Cô Bé Lọ Lem Đá Hoàng Tử

Chương 5



Người thừa kế đời thứ ba của ‘Tập đoàn Điện tử Kình Vũ’ muốn kết hôn, tin tức đúng mười phần, đưa tới rất nhiều truyền thông báo viết, hơn nữa tân nương tử xuất thân bình thường, cha mẹ sớm ly dị, chỉ là một tiểu AE của công ty quảng cáo, chuyện tình chim sẻ biến thành phượng hoàng lại chấn động một thời, cũng thành đề tài hay cho mọi người lúc rảnh rỗi.

Địa điểm hôn lễ ở Đài Nam là một khách sạn cấp năm sao, tiệc cưới có thể chứa hai ngàn người, chọn không gian cao sáu thước, khí phái thanh lịch, hiện trường xa hoa giống như quốc yến (tiệc cấp quốc gia), không thu tiền biếu còn có vật kỷ niệm tặng, biểu hiện ra gia sản hùng hậu của Chu gia.

Cha mẹ của Kha Trúc An không có tham dự, dì và dượng của cô đảm nhiệm chủ hôn cho nhà gái, cô cũng không trách cứ cha mẹ, dù sao bọn họ đã có gia đình mình, có thể gọi điện thoại chúc mừng là đủ rồi.

Khi cô nhìn đến những xe SNG này cũng bị dọa đến, nghĩ rằng nghiêm trọng như vậy sao? Bất quá chỉ là một hôn lễ, lại muốn cùng lúc phát sóng cho cả nước xem? May mắn khi cô cùng Chu Thế Hiên quen nhau không bị chụp đến, nếu không cô có thể ngay cả đi làm cũng không được.

Đối mặt trận lớn như thế, cô không khỏi nhớ tới dặn dò của Chu bà nội, thực sợ mình sẽ nói lỡ lời, làm sai chuyện, ngộ nhỡ đánh mất mặt mũi của Chu gia thì nguy rồi. Nghe nói người Đài Nam gả con gái đồ cưới đều phải một xe bò, cô lại chỉ đem theo mình cùng đứa nhỏ trong bụng, cùng với một phần tâm tình hy vọng cả nhà hoà thuận vui vẻ.

“Chúc mừng, chúc mừng!” Các khách mời trừ bỏ thân là nhân vật nổi tiếng, mặc trên người đều là hàng hiệu tinh phẩm.

“Đa tạ, đa tạ!” Các trưởng bối Chu ông nội có bạn hữu rộng lớn, ra vào không bình dân, lui tới đều quyền quý.

Kha Trúc An căn bản không biết những người này, lại phải cùng bọn họ chia xẻ niềm vui kết hôn của cô, nếu không phải còn có ba bàn người thân và bạn bè nhà gái, cô cho rằng mình đi nhầm hội trường, may mắn ông xã đã giúp cô làm một bữa tiệc tạm biệt độc thân, cô nên thỏa mãn.

Trong hôn lễ khách thay nhau đọc diễn văn, một người so với một người càng có lai lịch, ngồi trên bàn chủ là cô dâu chú rể cùng các trưởng bối, bên cạnh Kha Trúc An vừa vặn là Lý Phức Trữ, bà một thân màu sườn xám đỏ sáng, phối hợp trọn bộ trang sức kim cương, quý khí đến người mở mắt không ra.

Trong đám người Chu gia, Kha Trúc An sợ nhất đúng là Chu bà nội, đang lúc cô nghĩ như vậy, Lý Phức Trữ dặn dò khẽ với cháu dâu. “Con là cô dâu mới, khi cười không thể lộ răng, chỉ có thể hé miệng mỉm cười, hiểu hay không?”

“Vâng...” Kha Trúc An thế mới biết, thì ra ‘cười’ như thế nào cũng là một môn học, bình thường cô cũng không phải là người thường cười ha ha, nhưng hôm nay cô kết hôn, có cần làm thấp như vậy không? Vì thế cô bắt đầu thu lại biểu tình, chỉ nhẹ nhàng tác động khóe miệng.

Thẳng đến ông xã phát hiện tình huống khác thường, thấp giọng hỏi cô. “Em làm sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào hay không?”

“Không có.” Cô chỉ là đang mỉm cười, chẳng lẽ anh nhìn không ra sao? Chu Thế Hiên ở dưới bàn nắm chặt tay cô, dịu dàng trấn an tâm tình của cô. “Vui vẻ chút, không cần khẩn trương, nhân vật chính là chúng ta, không cần phải trông nom người khác nghĩ như thế nào.”

“Uh.” Cô gật gật đầu, thử cố gắng nghĩ như vậy, anh từ nhỏ đã trưởng thành trong hoàn cảnh này, đương nhiên không để vào mắt, cô lại không biết phải bao lâu mới có thể thích ứng, chẳng lẽ từ nay về sau cô phải qua loại cuộc sống ‘lễ nghi đoan chính’ sao? Cô bỗng nhiên cảm thấy không bằng ở quán nhỏ ven đường ăn cơm, cảm giác tự do tự tại kia thật đáng quý nha.

Bởi vì khách đọc diễn văn quá dài, tiệc mừng đến mười một giờ mới chấm dứt, khi đôi cô dâu chú rể tiễn xong khách trở lại Chu gia, trong biệt thự chỉ có quản gia cùng người giúp việc nghênh đón, các trưởng bối đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hoan nghênh về nhà.” Ông quản gia dẫn dắt nhóm người giúp việc cúi đầu chào hỏi.

Gì, thiếu gia là chỉ Chu Thế Hiên, thiếu phu nhân là chỉ cô sao? Kha Trúc An không nghĩ tới sẽ có loại từ xưng hô xưa quá, bất quá nghĩ nghĩ cũng đúng, nếu đều kêu Chu phu nhân, nhà này còn có ba Chu phu nhân, hẳn nên phân chia một chút, Chu bà nội hẳn là lão phu nhân, Chu mẹ lại là phu nhân, cô tự nhiên nên gọi thiếu phu nhân, chẳng qua nghe qua rất quái lạ, muốn thích ứng cuộc sống nhà giàu có thật không dễ dàng.

“Vất vả, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút.” Chu Thế Hiên vung tay lên, bảo tất cả mọi người lui về phòng, sau đó anh quay sang vợ cười nói: “Muốn anh ẵm em vào phòng hay không?”

“Không cần, rất xấu hổ.” Ngộ nhỡ bị người lớn trong nhà thấy được làm sao bây giờ? Về sau trừ phi ở trong phòng, bằng không cô chỉ sợ cũng không dám cùng anh có hành động thân mật, dù sao đây là một gia tộc mà ngay cả nụ cười cũng phải có chuẩn mực.

Cho dù chú rể không ẵm cô dâu, hai người vẫn tay trong tay cùng lên lầu, vừa mở cửa phòng ra, tân phòng xanh vàng rực rỡ ánh vào mi mắt, trần nhà dùng thuốc màu vẽ một vườn hoa cùng suối phun, vách tường cùng cây cột đều là đá cẩm thạch màu trắng cùng chạm trổ hoa văn, khắp nơi trong phòng đều có áp hoa, mạ vàng, trang sức hình giọt nước, thậm chí còn có vỏ sò! Đồ nội thất cũng mang phong cách tinh xảo diễm lệ, lấy màu đỏ và màu vàng làm chủ, trên giường lớn để một mâm quýt, tượng trưng đại cát đại lợi, giống như lễ mừng năm mới náo nhiệt cực kỳ.

“Oa, bà nội và mẹ sao lại thế này? Cho dù hoàng cung cũng không khoa trương như vậy chứ?” Đêm nay Chu Thế Hiên uống hơi nhiều, vốn ánh mắt còn có chút mông lung, thấy cái này cũng phải mở to mắt.

