Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 101: Cô Bé Lọ Lem May Mắn Có Thai - làm người giúp việc bảy ngày (6)



Làm tình nhân của anh…

Nhẹ nhàng như vậy. Năm chữ lại giống như âm thanh của ma quỷ không ngừng dội vào đầu cô, thật lâu không biến mất. Mà cũng chỉ một câu nói như vậy lại đánh cô vào mười tám tầng địa ngục. Để cho tất cả hy vọng của cô bỗng chốc tan thành mấy khói…..

Năm ngàn vạn hoặc làm tình nhân của anh, trong đó một việc cô cũng không làm được.

Đối mặt với yêu cầu của anh, cô không có chút nào để thương lượng, vì thế cô càng khó chịu khổ sở.

Nhìn ra được trong lòng cô không muốn, Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng cong lên khóe môi, nụ cười hiện trong mắt: “Không muốn sao? Cô cùng nhiều người đàn ông lên giường như vậy, tôi chịu cô, cô nên cảm thấy vinh dự mới đúng”

Từng câu từng chữ đánh cho Âu Y Tuyết thương tích đầy người, cô không nghĩ đến, anh lại nói như vậy… lời nói tàn nhẫn, trong nhất thời, cô quên mất tranh cãi, chỉ ngơ ngác đứng trước mặt anh, mặc cho anh giày xéo.

Cô không trả lời, Mạc Dĩ Trạch lại nghĩ là cô thừa nhận.

Đôi mắt sắc bén nhìn cô vì lời nói của anh mà gương mặt trắng bệch, trong lòng có chút khó chịu. Cảm giác khó chịu từ sâu trong đáy lòng của anh. Nhưng cho dù phải lựa chọn yêu thương hoặc nhục nhã cô, anh vẫn sẽ chọn cái thứ hai.

“Đi đi” Anh bỏ qua khuôn mặt khiến anh đau lòng, nhắm mắt lại. Giọng nói trầm thấp, hạ xuống quyết tâm: “Nếu không làm được một trong hai điều kiện của tôi, vậy giữa chúng ta không có gì để nói”

Nói xong, trông thấy trong mắt Âu Y Tuyết có không cam lòng, cô muốn nói gì, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt của Mạc Dĩ Trạch, lời nói lại nuốt vào bụng.

Không biết ra khỏi phòng của anh khi nào, cũng không biết mình đi ra như thế nào trước vẻ mặt hoảng sợ của người giúp việc ở Mạc gia, càng không biết mình trở về Âu gia làm gì….

Chẳng qua khi bóng dáng Âu Y Tuyết xuất hiện ở phòng khách Âu gia, thì có một bóng người chạy tới.

“Cô chủ” Đó là một giọng nói mang theo vui sướng, đôi mắt trống rỗng theo tiếng kêu nhìn lên, lại thấy thím Trương khuôn mặt lo lắng nhìn mình. Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn khổ cực tràn đầy vui vẻ, nhìn Âu Y Tuyết mà bà thở phào nhẹ nhõm.

Mà khi Âu Y Tuyết nhìn bà, chỉ có yêu thương. Chẳng qua mới hai ngày không gặp, nhưng cô lại thấy giống như bà già mười mấy tuổi……

“Cô chủ, cô có khỏe không. Tại sao chỉ để lại cho tôi một bức thư rồi đi? Hai ngày nay cô ở đâu? Ăn được không, ngủ có ổn không?” Âu Y Tuyết còn chưa hiểu ra sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.