Trong phòng khách nhà họ Kha, cả nhà năm người thiếu một đang tiến hành hội nghị gia đình.
“Như vậy không được mẹ à, từ sau khi chôn Tiểu Hổ xong, Tiểu Muội đã ở trong phòng mình liền hai ngày, không đi làm, không ăn cơm, không uống
nước, không tắm rửa, nó …” Kha Thụy Văn ưu tư nhìn về phía cầu thang.
“Chúng ta phải nghĩ cách làm cho nó đi ra mới được, nếu không sớm muộn
gì nó cũng bệnh mất.”
“Thực không nghĩ tới nó vì Tiểu Hổ mà thương tâm đến mức này,” Kha
Thụy Long thở dài. “Trước kia cũng không phải chưa có thú nuôi chết,
nhưng nó khóc lóc, nhớ nhung một vài ngày thì cũng dần nguôi ngoai,
nhưng lần này không giống trước, ngay vừa mới đã tự nhốt mình trong
phòng, tự ngược đãi chính mình, lần này quả thực là … là …”
“Quý Thương, mau nghĩ cách đi!” Chu Tố Nghi lắc lắc tay chồng. “Cứ
như vậy thì không được, người nào cũng thử đến khuyên nhủ rồi, nhưng nó
tự nhốt mình không đi ra, tôi nghĩ … liệu có thể đi tìm một con mèo khác giống Tiểu Hổ, hoặc là …”
“Không được đâu, mẹ à,” Kha Thụy Văn cắt ngang: “Cho dù có thể tìm
được một con khác giống hệt Tiểu Hổ, nhưng cá tính của Tiểu Hổ là độc
nhất vô nhị, làm gì có con mèo nào giống nó. Mà Tiểu Muội thương Tiểu Hổ như vậy, không phải là vì tính cách đặc biệt của Tiểu Hổ sao? Giống
nhau hình dáng không thôi thì không được.”
“Vậy phải làm sao? Lẽ nào chúng ta cứ phải nhìn thấy nó như vậy …”
Tiếng nói bị tiếng chuông điện thoại đánh gãy, Chu Tố Nghi lịch sự dừng lại chờ con trai lớn nhận điện thoại.
“A lô? … Phải … a, xin chờ một lát.” Kha Thụy Văn đưa điện thoại cho cha. “Ba, tìm ba đó.”
Kha Quý Thương thuận tay cầm lấy điện thoại.
“A lô, Kha Quý Thương nghe, xin hỏi ai đó?” Vừa mới hỏi xong hai
giây, ông liền bị shock “Ah” lên một tiếng rồi nhảy dựng lên. Ba người
còn lại cũng ngạc nhiên, ông đến tuổi này rồi cư nhiên còn làm ra được
động tác thần dũng như vậy.
“Cái gì? Anh là …” Ông ngậm chặt miệng, sau đó lại gật đầu lia lịa.
“Được được! Tôi hiểu … được … cảm ơn … sẽ không, sẽ không! Tuyệt đối
không .. Hiểu rồi … Được, tôi lập tức đi … Sẽ không … Tôi hiểu rồi …
Được … được … phải, lập tức!”
Vừa cúp điện thoại, ba cái miệng cùng đồng loạt mở định hỏi, nhưng chẳng có cái nào nhanh bằng Kha Quý Thương.
“A Văn, con lập tức thu dọn đồ đạc của con chuyển sang phòng A Long;
Tố Nghi, bà đem phòng của A Văn sửa sang lại cho sạch sẽ thoải mái một
chút, một lát nữa sẽ có khách quan trọng tới ở. Sau đó đi chuẩn bị đồ
ăn, là loại dành cho người bệnh, càng dinh dưỡng càng tốt! A Long, con
đi với ba!”
Cơ hội phản ứng lại cho ba người đều không có, Kha Quý Thương đã lôi kéo Kha Thụy Long ra ngoài.
Ước chừng một giờ sau, chuông cửa vang lên, Kha Thụy Văn đợi ở trong
phòng khách đã lâu liên đứng dậy đi ra mở cửa, Chu Tố Nghi cũng từ phòng bếp nhìn vọng ra.