Kha Trúc An đã nói không ra lời, so với nhà trọ nhỏ cô ở, căn bản là hoa mắt hỗn loạn! Nghĩ đến mình phải ở trong phòng này dưỡng thai, cô không khỏi choáng váng đầu, nói vậy phòng trẻ con cũng sẽ đồng dạng xa hoa, ai... Càng thần kỳ là, trên tường ở cạnh cửa sổ của bọn họ nhìn đến giấy đỏ, trên đó viết ‘Thờ cúng thần thai ở chỗ này’, phía dưới bàn trà thì để hoa quả cùng nước trà, hay đây là chỗ cung phụng thần thai?

Trung Tây hợp lại khéo như thế, hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể dở khóc dở cười, thật rất cám ơn dụng tâm của các trưởng bối, đến lúc này không khí lãng mạn gì cũng bị mất. Tắm rửa xong, hai người cùng nhau nằm trên giường, hôm nay thật sự là mệt muốn chết rồi, mặc dù là đêm tân hôn cũng chỉ có thể ngã đầu ngủ nhiều.

“Bà xã, cục cưng, ngủ ngon.” Anh hôn lên trên trán cô, rốt cục thành gia, từ nay về sau bọn họ chính là người một nhà.

“Ngủ ngon, ông xã, cục cưng.” Cô nhắm mắt lại, nói cho mình phải lạc quan, phải có tin tưởng, chỉ cần có tình yêu, không có gì qua không được cửa ải khó khăn.

Ngày hôm sau, Kha Trúc An trải qua cuộc sống của phu nhân, cuộc sống sinh hoạt thường ngày đều có người hầu hạ, không cần mình phải động tay, hơn nữa cô có mang, cho nên tiêu chuẩn ‘giữ gìn yên tĩnh’ rất cao.

Khi cả nhà cùng nhau dùng cơm thì ở trước mặt cô để là cơm đặc biệt, đều là chút thức ăn bổ thân, cô ăn không quen cũng không thể không biết xấu hổ cự tuyệt, bởi vì đầu bếp dụng tâm nấu nướng như vậy, người nhà lại quan tâm hỏi như vậy, vì thế cô dùng hết ý chí từ từ ăn xong, cho dù sau khi trở về phòng có khi nhịn không được sẽ ói, cô cũng kiên quyết không nói cho bất luận kẻ nào.

Đàn ông Chu gia thường thường ra bên ngoài làm việc, do Chu ông nội đảm nhiệm hội trưởng hiệp hội có thư pháp, câu lạc bộ golf cùng một hậu viện của nhân vật chính trị; Chu ba ba mặc dù đã là trạng thái nửa về hưu, vẫn là chủ tịch của ‘Tập đoàn Điện tử Kình Vũ’, giống như có rất nhiều bữa ăn và hội nghị; về phần Chu Thế Hiên, anh vốn làm việc bận rộn, gần đây lại liên tiếp đi công tác, thỉnh thoảng bay đi công ty con ở Nhật Bản, Mĩ và Hà Lan.

Phụ nữ Chu gia thì phần lớn thời gian đều ở trong nhà, bao gồm bà nội Lý Phức Trữ cùng mẹ chồng Bạch Bội Lăng, cùng với con dâu Kha Trúc An vừa vào cửa, cho dù cô muốn tránh ở trong phòng cũng không được, các bà có rất nhiều chuyện muốn dạy người mới tới.

Ăn cơm trưa thì Lý Phức Trữ nói với cháu dâu: “Trúc An, bà đã tìm tiệm bán quần áo cùng nhà thiết kế quen biết, buổi chiều sẽ lại đây.”

“Xin hỏi có chuyện gì không?” Kha Trúc An uống một ngụm canh gà, vị thuốc Đông y nồng đậm khiến cô không biết mình đang ăn cái gì.

“Phải giúp con đặt làm mấy bộ quần áo, sớm muộn gì sẽ dùng đến.” Bạch Bội Lăng mỉm cười giải thích với con dâu.

“Vâng, cám ơn.” Đã lâu không ai mua quần áo cho cô, nhất là đến từ trưởng bối nữ, Kha Trúc An thấy ấm áp trong lòng, có loại cảm giác được trở thành con gái. Nhưng cô làm sao cũng không nghĩ đến, cái gọi là ‘đặt làm mấy bộ quần áo’, lại là năm nhà thiết kế sư liên thủ, thay cô tạo ra ‘ba mươi bộ quần áo’, cùng một màu đều là phong cách phu nhân, bao gồm đồ bộ, âu phục, sườn xám, lễ phục dạ hội, đều có thể mở rộng thành trang phục xa hoa, đàn ông không ở, đống vải dệt trong phòng khách giống toà núi nhỏ, Kha Trúc An nhịn không được đặt câu hỏi. “Bà nội, mẹ, như vậy có thể nhiều lắm hay không?”

“So với chúng ta, đã ít.” Lý Phức Trữ vừa uống trà vừa lật mục lục, quyết định màu sắc và hoa văn cùng hình thức. “Về sau khi có tiệc xã giao, con phải trang điểm khéo, mặt khác còn có một ít linh kiện cần mua, ngày mai chúng ta đến cửa hàng bách hoá, mua đồ một phen, yên tâm, con không cần mang ví tiền, là bà nội muốn cho con.” Bạch Bội Lăng tự nhận đã rất chiếu cố con dâu, lúc trước khi bà vừa gả vào nào có mệnh tốt như vậy?

“Cám ơn bà nội, cám ơn mẹ...” Kha Trúc An giống như búp bê, nhận hai vị nữ chủ nhân an bài, cố tình các bà lại yêu thích trang phục hoa lệ phiền phức, không phải phong cách thanh lịch cô quen, nhưng có thể làm sao bây giờ? Dù sao cũng là ý tốt của trưởng bối.

Từ khi ở đây, ăn trúng mặc vào, cô mất đi chủ trương của mình, kế tiếp còn có cái gì phải thỏa hiệp? Cô đã không dám tưởng tượng.

Buổi tối, Chu Thế Hiên về nhà đã mười giờ, vừa vặn kịp thời gian nói chuyện mỗi ngày của anh và vợ, dĩ vãng cần nhờ đường dây điện thoại, mà nay tùy thời đều có thể gặp mặt, chỉ tiếc công việc của anh quá bận, mỗi ngày đi sớm về trễ, tựa hồ vắng vẻ kiều thê.

Vào nhà, anh thẳng đến tân phòng ngọt ngào ở lầu 3, tuy rằng hoa lệ có chút không tưởng tượng nổi, vẫn là khoảng trời nhỏ lãng mạn của bọn họ. “Anh đã về!” Vào phòng, anh nhìn thấy vợ ngồi ở bàn, đang ở máy tính vẽ, tò mò hỏi: “Em có công việc?”

“Anh đã về rồi, vất vả.” Kha Trúc An đứng lên bước đến cạnh chồng, chủ động thay anh cởi bỏ caravat.

Chu Thế Hiên ôm lấy eo nhỏ của vợ, xem ra cô vẫn không giống mang thai, mới hai tháng mà thôi, thật muốn sớm một chút nghe được tiếng tim đập cùng đá chân của cục cưng, anh đã bắt đầu ảo tưởng hình ảnh mang đứa nhỏ du lịch.

“Có nhớ anh hay không? Hay là đang vụng trộm lên mạng kết bạn?” Anh ở bên tai cô nói nhỏ, nói mấy lời nói ngu xuẩn nhàm chán.

“Đứa ngốc! Em chỉ là đang sửa sang lại vài thứ trước kia, có mấy bản nháp phải hoàn thành, làm như kỷ niệm cũng tốt.” Từ nhỏ cô đã thích vẽ và thiết kế, hiện tại thời gian rảnh nhiều, tự nhiên chơi đồ chơi nhiều năm.

“Em chăm chỉ như vậy?” Anh sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ có phần tâm tư này.

