôm lấy Áo Lôi Đức, ngọt ngào cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.