Cô Bé Du Côn Của Tôi

Chương 52



có một cuộc gọi được kết nối từ Pháp về Mỹ.

- thưa ngài, tôi đã điều tra được một số thông tin về anh chàng đó – một người đàn ông trung liên kính cẩn.

- nói đi – người đàn ông bên đầu giây bên này lạnh lùng lên tiếng.

- dạ, tôi điều tra được cậu ấy tên là Trịnh Vũ Vương Anh, là con trai của bà chủ tịch tập đoàn Trịnh Anh,cậu ta và tiểu thư yêu nhau rất là sâu đậm nhưng không biết vì sao họ lại chia tay, cậu ta vừa tuần trước lên chuyến máy bay đi Pari để tạo lập cuộc sống mới và chắc là để quên tiểu thư, việc chia tay đã để lại cho cậu ta một cú sốc rất lớn, tôi có thể đảm cậu ấy yêu cô chủ rất nhiều -

ông ta nói một chàng.

- được rồi tiếp tục điều tra cho tôi.-

cái tên Trịnh Vũ Vương Anh cứ ám ảnh trong đầu ông, đưa ông về một miền quá khứ mà nó như cơn ác mộng ám ảnh ông trong những năm qua. Bỗng trong lòng ông dâng lên một cảm giác sợ hãi, nỗi lo lắng vô hình mà chính bản thân ông cũng không thể định hình được, cảm giác này vừa vui vừa buồn, vừa phấn khởi vừa lo lắng.

một cái tên có thể khiến một ông chùm khét tiếng trong thế giới bóng đêm phải lo lắng thì chắc chắn điều đó là không vừa.

- cô Jin – ông Lâm gọi lớn.

cô thư ký bước vào kính cẩn.

-dạ, chủ tịch có điều gì giặn dò ạ -

- cô đặt vé máy bay cho tôi, ngày mai tôi sẽ sang Anh – ông nói với giọng nghiêm nghị đầy uy quyền.

- vâng thưa chủ tịch, ngài còn điều gì dặn dò không ạ – cô thư ký cẩn trọng.

- được rồi cô ra ngoài đi – ông Lâm phẩy tay.

cô thư ký cúi chào và xin phép ra ngoài.

.....

Ông Lâm nhấc điện thoại bấm số xxxxxxxxxx.

- alô, ta có nhiệm vụ cho các con, hãy chuẩn bị sẵn sàng khi ta gọi -

- vâng, thưa sư phụ – chàng thanh niên chả lời với giọng chắc nịch.

——————-

- chào ngài, đã lâu không gặp, tôi rất tiếc vì không được biết sớm hơn để đón tiếp ngài, có gì sai sót cũng mong ngài lượng thứ – ông quản gia Bin của khu vực đón khách lên tiếng giải thích vì sự tiếp đón chậm trễ.

- không sao, tại ta không báo trước, ta chỉ muốn qua thăm đứa con ngoan của ta thôi -

- dạ mời ngài đi lối này, công chúa đang ở ngoài hoa viên -

ông Lâm đi theo chỉ dẫn của ông quản gia.

từ xa ông đã nhìn thấy đứa con tiểu quỷ suốt ngày nghịch ngợm, chọc phá người khác mà cũng có lúc chăm chú, tỉ mỉ tỉa từng chậu hoa tím.

- con gái ta lớn thật rồi,đạt tiêu chuẩn để lấy chồng rồi đó haha – ông cười lớn, nụ cười thật sảng khoái.

Nó quay lại, khẽ mỉm cười

nó chạy nhanh rồi ôm chầm lấy ông khiến ông cũng vui lây.

- cha ơi, cha, cha không chịu thăm con gì cả, con cứ tưởng cha bỏ mặc đứa con gái này rồi cơ, cha không thương con nữa à – nó đực nước làm lũng.

- ngoan nào, cha không thương con thì thương ai, tuy bận nhưng cha vẫn xang thăm con đây, con bé ngốc này – ông mắng yêu nó.

nó được ôm trong vòng tay ấm asp cuă người cha, tuy là vòng tay của người cha nuôi nhưng nó ấm áp vô bờ, nó thấy nhớ mọi người quá, nhớ anh Thiên Nam, nhớ pama chăm sóc nuỗi dưỡng nó khôn lớn, nhớ bạn bè và.........nhớ hắn, nhưng nó khhong khóc, nó sẽ không cho nước mắt rơi nữa vì nó đã rơi quá nhiều rồi.