“Mỗi ngày em ở nhà rất nhàm chán, trừ ăn ra chính là ngủ, chuyện gì cũng không cần làm, sắp buồn hỏng rồi.” Anh lôi kéo cô đến bên giường, ôm cô ngồi lên đùi anh, dùng giọng điệu cưng chiều nói: “Hiện tại em là phụ nữ có thai, hưởng phúc có cái gì không đúng? Giống như mẹ anh và bà nội anh, chỉ cần mua quần áo, làm tóc, cho người ta mát xa, phụ trách giải trí nhàn nhã thì tốt rồi.”

“Ngày đầu tiên anh quen em sao? Em không thích hợp cuộc sống như thế.” Cô đem mặt dán trên vai của chồng, đây là lựa chọn thuộc về cô, nhưng cô không muốn tạo cho anh nhiều áp lực, khiến cho anh khó xử giữa người trong nhà và cô, vì người cả nhà hoà thuận vui vẻ, cô vẫn nên tự mình nhẫn nại hơn.

Bà xã anh quả thật không giống người thường, anh muốn làm hư cô thực khó khăn. “Như vậy cũng được, anh dặn dò bộ phận bán hàng chuyển một ít công việc cho em, em chỉ cần ở nhà dùng máy tính làm việc, an toàn lại phong phú, em nói thế nào?”

“Em mới không cần dính ánh sáng của anh! Em nghĩ, có lẽ em có thể tìm‘Công ty Quảng cáo Y Nhân’ nhận mấy case.” Cô cũng có tự tôn, sao có thể dựa vào chồng bố thí cơ hội làm việc cho cô? Đương nhiên muốn bằng bản lãnh của mình.

Vừa nghe đến công ty quảng cáo này, thần kinh của anh liền khẩn trương lên. “Anh không quá thích ông chủ Ngải Địch kia của em, anh ta không phải muốn theo đuổi em chứ?”

“Anh suy nghĩ nhiều quá, làm sao có thể?” Cô nghe những đồng nghiệp nói qua, Ngải Địch này mặt ngoài có chút lỗ mãng, kỳ thật công và tư rõ ràng, tốc độ thay bạn gái mau thế nào, cũng chưa từng ra tay với nữ nhân viên trong công ty.

“Hiện tại em đã là vợ người ta, không cho phép hoa tâm, nghe không?”

“Thần kinh!” Cô đấm ngực của anh, dám hoài nghi sự trung thành của cô, thực quá đáng! Chính anh thường chạy đông chạy tây, ai biết anh có lưu tình khắp nơi hay không? Cô là trăm phần trăm tín nhiệm anh mà.

Anh ôm ngực, làm ra biểu tình nội thương. “Đáng đánh, đây mới là bà xã nhiệt tình có lực của anh...”

“Đa tạ khích lệ.” Cô nhẹ giọng nở nụ cười, may mắn đang ở trong phòng, cười đáp lộ ra răng nanh hẳn là không quan hệ. Thật vất vả gặp lại tươi cười của cô, anh vươn tay xuyên qua mái tóc của cô, nhịn không được ở trên mặt cô hôn tới hôn lui. “Khuyết điểm duy nhất của em chính là rất nghiêm túc, rất dụng tâm, sống dễ dàng không phải tốt sao?”

“Anh đã chê em?” Cô nhắm mắt lại, tùy ý anh hôn như mưa lộn xộn rơi xuống, đây là hạnh phúc cô muốn, không có sai.

“Em suy nghĩ một chút, trước khi chúng ta quen biết, một mình em qua cực khổ như vậy, lại không có người nhà chiếu cố em, hiện tại anh chỉ nghĩ yêu em, cho em thật vui vẻ, không có áp lực gì, chỉ cần nhớ rõ yêu anh và đứa nhỏ thì tốt rồi.” Anh quen thấy phụ nữ không cần làm việc, tựa như bà nội và mẹ, thoạt nhìn rất thích ý.

Cô mở mắt ra nghiêm túc đáp lại. “Không được, đời người nào có đơn giản như vậy? Anh đừng nhìn em như thế, em không phải loại phụ nữ đó.” Mỗi ngày chỉ có việc chờ chồng về nhà, chỉ quan tâm gia đình mình, thế giới nhỏ như vậy, cô sẽ không thể hô hấp.

“Uh uh, anh hiểu được, bà xã đại nhân!”

Thời gian tốt cần gì tranh luận, anh cúi đầu hôn môi cô, nên đem thời gian lãng phí ở trên sự vật tốt đẹp, vừa mới cưới, chỉ có tình nồng ý ngọt quan trọng nhất, cho dù có vấn đề gì, cũng đều tạm thời ném ra... sau đầu đi.

*********

Vô luận là buồn là vui, ngày vẫn tiếp tục trôi qua, Kha Trúc An mang thai đến tháng thứ ba, lão nhân gia đặc biệt để ý giới tính của đứa nhỏ, yêu cầu bác sĩ làm kiểm tra trước, kết quả chứng thật là một bé trai, các trưởng bối đều rất vui mừng, con dâu còn chưa sinh đã được bao đỏ trước, mỗi bao đều vượt qua sáu chữ số. (#Ami: sao ko chia em =.=“)

Chu ông nội muốn dạy tằng tôn viết thư pháp, đánh golf, Chu ba ba muốn tôn tử làm người thừa kế đời thứ tư, hai người nhiệt liệt thảo luận tiền đồ của đứa nhỏ này, tuyệt đối sẽ là thiếu gia trong thiếu gia, tinh anh trong tinh anh. Chu bà nội cùng Chu mẹ cũng hăng say, dụng tâm quy hoạch bố trí phòng trẻ con, chọn dùng phong cách Baroque mà các bà yêu thích, có thể tránh thì tránh.[Phong cách Baroque: là một kiểu phong cách có hoa văn cầu kỳ trên các món đồ, trang trí phòng đồng màu]

Xem lão nhân gia vui vẻ như vậy, Kha Trúc An cũng không nói nhiều, kỳ thật cô cảm thấy nam hay nữ đều giống nhau, khỏe mạnh quan trọng nhất.

Chu Thế Hiên đối với việc mình sắp có con trai cũng thật cao hứng, cố tình lúc này công ty con ở Nhật Bản lại xảy ra tình trạng, anh còn chưa cao hứng xong đã phải bay qua, Kha Trúc An muốn tìm một người nói chuyện cũng không có biện pháp, thực hoài niệm những ngày du học Nhật Bản lúc trước, đơn giản phong phú mà tự do, vốn bọn họ đã có kế hoạch muốn tới Nhật Bản hưởng tuần trăng mật, bất đắc dĩ cô là phụ nữ có thai, làm sao cũng không thể đi.

Sau khi giới tính đứa trẻ công bố, tiêu chuẩn ‘giữ gìn yên tĩnh’ của cô càng thêm tăng lên, khi cô muốn từ lầu một lên lầu ba, cư nhiên đưa tới hô to gọi nhỏ.

“Ngừng, ngừng, ngừng! Không nên cử động!” Lý Phức Trữ vươn tay chỉ vào cháu dâu, gấp giống cảnh sát bắt được kẻ trộm.

“Làm sao vậy?” Kha Trúc An khó hiểu quay đầu lại, không rõ cô lại làm sai cái gì?

Vừa vặn có một nữ giúp việc ở bên, Lý Phức Trữ vội vàng chỉ huy. “Ngươi! Đỡ thiếu phu nhân lên lầu.”

“Phải” nữ giúp việc đương nhiên là ngoan ngoãn nghe lệnh, nhưng Kha Trúc An không hiểu, cô cũng không phải không thể đi đường!

“Về sau con lên xuống cầu thang đều phải có người đỡ mới được, bằng không ngộ nhỡ té ngã, ai đền được tằng tôn rất tốt của ta?” Lý Phức Trữ cũng đi theo hộ tống lên lầu ba, thẳng đến cháu dâu vào phòng.