Một lát sau, anh em nhà họ Kha trái phải đang đỡ một người đàn ông
cao gầy đi vào, mà người kia vừa thấy sô pha liền buông mình ngồi xuống, đồng thời cũng thở ra một hơi.
“Trời ạ, mệt chết đi được!”
Đó quả thực là một người vô cùng tuấn tú, không phải người ngoại
quốc, cũng không phải con lai, nhưng hình dạng ngũ quan so với người
phương Tây còn đẹp hơn, hơn nữa đôi mắt thâm trầm sâu như hồ nước kia,
cho dù có mệt mỏi cũng khó nén lại vẻ sáng ngời làm say lòng người, lại
có mấy phần hài hước lóe ra. Sống mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm, trên
hai gì má ẩn hiện hai lúm đồng tiền không cười cũng hiện. Tuy có chút
tái nhợt tiều tụy, nhưng khí chất đàn ông vẫn toát ra vô cùng kinh
người.
Đó là người đàn ông làm cho phụ nữ vừa nhìn đã khuynh tâm.
Cũng là người làm cho phụ nữ vừa nhìn đã đau lòng.
Lại là người làm cho đàn ông vừa thấy đã đố kị.
Không cần giới thiệu, tất cả mọi người đã biết hắn là ai, chính là
hắn lựa chọn đến Kha gia tĩnh dưỡng làm mọi người hết thảy đều thấy kì
quái.
“Có cái gì có thể ăn không? Tôi đói sắp chết rồi!”
Ra lệnh một tiếng, Chu Tố Nghi vội vàng chạy về phòng bếp mang đến một nồi cháo, bà múc ra một bát, còn giải thích:
“Tổng tài vừa tỉnh lại, ăn cháo có vẻ thích hợp hơn nên tôi …”
Còn chưa nói hết, người đàn ông tuyệt mĩ – Phong Tông Hàn đã từng ngụm từng ngụm thưởng thức từng muỗng cháo.
“Uhm, uhm, cháo trứng cá bác làm vĩnh viễn thơm như vậy!”
Lời này có bệnh a!
Chu Tố Nghi liếc mắt nghi hoặc nhìn Kha Quý Thương, ông quay lại nhún vai, tỏ vẻ không biết.
Mười lăm phút sau đó, 4 người nhà họ Kha đều ngơ ngác nhìn Phong Tông Hàn đem hết bát cháo này đến bát cháo khác bỏ vào bụng, không hiểu cái
gì gọi là khách khí, hết thẩy đều tự mình động thủ. Trong số 5 người ở
phòng khách, ngược lại là hắn so với những người khác còn tự tại hơn.
Cuối cùng cũng ăn no! Hẵn thỏa mãn xoa xoa bụng, sau đó hỏi: “Khăn ăn tự động của tôi đâu?”
Ách? Khăn ăn tự động?
Chu Tố Nghi lấy hộ giấy ăn từ dưới bàn đưa cho hắn.
“Tổng tài cần khăn giấy sao?”
Tầm mắt tại hộp khăn giấy liếc qua một vòng, Phong Tông Hàn lười nhác quay lại hỏi .
“Tôi nhớ quản lý Kha còn có một con gái, có phải không? Bây giờ còn chưa đến 9h, cô ấy ngủ sớm vậy sao?”
“Ách … à, phải, phải! Nó …” Kha Quý Thương than nhẹ: “Hai ngày trước
con mèo nó nuôi bị chết, kết quả nó liền đem mình nhốt ở trong phòng đến tận bây giờ.” Ông bất đắc dĩ lắc đầu. “Đã hai ngày, không đi làm, không ăn uống, không tắm rửa, cũng không biết nó muốn đau lòng đến lúc nào
nữa.”
Phong Tông Hàn ánh mát ảm đạm, thì thào nói: “Cô gái ngốc.” Lập tức
khuôn mặt lại giãn ra nụ cười nói: “Không sao, tôi sẽ phụ trách làm cô
ấy vui vẻ.”
Bốn người vẻ mặt kinh ngạc. Sao hắn lại muốn phụ trách?
“OK, trước tiên thảo luận việc quan trọng mọt chút, đầu tiên …” Ánh
mắt Phong Tông Hàn sắc bén liếc qua 4 người. “Tôi tin tưởng mọi người,
cho nến mới có thể đến đây tránh nạn, tôi tin mọi người sẽ không làm tôi thất vọng.”