———————–

- kế hoạch của con thế nào rồi – ông đưa tách trà lên nhâm nhi.

- ơi có chút vấn đề, họ không phải đơn giảnh, nhất là tên Nickan, hắn quá thông minh và gần như đoán được gần hết kế hoạch của con, nhưng con có cách trị hắn cha yên tâm -

- ta biết không nên hỏi con truyện này nhưng ta rất cần....ta.....muốn biết về cậu ta Trịnh Vũ Vương Anh....

.....

....

-cha, sao đột nhiên cha nhắc đến người đó – nó lắp bắp không thành lời.

nét mặt của ông Vũ Quốc Lâm cũng hơi biến sắc hiện lên sự lo lắng.

-con...con chắc phải là người hiểu rõ cậu ấy nhất...ta ta muốn biết tất cả liên quan đến cậu ấy – ông có vẻ hơi bối dối.

- con...con....- nó cảm giác bồn chồn, nghẹn ngào, tim nó chợt quặn thắt khi nhắc đến cái tên Trịnh Vũ Vương Anh.

- ta biết con khó sử, điều này sẽ làm con đau, nhưng ta mong con hiểu cho ta, ta đã đợi điều này rất lâu rồi, đây là cơ hội duy nhất và cũng có thể là cuối cùng, ta mong con hiểu cho ta – nét mặt buồn phiền hiện lên khuân mặt ông.

———–

từng cơn gió khẽ lùa nhẹ vào mái tóc của nó, khiến cho những lọn tóc vàng óng tung bay, chiếc váy trắng dài chấm đất khẽ đung đưa, nó ngồi đó như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.

từng đường nét khuân mặt tựa thiên thần, cứ lạnh lùng, hờ hững với mọi vật như vậy.

đôi mắt tinh anh của một cô bé hồn nhiên đã không còn, giờ chỉ còn là đôi mắt u sầu nhìn về một không gian mông lung không xác định.

nhìn bề ngoài bình yên như vậy ai nghĩ được trong lòng cô là từng đợt gió bão biển, những con sóng lớn cứ xô thẳng vào bến bờ bình yên, bề ngoài im lặng nhưng chí lão thì đang hoạt động hết công suất.

- nhìn em như vậy tôi làm sao mà thoát khỏi cõi tình được, trông em thật quyến rũ, cái đầu nhỏ tưởng đang yên tĩnh ngắm cảnh nhưng nào ai biết trong đó là cả một kế hoạch – tên Nickan từ xó nào không biết lên tiếng,

- tôi không mướn anh quan tâm – vẫn giữ thái độ lạnh lùng dửng dưng đối với hắn.

-saolúc nào em cũng hằn học với em vậy, em luôn tích kiệm lời với tôi – hắn hơi khó chịu về cách nói chuyện của nó.

- thích, quen rồi, đối với những người như vậy – nó vẫn không thèm bận tâm,

- anh là người như thế nào mà lại được nhận cách nói chuyên đó – hắn cúi xuống tiến sát nó hơn.

Nó cũng không hề nao núng hay lảng tránh hắn, nó nhếch môi tạo đường cong tuyệt mỹ.

- vô xỉ -

Hắn hơi không vừa ý với câu trả lời không mấy hay ho của nó.

- em yên tâm, nhất định em sẽ là của tôi, tôi chưa bao giờ muốn thứ gì mà không có được trong đó có cả em và " vương quốc này " – hắn thì thầm vào tai nó

- nhảm nhí – cuộc sống, con người và...trái tim của nó đâu do nó nắm giữ nữa, mọi thứ của nó trước đây giờ đã bị một người khác nắm giữ mất rồi, người đó đã mang đi rất xa rồi xa khỏi voìng tay, tầm mắt của nó, và có lẽ trái tim nó đã ngập trong bể máu và thù hận mất rồi.

- em hãy chờ mà xem, tôi có thể làm tất cả -

hắn thơm nhẹ vào mái tóc của nó

- em thật quyến rũ, như một liều kích thích mạnh vậy, đúng là một liều thuốc chết người -

khuân mặt đẹp của hắn khẽ cười rồi quay đi.

Nó đứng đó, khuân mặt dõi theo anh ta với ánh mắt vô hồn

- sập bẫy -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.