“Nhưng bác sĩ nói qua, đi cầu thang là vận động tốt...” Kha Trúc An thử giải thích.

“Không được chính là không được, kỳ thật ta vốn muốn gọi con chuyển đến lầu một, nhưng thai thần đã bình yên rồi, mọi thứ trong phòng cũng không thể di chuyển, miễn cho xúc phạm thai thần.” Quy định của lão nhân gia rất nhiều, Kha Trúc An quả thực phải ghi vào laptop mới nhớ rõ.

“Trong khoảng thời gian này không thể động đao động kéo, không thể đập gõ đánh, không thể ra yến tiệc hoặc tang sự, miễn cho hỉ đụng hỉ, hỉ thành bi, còn có không có thể ăn thịt thỏ, đứa nhỏ sẽ sứt môi, không thể ăn cua, đứa nhỏ sẽ sinh ngược, không thể ăn gừng, đứa nhỏ sẽ có mười một ngón tay, nghe rõ rồi chứ?” Lý Phức Trữ nói một hơi xong những cấm kỵ, mặt không đỏ khí không gấp, giống như chính là vè thuận miệng.

“Vâng...” Kha Trúc An thật sự cầm giấy bút ghi lại, chỉ cần lưu ý hẳn là đều làm được, nhưng cô cũng tránh không được kinh ngạc, lấy ở đâu ra nhiều tập tục kì kỳ quái quái như vậy? Trí tuệ của lão tổ tông có thật đều có đạo lý không?

“Tốt lắm, con ở trong phòng nghỉ ngơi, có cái gì cần liền rung chuông kêu người giúp việc.” Lúc này Lý Phức Trữ mới yên lòng, đi đến trước giấy đỏ có chữ ‘Thờ cúng thần thai ở chỗ này’, hai tay tạo thành chữ thập, lẩm bẩm.

Kha Trúc An nhìn chỉ cảm thấy vớ vẩn, nhưng NGHĨ LẠI, kỳ thật bà nội cũng muốn tốt cho cô, nếu không làm sao có thể lo lắng quá sức như thế? Có lẽ là cô rất không biết đủ, trước kia không có người nhà thì cảm thấy cô đơn, hiện tại có người nhà lại cảm thấy nặng nề.

Mắt thấy ăn uống ngủ nghỉ đều có người quy định, cô còn có thể làm những thứ gì? May mắn ‘Công ty Quảng cáo Y Nhân’ phi thường đạt đến một trình độ nào đó, thỉnh thoảng liền kí cho cô một vài case, công việc thành an ủi duy nhất của cô, chỉ cần có máy tính cùng mạng, tin tưởng thế giới của cô còn có một mảnh bầu trời có thể bay lượn.

Buổi tối mười giờ, Chu Thế Hiên từ Nhật Bản gọi điện thoại trở về, mới mở miệng liền hỏi: “Bà xã, có chiếu cố tốt cho mình hay không?”

“Yên tâm, em chỉ là bị bảo vệ cẩn thận.” Cô tựa như ở trong phòng bệnh, không có bác sĩ phụ trách cho phép, tuyệt đối không cho phép bước ra cửa phòng nửa bước.

“Bọn họ không phải có rất nhiều quy định chứ? Bảo ngươi không cho phép cái này, không cho phép cái kia.” Chu Thế Hiên không cần đoán cũng biết, các trưởng bối đều dễ dàng khẩn trương quá độ, anh từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh này, nếu không phải cá tính của anh đủ mạnh mẽ, đã sớm trốn nhà.

“Không sao, em còn tốt. Bên anh thế nào? Tình huống rất nghiêm trọng sao?” Nghe nói là nhà máy hợp tác sắp phá sản, ngay cả tiền lương cũng phát không được, những công nhân ở trên đường kháng nghị, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động công ty con của ‘Tập đoàn Điện tử Kình Vũ’.

“Việc nhỏ mà thôi, anh sẽ xử lý tốt.” Anh sắp làm ba ba, sao có thể khiến cho mẹ đứa nhỏ lo lắng? Đương nhiên phải kiên cường vươn lên. Hai vợ chồng tâm tình kéo dài, tuy nhiên cũng có điều giữ lại, nguyên nhân quá yêu đối phương, cho nên không muốn khiến cho đối phương phiền não, yêu nhau thật sự rất đơn giản, nhưng phải biết làm sao ở chung mới đúng? Mỗi người đều còn đang tìm kiếm đáp án.

*********

Một tuần sau, Chu Thế Hiên từ Nhật Bản trở về Đài Loan, khi về nhà đã hơn mười một giờ tối, theo lý thuyết các trưởng bối hẳn đã ngủ, anh lại nhìn thấy bà nội ngồi ở trong phòng khách.

“Bà nội, sao người còn chưa ngủ?”

“Tôi đang đợi anh.” Lý Phức Trữ vốn đang ngủ gà ngủ gật, nghe được thanh âm của tôn tử lập tức phấn chấn tinh thần.

“Có chuyện gì không?” Một chuyến hành trình Nhật Bản này có thể nói là tràng tai nạn, hiện tại anh chỉ muốn ngã đầu ngủ bù, hy vọng bà nội nói ngắn gọn.

Lý Phức Trữ trước nhìn xem bốn phía có người hay không, cố ý đè thấp thanh âm, thần bí hề hề hỏi: “Anh có biết hay không, Trúc An, nửa đêm không ngủ được, thức đêm đánh máy tính, rốt cuộc là đang làm cái gì?”

Vấn đề này rất đơn giản, anh lập tức có giải đáp. “Cô ấy có mấy bản thiết kế phải vẽ, có lẽ đang đuổi bản thảo.”

Lý Phức Trữ vừa nghe lại cau chặt mày. “Vẽ bản thiết kế cái gì? Trong nhà lại không cần nó kiếm tiền, huống chi, đuổi thế nào cũng không thể thức đêm, nhà chúng ta cũng chỉ có anh là người thừa kế, em gái của anh đã quên gia đình này, anh nhất định bảo vệ cho đứa nhỏ này, hơn nữa lại là cháu trai!”

“Người không cần khẩn trương, Trúc An cô ấy rất hiểu chuyện.” Cũng không thể bảo cô cái gì cũng không làm, cô cũng không phải bình hoa, tiếp tục như vậy, đứa nhỏ còn chưa có sinh, mẹ có lẽ đã mắc chứng u buồn.

“Nói thật, nó cũng rất ngoan, nhưng người trẻ tuổi dù sao không có kinh nghiệm, phải học hỏi lão nhân (người già) nhiều.” Lý Phức Trữ đối với cháu dâu này coi như có thể nhận, chỉ hy vọng cô đừng làm nhiều trò, làm mẹ đương nhiên phải lấy con trẻ làm trọng.

“Tốt, con sẽ khuyên nhủ cô ấy.” Chu Thế Hiên chỉ có thể trả lời như thế, nếu không bà nội sẽ niệm không ngừng.

Lúc này Lý Phức Trữ mới an tâm, vừa đánh ngáp vừa đi trở về phòng, nếu không phải vì bảo bối tằng tôn, sao cần vất vả như vậy?

Chu Thế Hiên nhìn bóng dáng bà nội, nghĩ rằng vợ mình có lẽ bị áp lực rất lớn, nhà này đối với cô mà nói rất nặng nề, cô không chỉ phải thích ứng cuộc sống hôn nhân, phải chuẩn bị dưỡng thai, còn phải nhận quy định của đại gia tộc, khó trách tươi cười trở nên càng ngày càng ít.

Đi lên lầu ba, trở lại phòng, anh quả nhiên nhìn thấy vợ còn đang vẽ, biểu tình tương đối chuyên chú, thậm chí không phát hiện tiếng bước chân của anh. “Anh đã về?”

“Anh đã về rồi!” Kha Trúc An nhảy dựng lên, lập tức bỏ máy tính và bút vẽ xuống, nghênh đón chồng yêu đã lâu không gặp, mới một tuần, sao cảm thấy đã thiệt nhiều năm?