Kha Quý Thương lập tức khởi túc sắc mặt, trầm giọng nói: “Tổng tài xin cứ yên tâm, Kha gia không có kẻ bán đứng người khác.”
Phong Tông Hàn vuốt cằm.
“Tôi biết, cho nên tôi mới lựa chọn Kha gia, trước khi tôi hoàn toàn bình phục, còn phải làm phiền Kha phu nhân.”
Chu Tố Nghi không do dự gật đầu.
“Không vấn đề, tổng tài, chỉ cần ngài không chê chúng tôi quá mức đơn giản là được rồi.”
“Làm sao có thể? Tôi đã ở quen rồi.”
Ở quen?! 4 người lại đồng thời kinh ngạc mở to miệng.
Làm như không nhìn thấy gì, Phong Tông Hàn lại quay sang phân phó:
“Bất luận kẻ nào hỏi, đều không được nhắc tới việc tôi đạng sống ở
nhà của mọi người, cũng phải cẩn thận không được để lộ ra dấu vết.” Hắn
dừng lại một chút. “Tôi đã để lại một tờ giấy ở bệnh viện nói tôi tự
mình tìm chỗ nghỉ ngơi, cho nên không có cảnh sát điều tra. Nhưng là
những người bất lợi với tôi làm càng muốn tìm tôi, bọn họ là loại người
thâm độc, thủ đoạn nào cũng có thể giở ra, cho nên mọi người cần phải
cẩn thận một chút.”
“Hiểu rồi!” Bống người cùng đồng thanh trả lời.
“Tốt.” Phong Tông Hàn gật đầu. “Mọi người nếu có vấn đề gì, bây gườ có thể đưa ra bàn bạc.”
“Tổng tài …” Kha Thụy Long nhíu mi do dự một chút. “Tôi thấy có chút
kỳ lạ, anh sao không đến chỗ phó tổng tài? Theo tôi được biết, anh ta
với anh là bạn tốt, lại rất trung thành …”
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều biết Vu Khiêm là bạn tốt của tôi, cho nên …” Phong Tông Hàn cười cười. “Chỉ cần tôi mất tích, mọi người đền
đến chỗ anh ta tìm, chỗ anh ta ngược lại biến thành nơi không an toàn
nhất.”
Kha Thụy Long nghe vậy, lập tức hiểu ra ồ một tiếng.
“Có điều tôi vẫn liên lạc với anh ta.” Phong Tông Hàn bổ sung.
“Tổng tài, quản lý bộ phận tài vụ đã bị cho thôi việc, đổi đến là một người lạ, nghe nói là … ách, người của bên kia, tôi nghĩ bọn họ có thể
đang định làm cái gì mà không muốn cho người khác biết, tổng tài nên đề
phòng một chút.” Kha Quý Thương nhắc nhở.
“Như vậy …” Phong Tông Hàn nhíu mày. “Được, tôi sẽ thông báo cho Vu
Khiêm khôi phục lại mọi việc, cho nên các công văn, quyết định, có thể
phải nhờ ông mang về cho tôi kí tên.”
Kha Quý Thương dùng sức gật đầu.
“Không thành vấn đề, chỉ cần cùng phó tổng tài phối hợp một chút, tin rằng chúng ta cũng có thể làm ra chuyện mà thần chẳng biết quỷ chẳng
hay.”
Phong Tông Hàn chuyển hướng sang Kha Thụy Văn.
“Anh thì sao? Có vấn đề gì không?”
“Tôi …” Kha Thụy Văn trù trừ một lát, rồi mới chậm rãi nói: “Cái này
chính là tôi nghe được tin đồn, vẫn chưa chứng thức, nhưng là …” Hắn
liếm liếm môi. “Có lẽ chú ý một chút thì có vẻ tốt hơn.”
“Nói đi.”
“Bộ phận kế hoạch có vài dự án khá được đã chuyển tới chỗ tổng giám
đốc nhưng lại bị trả lại, đương nhiên kế hoạch đã bị hoãn lại. Nhưng sau đó tôi lại nghe nói các kế hoạch bị tổng giám đốc bỏ đi đều được một
công ty khác sử dụng, mà lại là công ty cùng tập đoàn.” Kha Thụy Văn lên giọng ở câu cuối cùng.
