Cô Bé Du Côn Của Tôi

Chương 53



những hàng cây thẳng dài lao xao trong gió, tạo ra những bản nhạc tình đung đưa nhẹ nhàng.

bóng dáng hắn trải dài trên con đường đầy gió.

bóng dáng hắn thật cô độc

......

hắn cứ lang thang trên đường, để nàn gió thổi hơi lạnh vào người, để sự nhộn nhịp của Pari lấp đi sự cô đơn trong tâm hồn mình.

để những ký ức trôi vào những dĩ vãng.

để những giấc mơ mãi mãi biến mất, để trái tim tổn thương đóng lớp băng giá.

..... tất cả chỉ để quên một người............

nhưng dù hắn có đi đâu, có ở nơi nào thì trái tim hắn luôn hướng về người con gái đó. điều đó là một định luật tất yếu.

hắn loạng choạng với hơi men trong người, hắn cứ bước đi.

...bỗng......

.....một cô gái đang đứng bên hồ nước........

.....một dáng người quen thuộc....

....một màu trắng quen thuộc....

....hắn bước thật nhanh đến nhưng hơi loàng choạng....

.... nắm lấy tay cô gái đó.......

.....ấm áp quá....

....mềm mại quá.....

......quen thuộc quá.......

...nhưng có cái gì lạ lẫm quá....

hắn ôm chặt cô gái đó trong sự ngỡ ngàng của cô gái.

- em đã quay trở lại, trở về bên anh đúng không? em đã nhận ra không ai yêu em nhiều như anh phải không? mãi mãi đừng rời xa anh nhé, cô bé ngự trị trái tim mê muội này – từng giọt nước mắt hạnh phúc của hắn khẽ rơi

....ấm ấp quá.....

- ừ, em sẽ mãi mãi ở bên anh, yêu mình anh mà thôi – giọng cô gái nhẹ nhàng ấm áp vang lên.

hắn nở một nụ cười mãn nguyện chứa chan hạnh phúc.

cả hai cùng nhắm mắt lại chao nhau nụ hôn ngọt ngào đằm thắm.

————————-

Hắn lịm đi vì men rượu.

- alo, anh không phải đi đón em nữa đâu, mai em sẽ về, em đang đi chơi với bạn, em sẽ tự về căn hộ của mình được – cô gái gọi điện thoại cho một ai đó.

- em đang ở đâu vậy? muộn rồi sao vẫn còn đi chơi nữa, về đi anh đang trên đường tới hồ – người con trai bên đầu dây lên tiếng trả lời cô em gái.

- không, em không còn ở đấy nữa đâu, thôi anh về đi nha -

- này....tút....tút...tút....-

cô gái cất điện thoại vào túi xách và đỡ chàng trai đi.

——–

trong giấc mơ, hắn đã mơ thấy hắn chạm tay vào hạnh phúc, đã bắt được hạnh phúc nhưng...........

Hắn chợt tỉnh giấc trong một căn phòng lạ hoắc đầu đau như búa bổ.

khẽ xoa xoa hai bên thái dương hắn bước xuống giường.

tiến tới phong khách và nhìn xang phòng bếp, hắn thấy một cô gái đang nấu cái gì đó rất thơm, mùi thơm thật dịu.

Cái bụng hắn xôi lên xùng sục, hắn tự hỏi sao mình lại ở đây.

cô gái thấy có người nên khẽ quay lại

hăn vô cùng bất ngờ

- Hạnh, sao cô lại ở đây – hắn hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn.

Hạnh khẽ mỉm cười ( bạn nào không nhớ xem hộ mình mấy cháp đầu nha)

- đây là nhà em sao em lại không thể ở đây -

hắn thấy mình đúng là ngố thật.

- thế sao tôi lại ở đây – hắn nói với giọng hơi lạnh lùng.

- em đưa anh về đây – Hạnh vẫn mỉm cười tươi.

- tôi.....tôi và..............cô........- hắn ấp úng không nói lên lời.

Như hiểu ý của hắn Hạnh nhanh chóng đáp lại

- anh yên tâm, em không phải là đứa con gái không biết liêm xỉ như vậy, tuy êm không phải cô gái tốt nhưng cũng chưa đến mức thủ đoạn như vậy, hôm qua em ngủ ngoài sôfa, anh ngủ trong phòng không có chuyện gì xảy ra đâu-

Nghe Hạnh giải thích xong mà hắn thấy nhẹ người nhưng cũng có một cảm giác tội lỗi khi đã nghĩ oan cho Hạnh.

-tôi không có ý đó ( thế còn ý nào nữa) -

Hạnh không nói gì chỉ mỉm cười nhẹ, trông cco lúc này hiền thật đâu như lúc trước đâu.

cả hai rơi vào khoảng im lặng.

đột nhiên Hạnh lên tiếng

- có đúng như lời tối qua anh nói không -

Hắn thì ngẩn tò te chả nhớ gì chuyện hôm qua.

- em đã nói em yêu anh, yêu rất nhiều, và anh cũng yêu em như vậy phải không?- Hạnh nhìn hắn với ánh mắt mong đợi, hi vọng trfn đầy.

-tôi chỉ......- câu nói chưa tuôn ra hết đã bị giữ lại bởi một ngón tay nhor nhắn.

-Đừng nói nữa...- mỉm cười chua xót cô đứng dậy đi vào trong – anh ấy vẫn thế, chỉ yêu mình cô ta -

Hắn nhìn theo mà lòng lặng chĩu, Hạnh thay đổi rất nhiều, dịu dàng hơn, hiểu biết hơn,.... thực sự hắn thấy Hạnh thay đổi rất nhiều.

- hóa ra đó chỉ là ảo giác, chỉ là mình tôi vu vơ nhầm tưởng, tôi mệt mỏi, đau đớn, tôi cần một người lấy đi khoảng trống đó và tôi.......-

hắn nhẹ kéo tay Hạnh lại trong sự nhỡ ngàng của cô

- en có thể giúp tôi không, tôi cần em.....-

.....

niềm hạnh phúc...

..nỗi xót xa...

.. sự ngỡ ngàng..

hãy cho tôi thời gian...... tôi sẽ quên em...... sẽ cất em thật kỹ trong sâu thẳm con tim và sẽ có người thay thế em trong cuộc sống của tôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.