May mắn cô còn chưa có mất đi nhiệt tình với anh, anh cảm thấy mỹ mãn ôm vợ yêu, đồng thời cũng sờ sờ mặt của cô, phát hiện cô thật sự có chút tiều tụy. “Bà nội nói gần đây em thức đêm, là đang đuổi bản thảo sao?”

“Uh, khách hàng vẫn yêu cầu sửa chữa.” Cô chỉ biết bên cạnh có theo dõi, những người giúp việc nhất định đem cuộc sống của cô, sinh hoạt hàng ngày báo cáo hết cho ‘thượng cấp’, cảm giác thật sự không ổn, gần đây cô thường mất ngủ, tình huống nôn nghén cùng choáng váng đầu đã gia tăng rồi.

“Đừng để mình vất vả, anh sẽ đau lòng.” Nếu cô là một đại tiểu thư nũng nịu, có lẽ sẽ để cho mình hưởng thụ cuộc sống phu nhân, nhưng cô cũng không phải, cô vẫn là một phụ nữ độc lập nghiêm túc làm việc, đó cũng là nét hấp dẫn nhất của cô?

“Công việc vốn không thoải mái dễ dàng, chính anh cũng không phải rất vất vả? Ở Nhật Bản mệt chết đi?” Tuy rằng anh không chịu nói nhiều lắm, nhưng cô thấy tơ máu tràn đầy trong mắt của anh, nói vậy cũng ngủ không ngon giống cô.

“Anh không sao, đồng ý với anh, từ ngày mai không cần thức đêm, được không?”

“Uh. Em tận lực.” Mọi người đều quan tâm cô, đều xuất phát từ ý tốt, sao cô có thể kháng cự?

“Chúng ta vẫn nên chuyển đi ra ngoài mới được, anh không muốn khiến cho em không vui.” Anh đã lâu không thấy được tươi cười sáng sủa của cô, ấn tượng một lần cuối cùng là ở trong bữa tiệc tạm biệt độc thân, từ sau khi kết hôn, cô cũng không thường xuyên mỉm cười.

“Bao nhiêu phụ nữ có thai đều tâm tình phập phồng, chờ sau khi đứa bé sinh ra, chúng ta lại suy nghĩ.” Cô biết lão nhân gia đều tha thiết chờ đợi đứa nhỏ sinh ra, nếu lúc này chuyển ra ngoài, trong lòng bọn họ sẽ rất bi thương.

“Đến lúc đó tất cả mọi người thương đứa nhỏ này, em càng luyến tiếc mang đi.” Anh cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết cô, cô dễ dàng mềm lòng, nhưng có khi lại kiên cường quá mức, anh cũng không biết bảo vệ cô như thế nào mới đúng.

Cô dựa vào trong lòng chồng, mới mỉm cười lại thở dài một hơi. “Thế Hiên, có lúc em cảm thấy mệt mỏi quá, nhưng em sẽ chống đỡ tiếp.”

“Em đừng miễn cưỡng mình, anh yêu em, anh chỉ hy vọng em vui vẻ, hiểu không?”

“Em biết.” Bởi vì cô cũng có ý tưởng giống vậy, nguyên nhân vì cô thương anh, muốn anh vui vẻ, mới nguyện ý không ngừng thỏa hiệp. Tiểu biệt (chia cách một thời gian ngắn) thắng tân hôn, đêm đó hai người không có mây mưa thất thường, chính là tay trong tay cùng nhau đi vào giấc ngủ, trong lòng mệt mỏi nhưng còn có thể dựa sát vào nhau, đây chính là hạnh phúc.

“Con muốn đi đâu?”

Kha Trúc An mới từ lầu ba xuống đến lầu hai, sau lưng liền truyền đến thanh âm chất vấn, quay đầu, cô thấy cửa phòng mẹ chồng Bạch Bội Lăng mở ra, nhưng thanh âm là đến từ bà nội Lý Phức Trữ. Cảm tình của bà nội và mẹ thật tốt, hai người thường cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm, hẳn là cũng từng thảo luận về cô - người mới tới.

“Bà nội, mẹ, con muốn đến chương trình học cho phụ nữ có thai, có khóa yô-ga và khóa bơi lội.” Buổi sáng cô vừa giao bản thảo ra, hiện tại có vẻ thanh nhàn, ở nhà buồn mấy ngày, cô thật sự nhịn không được, nhất định phải đi ra ngoài hít thở không khí.

Lý Phức Trữ vừa nghe sắc mặt liền thay đổi. “Ở nhà thì tốt rồi, đi ra ngoài nhiều nguy hiểm! Còn làm yô-ga cái gì? Bơi lội lại không được!”

Kha Trúc An thở dài, nói cho mình phải bình tâm tĩnh khí, nên suy nghĩ vì đại cục, bởi vậy cô vẫn vẻ mặt ôn hoà giải thích. “Bà nội, đây là chương trình học chuyên môn thiết kế vì phụ nữ có thai, có giáo viên dẫn dắt, rất an toàn.”

“Tôi không hiểu! Dù sao con ở nhà là được rồi, con nên tận lực không xuống giường, con có biết tùy tiện đi lại cũng sẽ động đến thai tức giận hay không? Nếu thai thần khó giữ được, nam tôn Chu gia của chúng ta sẽ không có!” Lý Phức Trữ cực kì kiên trì, thời khắc mấu chốt như thế tuyệt đối không thể khinh thường.

“Nhưng con đã đang ký, đột nhiên hủy bỏ thật ngại với giáo viên...” Nam tôn mới quan trọng, nữ tôn không cần quý trọng sao? Kha Trúc An không thể đồng ý quan điểm này, nhưng cô cũng sẽ không ngốc nói ra miệng.

“Tôi nói không được chính là không được!”

Mắt thấy tình huống không xong, Bạch Bội Lăng ra mặt hoà giải. “Trúc An, con nghe bà nói, không nên ra cửa, chờ ăn cơm trưa xong, ba người chúng ta cùng đi dạo phố, mua một chút đồ.”

Lúc này Kha Trúc An tiến thoái lưỡng nan, ý tứ của bà cùng ý nguyện của cô tựa như kéo co, hai phe đều muốn đoạt được thắng lợi, nếu lại thỏa hiệp, chỉ sợ cô không có đường lui, từ nay về sau sẽ là một búp bê không có chủ kiến, cũng có lẽ cô sớm đã là vậy.

Ở trong ánh mắt nhìn chằm chằm của lão nhân gia, cô rốt cục đầu hàng, đang lúc cô quay đầu lại, chân bước ra lên lầu, không nghĩ tới lại đạp hụt, cả người mất đi trọng tâm ngã ra sau, cũng rất nhanh mất đi ý thức...

Sự tình xảy ra quá đột ngột, ai cũng không kịp xông lên trước, chỉ có thể trở tay không kịp kinh hoảng kêu to. “Trúc An ——”

*********

Vừa nhận được điện thoại của mẹ, Chu Thế Hiên từ công ty thẳng đến bệnh viện, dọc theo đường đi tim đập mãnh liệt lại mềm nhũn, ông trời phù hộ, trăm ngàn đừng mang đi người phụ nữ anh yêu nhất, còn có đứa nhỏ bảo bối của bọn họ!

Khi anh vội vàng chạy đến ngoài phòng giải phẫu, chỉ nhìn thấy ba mẹ ủ rũ ngồi ở ghế, ông nội cùng bà nội hẳn ở nhà, lão nhân gia luôn luôn không thích đến bệnh viện, sợ rủi ro.

“Con đã đến rồi.” Chu Tín Vũ cũng là nhận được thông báo của vợ cũng mới tới, nhưng ông gấp cái gì cũng giúp không được, chỉ có thể bất đắc dĩ thuyết minh tình huống với con. “Trúc An té ngã, đứa nhỏ đã không còn, giải phẫu cũng sắp xong.”