Phong Tông Hàn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
“Hải Phong?”
“Hả? Làm sao tổng tài lại biết?”
Phong Tông Hàn cười khẽ.
“Đó là công ty mẹ kế tôi tự mở, bởi vì tài chính không đủ, thiếu nhân tài, cho nên không thể mở rộng, bà ta mà không thừa dịp tôi bị hôn mê
đem tài lực của Phong Thị tuồn ra ngoài thì mới là lạ đó.”
“Thì ra tổng tài đã sớm biết, mà lại biết rõ ràng như vậy.”
Kha Thụy Văn vẻ mặt bội phục. “Thật lợi hại!”
Phong Tông Hàn nghịch ngợm nháy mắt.
“Cho nên tôi mới là tổng tài!”
Mọi người đều cười rộ lên.
Trong tiếng cười, Phong Tông Hàn lại dặn dò vài câu:
“Quản lý Kha, tôi sẽ bảo Vu Khiêm đem máy tính cùng điện thoại cảu tôi giao cho ông, ông mang về cho tôi, OK?”
Kha Quý Thương gật đầu.
“Được, không vấn đề gì nữa đâu?” Phong Tông Hàn hỏi sang những người
khác, sau khi nhận được bốn cái lắc đầu, liền lộ ra một nụ cười tươi rói thật trẻ con.
“Tôi đây muốn đi ngủ một giấc!”
Phong Tông Hàn ngủ một mạch đến tận trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Sau khi hưởng thụ xong bữa trưa phong phú, hắn đi vào trong vườn hoa tản bộ, hắn quay sang cái giá treo gần khung cửa sổ quen thuộc có treo một
con vẹt nói.
“Hi, Oa Oa, mày đã học nói được cái gì chưa?”
“Ác ác, ác ác!”
“Hình như là chưa.”
Sau đó là Đại Tiểu Bì đang nằm trong cũi dưới bóng cây.
“Này? Đại Tiểu Bì, sao lại ở nhà? Đã đuổi được con mèo trắng kia rồi sao?”
“Ô …”
“Được, được, tao không nói chúng mày nữa, mau ngủ tiếp đi.”
Sau đó …
“Ngốc Đản, sao lại chạy ra ngoải này?” Hắn quay người lại ôm con rùa đen lên.
“Tiểu Muội cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi, không được bò ra ngoài,
nghe không hiểu hả? Nếu như không cẩn thận, bò mất ra bên ngoài, may mắn một chút thì bị người ta đá qua đá lại thì thôi, nếu thời khắc không
may đến, chúng tao chỉ có thể nói bye bye với mày thôi!”
Hắn đem con rùa bỏ vào trong phòng, rồi lại đi ra vườn, đứng dưới cửa sổ phỏng Uyển Trúc nhìn lên.
“Thực là cô gái ngốc.”
Uyển Trúc ngồi trên giường, trước mặt là cuốn tạp chí cô yêu thích nhất, bên cạnh là cái chăn của Tiểu Hổ.
Nếu Tiểu Hổ không đặc biệt đến thế, cô cũng không vì nó chết mà
thương tâm đến vậy, nhưng nó cố tình đặc biệt như vậy … ách, nên nói là
quái dị chứ?
Lúc đầu, gặp nó đáng thương như vậy làm cô dành tình thương cùng quan tâm cho nó nhiều hơn, sau đó tính tình đặc biệt của nó lại làm cô thêm
yêu thích hơn, trở thành bạn cùng chơi đùa cũng trở thành tri kỷ.
Cô giúp nó tắm rửa, chùi mông, cùng nó ăn uống đùa vui, cùng nó ngủ
một giường, còn đem bí mật của mình nói cho nó. Tuy chỉ chưa đầy 4 tháng nhưng nó đã trở thành bạn bè thân thiết nhất của cô.
Thế nhưng nó lại tự dưng chết như vậy! Cơ hội nói tiếng tạm biệt với
nó cũng không có. Người bạn thân thiết nhất của cô liền như vậy mất đi!
