Lôi Khải vẫn chưa báo thông tin chính xác cho Du Nguyệt Như, chỉ đảm bảo
hiện tại Chử Dư Tịch sẽ không có nguy hiểm. Du Nguyệt Như mang vẻ mặt
chất vấn, “Anh lấy gì đảm bảo?”
“Cô yên tâm, chuyện khác không
dám nói, nhưng chuyện này khẳng định không thành vấn đề.” Nếu để cho
người phụ nữ này biết người Thi Dạ Diễm tìm là anh ta, còn không bị cô
ấy ăn sống?
Du Nguyệt Như không biết Lôi Khải đến cuối cùng có
bao nhiêu vẻ mặt, lại luôn dùng lý do không có bạn gái để uy hiếp cô,
không phải ăn cơm cùng anh ta thì cũng là cùng anh ta tham dự các loại
tiệc tùng. Chỉ cần cô hơi lộ ra vẻ mặt có chút khó xử thì anh ta bắt đầu vô sỉ ngay lập tức. “Cô nhờ vả tôi thì cũng phải cho tôi thấy chút
thành ý chứ, cái giá để làm kẻ địch với Eric là rất lớn. Chẳng qua là
theo tôi đến buổi hẹn ăn bữa cơm, cũng không phải là theo tôi lên
giường, khó khăn như vậy không phải là vì cô sao?”
Thân thiết qua lại như vậy chẳng những đưa tới sự chú ý của truyền thông, mà ngay cả
Thái Tử cũng tò mò. “Chẳng lẽ bọn chị vừa bắt đầu?”
Lôi Khải mỉm cười, dáng vẻ bí ẩn vô cùng muốn ăn đòn. “Chúng ta nhìn rất giống đang kết giao sao?”
“Đâu chỉ giống như? Chính là như vậy.” Thái Tử yêu cầu người bán rượu đưa
báo hôm nay, mở tờ báo ra, đẩy đến trước mặt anh ta chỉ vào tấm hình lớn trên đó. “Vì tình cũ vất bỏ tình mới.” Lại chỉ vào dòng chữ in đậm bắt
mắt. “Đi du lịch với bạn gái, tình cũ lại cháy nở ra đoán hoa đằm thắm
lớn.”
Lần này Lôi Khải lại không trả lời, khen đám chó săn chọn
góc độ chụp hình cực tốt, đúng là giống hệt như một đôi tình nhân đang
thể hiện tình yêu cuồng nhiệt, thậm chí còn có không ít tờ báo đăng hình “Nụ hôn nóng bỏng”, thật là hao tổn tâm huyết của đám chó săn này rồi.
Chẳng qua là hình như vậy nếu được người khác xem được, không biết sẽ
phản ứng như thế nào?
Báo chí càng làm càng tạo ra khí thế ngất
trời, thậm chí có cả tin tức cầu hôn. Mặc dù Du Nguyệt Như đã sớm tập
thành thói quen đối với loại chuyện như thế này, nhưng chuyện thái quá
giống như cầu hôn thì thật sự không cách nào chịu nổi. Cô ném lễ phục
sang trọng vào mặt Lôi Khải.
“Không đi! Nếu đi với anh ra ngoài nữa chắc tôi cũng phải “gả” cho anh!”
Lôi Khải tốt tính nhặt cái hộp lên, lấy bộ lễ phục đuôi cá màu bạc ra, ướm
thử lên người cô. “Một lần cuối cùng, tôi đảm bảo. Eric thật sự muốn ra
tay, tôi đã ra lệnh chấm dứt, dự đoán đây là lần cuối cùng tôi xuất hiện cùng ‘Vị hôn thê’ trước mặt công chúng rồi, nể mặt một lần đi em yêu.”
Cuối cùng Du Nguyệt Như cũng bị anh ta giày vò hết sức, căm hận thay lễ
phục. Lôi Khải chậc chậc cảm thán dáng người tuyệt đẹp của cô. “Tôi thật sự nên có màn cầu hôn hoành tráng.”
“Lôi-Khải!!” Du Nguyệt Như
nhịn không được bùng nổ, Lôi Khải câm miệng đúng lúc, chỉ dám cười, nếu
không sẽ bị nhỡ toàn bộ kế hoạch.
Đây là một bữa tiệc từ thiện
rất lớn, lúc đến nơi Du Nguyệt Như không tránh khỏi cảm thấy hối hận,
xem ra trang nhất báo ngày mai nhất định không thiếu cô. Nếu như là lần
cuối cùng, cô vẫn có đạo đức làm xong công việc bạn gái của mình, cười
xòa, vẫn là cười xòa.
Đang lúc cô cười đến mức mặt muốn rút gân
thì bỗng nhiên bị một người đẩy ra cửa chính của hội trường, người hầu
không tránh được người đang tới, gây nên một trận hốt hoảng nhỏ.
Lôi Khải vừa nhìn hướng bên kia, không khỏi giảo hoạt nâng môi lên, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô. “Em yêu, tự cầu phúc cho mình thôi.”
Cô mở to đôi mắt sáng rực muốn hét lên, còn chưa đặt được câu hỏi, lập tức bị một lực mạnh mẽ kéo vào lồng ngực.
Âm thanh ẩn chứa tức giận vang lên trên đỉnh đầu cô, làm cho lòng cô bỗng
nhiên cảm thấy căng thẳng. “Tôi không nên để cho em trở về! Du Nguyệt
Như cái người phụ nữ không có lương tâm này!”