Đối mặt đả kích nặng nề đau đớn như thế, trước mắt Chu Thế Hiên một mảnh tối đen, dựa vào vách tường mới có thể miễn cưỡng đứng vững, hít sâu vài ngụm khí, cuối cùng phun ra một vấn đề —— “Vì sao cô ấy té ngã?”

Trúc An mới mang thai hơn ba tháng, bụng còn chưa rõ ràng, lại không có sinh bệnh gì, đang êm đẹp đã xảy ra chuyện gì? Bạch Bội Lăng lau đi nước mắt ở khóe mắt, mở miệng giải thích. “Sáng hôm nay, lúc Trúc An xuống lầu, bà nội gọi cô lại, cùng cô nói một vài lời, sau đó không biết sao... nó té ngã ngay ở cầu thang.”

“Bà nội nói gì đó?” Điểm này tuyệt đối là mấu chốt, nếu thân thể không việc gì, chắc là ảnh hưởng tâm lý, Chu Thế Hiên phải biết nguyên nhân.

“Bà nội chỉ là dặn dò cô phải cẩn thận.” Bạch Bội Lăng không dám nói ra tình hình cụ thể, kia đối tất cả mọi người không có tốt. Mẹ chỉ nói đến đó, Chu Thế Hiên lại truy hỏi. “Thật sự? Mẹ không gạt con chứ?”

Nghe nói như thế, Chu Tín Vũ nhịn không được răn dạy con. “Con đối với mẹ là thái độ gì? Chẳng lẽ chúng ta hy vọng xảy ra chuyện này? Tôi vừa nghe tin tức thiếu chút nữa ngất xỉu đi, huyết áp ông nội cũng lên cao đến phải uống thuốc, bà nội kinh hách quá độ còn nằm ở trên giường, con rốt cuộc xem chúng ta thành người nào?”

Hai cha con trừng nhau, bộ dáng tùy thời muốn nhào lên, lúc này bác sĩ đi ra phòng giải phẫu, cởi khẩu trang trình bày với người đối diện. “Giải phẫu coi như thành công, hiện tại thân thể của phụ nữ có thai thực suy yếu, đẻ non cùng sinh sản không khác nhau lắm, đối phụ nữ có thai đều có ảnh hưởng rất lớn, trong khoảng thời gian này thay cô ấy điều dưỡng cho thật tốt.”

“Xin hỏi bác sĩ, về sau con dâu tôi còn có thể sinh không?” Bạch Bội Lăng vội vàng truy hỏi.

“Phụ nữ có thai còn rất trẻ, sau này khôi phục đương nhiên có thể thụ thai nữa, nhưng không nên cho cô nhiều áp lực, thuận theo tự nhiên có vẻ tốt.” Bác sĩ hiểu được tâm lý sốt ruột của người nhà cầu con, chỉ là loại chuyện này không thể cưỡng cầu.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Bạch Bội Lăng vỗ vỗ lồng ngực của mình, ngộ nhỡ khiến cho con dâu không thể sinh, bà và mẹ chồng liền nghiệp chướng nặng nề.

Lần này lời nghe vào trong tai Chu Thế Hiên cũng là vạn phần chói tai, chẳng lẽ mẹ quan tâm Trúc An có thể sinh được nữa hay không, hoàn toàn mặc kệ tâm tình của cô ấy bi thương bao nhiêu? “Các người đều trở về, tôi muốn tự mình chiếu cố Trúc An, các người không cần lo!”

Biểu tình của con như là sắp điên rồi, Chu Tín Vũ cũng không muốn cùng một người điên ầm ỹ tiếp, vỗ vỗ tay vợ nói: “Chúng ta đi, để cho mình nó bình tĩnh.”

Bạch Bội Lăng theo bước chân chồng rời đi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh, thực sợ con sẽ xúc động hỏng mất, xảy ra chuyện này ai cũng không muốn nha.

Một giờ sau, Kha Trúc An từ phòng giải phẫu chuyển tới phòng bệnh nhân, Chu Thế Hiên rốt cục có thể thấy vợ mình, lần đầu tiên anh hiểu được cái gì gọi là bước đi gian nan, bên giường bệnh có ghế dựa, nhưng anh không ngồi xuống, anh trực tiếp quỳ xuống, sám hối xin lỗi. “Thực xin lỗi, anh không có bảo vệ em cùng đứa nhỏ tốt...”

Kha Trúc An im lặng nằm trên giường, như là con rối không có sinh mệnh, mở mắt ra cái gì cũng nhìn không tới, bởi vì nước mắt không ngừng trào ra, thế giới của cô rất mơ hồ, tất cả đều thay đổi hình. “Là lỗi của anh, anh nên ở bên cạnh em nhiều hơn, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, tay nhỏ bé hầu như không có độ ấm, không có khí lực, lại nhanh đánh tim của anh, khiến cho anh thống khổ mà áy náy.

Mặc kệ chồng nói cái gì, cô thủy chung chưa hề phản ứng lại, chỉ có thể lấy nước mắt biểu đạt tâm tình của cô, một giấc mộng cứ như vậy tỉnh, cô quên không được khoảnh khắc mình ngã xuống lầu, giống như nhìn thấy một thiên sứ nhỏ bay mất, mặc kệ cô giãy dụa không tha như thế nào, thiên sứ nhỏ vẫn đang bị ông trời thu lại.

Trong phòng này, đã không còn hạnh phúc và vui vẻ, chỉ còn lại có tiếc nuối vĩnh viễn vĩnh viễn.

Thời đại truyền thông nổ mạnh, không có bí mật gì có thể được bảo vệ, ngày hôm sau ngoài bệnh viện liền chật ních phóng viên truyền thông, phía sau tiếp trước muốn bắt lấy tin tức hình ảnh. Không lâu Chu gia mới cử hành hôn lễ phong cảnh huy hoàng, nữ nhân vật chính bay lên cành cây làm phượng hoàng hiện tại lại sanh non, tất cả mọi người muốn xem bi kịch nhà giàu có, xem như bù lại bất bình trong lòng.

Kha Trúc An từ bên cửa sổ nhìn ra, cửa có vài chiếc xe SNG, chẳng qua là một người mẹ mất đi đứa nhỏ, trên thế giới có nhiều thiên tai nhân họa như vậy, bọn họ quan tâm như thế cũng quá nặng.

Vết thương giải phẫu khôi phục không tồi, cô đã có thể đứng dậy ăn cơm, nhưng cô không có khẩu vị, ông quản gia cùng Diêu thư ký thay phiên tới chiếu cố cô, các trưởng bối Chu gia cũng chưa xuất hiện, kỳ thật cô không trách bất luận kẻ nào, chỉ đổ thừa mình vô năng, ngay cả đứa nhỏ cũng không giữ được.

Khi cô vuốt ve bụng mình, vẫn không thể tin con đã đi rồi, khi giải phẫu cô cũng không cảm thấy đau, thuốc tê hết đi mới bắt đầu lĩnh ngộ, cô thật sự mất đi vị thiên sứ nhỏ kia.

Thực xin lỗi, do mẹ không đủ cẩn thận, không đủ kiên cường, mới khiến cho thiên sứ nhỏ không thể không bay trở về thiên đường, không biết nơi đó có thể có người chiếu cố nó hay không? Nó còn nhỏ như vậy, bầu trời lại rộng lớn như vậy, mẹ sẽ ngày đêm vì thiên sứ nhỏ cầu nguyện, hy vọng có đồng bạn khác dẫn dắt bé, trăm ngàn đừng để bé lạc đường...

*********

Sáu giờ tối, Chu Thế Hiên tan ca sớm đến bệnh viện trước, còn phải đi vào từ cửa sau, nếu không đám phóng viên như ruồi bọ này, tuyệt đối sẽ hỏi vấn đề khiến anh nổi giận. Anh đã tìm mười tên bảo vệ, cắt lượt theo dõi ở bốn phía bệnh viện, để ngừa truyền thông thừa cơ chụp ảnh.

Vào phòng bệnh, anh nhìn đến vợ mình đang nhìn ngoài cửa sổ, sợ cô phiền, tiến lên kèo rèm cửa sổ. “Đừng lo lắng, những người đó không xông vào được.”

Đại khái mọi người cả nước đã biết anh mất con, nhưng không ai biết vợ anh suy nghĩ cái gì, Kha Trúc An thủy chung không nói một lời, từ khi chuyện xảy ra tới nay, cô chỉ biết gật đầu và lắc đầu, hoàn toàn không mở miệng.

Anh hiểu được đau xót của cô, cũng không miễn cưỡng cô nói chuyện, lẳng lặng từ trong túi lấy quả táo ra, động tác gọt vỏ có chút vụng về cũng rất chuyên chú, anh chỉ muốn cho cô tình yêu tốt nhất, chỉ mong tất cả còn kịp, chỉ mong vết thương còn có thể phục hồi như cũ.

Cô nhìn chồng bên cạnh, đường cong anh tuấn, mê người kia, từng là người cô yêu nhất, cô nhớ tới những lúc yêu cuồng nhiệt của bọn họ, sao lại cảm giác như là chuyện đời trước. Sau đó cô nghe được mình nói: “Tôi muốn ly hôn.”

Này đều không phải là nhất thời xúc động, cũng không phải nản lòng thoái chí, mà là ý muốn chân chính của cô, đối với cả hai đều là giải thoát.

“Em... Em đang nói giỡn sao?” Anh dừng động tác gọt vỏ táo lại, thiếu chút nữa làm thương tay mình. “Em đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta đều còn trẻ, sau này còn có cơ hội, anh đã tìm phòng ở xong, chờ em xuất viện chúng ta liền chuyển qua, em không cần áp lực chính mình nữa, muốn sống như thế nào đều có thể.”

Trải qua lần giáo huấn đau đớn này, anh quyết định xây một bức tường giữa người nhà và vợ, cho dù có trở mặt cũng không sao cả, anh phải bảo hộ cô không chịu thương tổn gì nữa.

“Tôi muốn ly hôn.” Cô vẫn giống như đọc lời thoại, không có lời khác có thể nói.

Biểu tình bình tĩnh của cô trở thành đối lập với tâm tình kịch liệt của anh, chẳng lẽ cô đã không hề lưu luyến? Mũi anh đau xót, cơ hồ muốn rớt nước mắt xuống, anh đã mất đi con bảo bối, sao có thể buông vợ anh yêu thương ra nữa?

“Trúc An em hãy nghe anh nói, em muốn anh làm cái gì, anh đều nguyện ý, nhưng anh không có khả năng đáp ứng ly hôn. Anh biết gia đình này khiến em bị ủy khuất, từ hôm nay trở đi anh sẽ toàn tâm toàn ý trân trọng em, anh thề, anh không bao giờ khiến em thương tâm khổ sở nữa, em phải tin tưởng anh!”

Cô nhắm mắt lại không nói thêm lời, mà anh chỉ có thể chậm rãi điều chỉnh hô hấp, mệnh lệnh mình không thể yếu đuối như vậy, cô phải kiên định hơn anh.

“Em nghỉ ngơi thật tốt, anh về nhà trước một chuyến, tất cả đều sẽ không có việc gì.” Nói xong câu đó, anh ra khỏi phòng bệnh, vì phần tình yêu này, anh quyết định chiến đấu hăng hái đến cùng.

Kha Trúc An nằm ở trên giường bệnh, kỳ thật không hề buồn ngủ, cô đã nghĩ rất rõ ràng, nếu đoạn hôn nhân này tiếp tục duy trì, anh ắt phải vì cô mà phân chia với gia tộc, tình huống đó cô không muốn xảy ra. Bọn họ từ lúc quen biết, kết giao, kết hôn đến nay, cũng chỉ mới hơn nửa năm, có thể nào so với mọi người trong nhà đào tạo anh hơn hai mươi tám năm? Tình yêu có thể đổi vật, thân tình lại là vĩnh viễn.

Nếu anh bởi vậy mà rời đi ‘Tập đoàn Điện tử Kình Vũ’, mặc kệ là mưu sinh hay gây dựng sự nghiệp, cũng sẽ không có đường dễ đi, đến lúc đó anh còn có thể là hăng hái như hiện tại sao? Quý công tử danh môn vì vợ rời nhà trốn đi, vứt bỏ sự nghiệp làm lại, tin tức như thế sẽ đưa tới vạn chúng chú ý, bọn họ đều đã thừa nhận áp lực rất lớn, đối với người Chu gia cũng là thương tổn vô hình.

Cái nhà kia cô trở về không được, nhưng cô sẽ không lôi kéo anh cùng rời đi, mà dùng một loại phương thức khác thương anh, chuyện tới mức này, cô chỉ có thể lựa chọn buông tay, cho dù tim đã thành mảnh nhỏ sẽ càng dập nát, vẫn là một phần tình yêu không cần hoài nghi.

*********

Đêm đó ở phòng khách Chu gia, một hội nghị gia tộc đang tiến hành, ngoài phòng là mưa to gió lớn, trong phòng là áp suất thấp bao phủ.

“Các ngươi muốn chuyển ra ngoài? Vì sao?” Nghe được tuyên cáo của con lần này, Chu Tín Vũ không dám tin tưởng, con gái đã cao chạy xa bay, con trai cũng muốn rời nhà, bọn họ rốt cuộc làm sai cái gì?

Sắc mặt Chu Thế Hiên trầm trọng nói: “Tình trạng thể xác và tinh thần của Trúc An rất không ổn định, con hy vọng cô ấy tĩnh dưỡng thật tốt.”

“Ở nhà không thể tĩnh dưỡng sao? Các con đi thì sau này ai chiếu cố cô ấy? Cho dù con mời quản gia và người giúp việc, sẽ cẩn thận hơn người nhà sao?” Lý do này là gì? Chu Tín Vũ cực kỳ không cho là đúng.

“Thật sự muốn con nói rõ ràng? Được, chính là bởi vì các người tạo áp lực cho cô ấy, mới có thể xảy ra chuyện như vậy.” Chu Thế Hiên đối với quá khứ khá hối hận, anh hẳn phải kiên trì vợ chồng trẻ ở một mình, có lẽ có thể tránh trận bi kịch này.

Lúc này ông nội Chu Bác Quân mới nổi giận, bình thường ông coi trọng nhất đúng là tôn tử, không nghĩ tới anh lại hồ đồ như thế. “Con hiện tại là đang trách chúng ta? Cư nhiên đem trách nhiệm đổ lên trên người chúng ta, chẳng lẽ con nghĩ rằng chúng ta hại nó sao?”

“Các người muốn nghĩ như thế nào cũng có thể, tóm lại con muốn mang cô ấy đi, ai cũng không cho phép cản.”

“Thế Hiên! Sao con có thể nói chuyện với ông nội như vậy? Gia giáo và lễ phép của con đã đi nơi nào?” Chu Tín Vũ vỗ bàn rống giận với con.

“Gia giáo cùng lễ phép của con, đều theo con của con cùng ly khai, như vậy các người vừa lòng chưa? Đều tại con không tốt, không hết sức bảo hộ vợ con, nhưng từ giờ trở đi, con tuyệt đối không cho phép các người thương tổn cô ấy nữa!” Chu Thế Hiên quyết định bất cứ giá nào, nay anh còn có cái gì phải cố kỵ? Vợ cũng nói muốn ly hôn, anh nhất định phải sửa kết cục này!

“Con... đứa nhỏ bất hiếu này...” Chu Tín Vũ tức đến nói không ra lời.

Vốn Chu bà nội Lý Phức Trữ hẳn có rất nhiều ý kiến, lúc này cũng không nói một chữ, Chu mẹ Bạch Bội Lăng cũng im lặng không tiếng động, xem ba người đàn ông bọn họ kêu gào với nhau. Từ một khắc chuyện này xảy ra, hai người bọn họ liền cố ý né tránh, e sợ chân tướng bị vạch trần.

Chu Thế Hiên đứng lên, thần sắc lạnh lùng. “Tóm lại, con đã tìm nhà ở xong. Ngày mai con sẽ bắt đầu chuyển đồ, nếu các người ngăn cản con, không sao, con không bao giờ trở lại nữa.”

Chiêu này ngoan độc, Chu ông nội cùng Chu ba ba đều á khẩu không trả lời được, cháu chắt chờ mong không có, người trẻ tuổi cũng muốn đi, nhà này nhất thời không có sinh khí, về sau làm sao sống? Vì sao một việc vui lại diễn biến đến tận đây, đến tột cùng là người nào xảy ra vấn đề? Ông trời cúi xem, hai chữ đoàn viên này vì sao lại khó viết như vậy?

*********

Mười ngày sau, Kha Trúc An có thể xuất viện, nhưng cô không về nhà, trực tiếp vào công ty chồng. Vừa thấy thấy phu nhân tổng giám đốc, Diêu thư ký chưa nói câu nói thứ hai, lập tức mời cô tiến vào văn phòng.

Chu Thế Hiên ngẩng đầu vừa thấy, hoảng sợ. “Sao em lại tới đây? Không phải buổi chiều mới xuất viện sao? Anh và tài xế đang chuẩn bị đi đón em.”

“Tôi muốn ly hôn.” Cô lại nhắc lại, đây là quyết định không thay đổi của cô.

Toàn thân anh cứng đờ, hai chân cực kỳ suy yếu, lại phải bảo chính mình trấn định. “Mặc kệ em nói như thế nào, anh sẽ không đáp ứng.”

“Tôi không vui vẻ, cực kỳ không vui vẻ, anh không buông tay, tôi sợ tôi vĩnh viễn cũng không biết cái gì gọi là vui vẻ.” Hôm nay cô đến đã có chuẩn bị, tuyệt đối muốn hoàn thành nhiệm vụ, cho dù khiến hai người tan nát cõi lòng tới cực điểm, cô xác định đây là đường ra duy nhất.

“Trúc An!” Anh ra khỏi bàn làm việc, cầm bả vai của cô, tiếng nói có chút vỡ vụn. “Em biết rõ anh yêu em, anh không thể không có em...”

“Yêu tôi hãy để cho tôi đi, để cho tôi tìm về một chút vui vẻ.” Không có tình yêu cũng có thể sống tiếp, cô tin tưởng cả hai đều làm được, để cho cô trở lại thế giới của mình, anh cũng có thể về cuộc sống ban đầu của anh, đây mới là phương hướng chính xác.

“Ở cùng một chỗ với anh, thật sự thống khổ như vậy?” Anh làm tất cả đều là cho cô vui vẻ, cô không chút nào cảm thụ sao?

“Đúng vậy, tôi rất thống khổ.” Thì ra thương anh không phải chỉ có vui vẻ, còn có gánh nặng trầm trọng, cô thừa nhận cô bất lực, chỉ có một con đường rời khỏi.

“Anh làm sai cái gì? Em nói cho anh biết.” Hay anh không đủ cố gắng, không đủ dụng tâm? Anh nguyện ý sửa, nhưng cô phải cho anh cơ hội, không thể cứ đi như vậy.

“Chúng ta không sai, chính là không thích hợp.” Đây tựa hồ là ca từ của một bài hát, lời ca như đời người, đời người như lời ca sao?

“Em không còn thương anh?” Anh có thể quỳ xuống để van cầu cô, có thể không cần tự tôn, chỉ hy vọng cô vẫn thương anh.

“Tôi có yêu anh, nhưng hiện tại đã không quan trọng, tôi không thể mất đi mình, còn tiếp tục như vậy, tôi sợ tôi sẽ làm ra việc ngốc, thậm chí thương tổn chính mình...” Cô hiểu được lòng của anh, anh sợ nhất đúng là cô bị thương, cô phải lấy đó làm điều kiện đàm phán, việc này đối anh tương đối không công bằng, nhưng cô đã không còn cách nào.

Quả nhiên, anh vừa nghe sắc mặt đều trắng, nếu cô thừa dịp anh không ở bên cạnh tự thương tổn, anh vĩnh viễn không thể tha thứ chính mình, cô là người anh muốn bảo hộ nhất, vì sao anh gây cho cô nhiều nhất cũng là thương tổn? “Anh có thể cùng em tìm về chính mình, cũng có thể vì em vứt bỏ tất cả, anh không cần.”

Phú quý danh lợi đều so ra kém tình yêu chân chính, anh tìm kiếm lâu như vậy mới tìm được cô, bảo anh làm sao có thể buông tay? Không có người dựa vào kỳ thật là anh nha.

“Tôi không cần anh vì tôi buông tha cho bất cứ chuyện gì, vậy sẽ chỉ khiến tôi càng muốn rời đi.” Chính cô không có nhà, không có khả năng đi chia rẽ nhà của người khác, anh đối với cô càng yêu sâu hơn, sẽ chỉ khiến cô càng thêm khó xử.

Nhìn biểu tình của cô không chút thay đổi, anh bỗng nhiên hiểu ra, tất cả đều đã xong, cho dù anh rơi lệ khẩn cầu, tình yêu của cô đã không tồn tại. Sao cả hai ở gần như vậy, anh lại không đụng đến cô được? Sao thời gian lại vô tình như thế, khiến cho bọn họ từ yêu nhau đi tới chia ly? Làm sao có thể có một linh hồn đang than khóc, cổ họng lại không cách nào nghẹn ngào ra tiếng?

“Được, anh đã hiểu... Nhưng anh lo lắng tình huống hiện tại của em, ít nhất để cho anh vì em làm một vài việc nữa, anh sẽ bảo Diêu thư ký giúp em tìm nhà ở Đài Bắc, chờ một, hai tháng sau, sinh hoạt của em ổn định, anh cam đoan không hề nhúng tay.” Anh không cách nào để cho cô một mình ở trong phố lớn ngõ nhỏ tìm kiếm nơi đặt chân, sẽ khiến anh đau lòng tới cực điểm, làm ơn xin cho anh giữ lại đặc quyền này đi.

“Cám ơn anh.” Dịu dàng cùng thâm tình của anh cô sẽ vĩnh viễn giấu trong lòng, đời này cô sẽ không yêu nữa, bởi vì cô đã chân chính yêu, từng chút từng chút nhớ lại đã rất phong phú.

“Cám ơn em... Đồng ý với anh, chiếu cố mình thật tốt.” Anh vươn tay ôm cô, nếu đây là lần ôm cuối cùng, xin thời gian tạm dừng, xin địa cầu không cần quay, người phụ nữ anh yêu còn đang ở trong lòng anh, nhưng lòng của cô cũng đã bay thật xa, anh cố gắng nữa cũng tìm không về ý hợp tâm đầu lúc trước, mất đi quyền lợi yêu cô, từ nay về sau anh còn có thể yêu ai?

Cảm giác anh không ngừng run rẩy, cho dù giờ phút này cô đã tìm không thấy năng lực yêu người, cũng hy vọng cho anh một chút an ủi, vì thế cô vươn tay vuốt ve mặt của anh, hứa hẹn với anh. “Tôi sẽ chiếu cố mình thật tốt, anh cũng vậy, phải bảo trọng chính mình.”

Đây không phải chia tay trở mặt thành thù, không phải cục diện tình nồng chuyển nhạt, mà là chân thành chúc phúc lẫn nhau, có yêu rồi, nên cảm tạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.