Nếu như chưa từng có được thì cũng sẽ không hiểu được nỗi đau của sự
mất mất mát, giờ phút này cảm giác đau đớn mất mát trong tim, Uyển Trúc
chưa từng có qua, cũng không có cách nào thừa nhận.
Sau này, còn có ai đến nghe tâm sự trong lòng cô?
Lúc cô ‘tâm tình’ xao động, ai đến cùng cô chia sẻ thú vui ‘thảo luận’ về người trong lòng?
Lúc bị đối xử bất công, còn có ai nguyện ý ngồi yên nghe cô tố khổ?
Lúc cô đơn, có ai chạm đến được nỗi buồn trong lòng cô, cố ý làm mấy việc ngớ ngẩn chọc cho cô vui?
Không có nữa rồi!
Tất cả đều không có nữa rồi!
Cô cầm lấy cái chăn quyến luyến chà xát vòa hai gò má. Chị mất em rồi …
Lại cầm cuốn tạp chí chăm chú nhìn. Em vĩnh viễn không thể chạm đến anh …
Người mình yêu nhất, mặc kệ là Tiểu Hổ hay là anh, vĩnh viễn đều không thuộc về mình …
Meo ~!
Cô toàn thân run lên, đột nhiên giương mắt nhìn về phía của phòng.
Meo ~!
Hành động của cô chưa bao giờ mau lẹ đến thế, chỉ mất 2 giây, cô đã vọt đến trước cửa.
“Tiểu Hổ! Tiểu …”
Chữ hổ còn chưa kịp thoát ra ngoài, vốn dĩ cô cúi đầu đang nhìn xuống thì lại thấy một đôi chân dài liền nhanh chóng ngước mắt lên … khoảnh
khắc nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn cùng nụ cười sáng bừng kia, cô nhất
thời không dám tin liền thốt ra một tiếng.
“Anh …”
“Hi!”
“Hi?!” Uyển Trúc không dám tin nhìn sang hai bên trái phải … Đúng
vậy, là mình. Cô quay lại nhìn hắn, nhưng hắn sao lại ở chỗ này?
“Anh … anh sao lại … sao lại …”
Phong Tông Hàn chăn hai tay ở khung cửa, hài hước nhìn cô.
“Nghe nói em hai ba ngày nay rồi chưa tắm rửa, như thế không được, sẽ thành sâu mất, thực khó ngửi đó.”
Nhiệt toàn thân trong phút chốc đều đổ dồn lên trên, mặt Uyển Trúc liền đỏ bừng lên giống hệt trái cà chua chín.
“Anh … anh … anh …”
Phong Tông Hàn cười cười vuốt cằm.
“Anh giúp em chuẩn bị nước rồi, mau đi tắm đi.”
“Nhưng … nhưng … anh …”
Phong Tông Hàn ái muội nháy nháy mắt.
“Có phải là muốn anh tắm cho em không?”
Uyển Trúc thở hắt ra một hơi.
“Không cần!” Cô hét lên rồi lùi về phía sau một bước, ầm một tiếng
đóng cửa lại. Nghe được tiếng cười to vui vẻ từ bên ngoài truyền đến,
Uyển Trúc không khỏi nóng bừng hai má:
“Trời ạ, thực là mất mặt đủ mà.”
Đến giờ cơm tối, Uyển Trúc rốt cục xuất hiện tại phòng ăn.
Cô xấu hổ cúi gầm mặt, lông mi cụp xuống vừa liếc mắt sang nhìn trộm
Phong Tông Hàn một cái, lập tực bị Phong Tông Hàn ái muội liếc mắt lại
làm cô sợ tới mức vội vàng thu hồi tầm mắt.
Đồ ăn vô cùng phong phú, tuy chỉ là mấy món ăn dễ tiêu, đại khái ăn
hai bát cũng không hết, nhưng Phong Tông Hàn lại liên tục gắp đồ ăn vào
bát Uyển Trúc, cứ như là ăn không nhanh thì sẽ hết mất vậy. Mà kỳ lạ là
đồ ăn hắn gắp đều là các món cô thích – - Hắn làm sao biết được cô thích món nào?
“Nào, ăn nhiều một chút, mẹ em nói mấy ngày rồi em không ăn, như thế
không được, đậu đũa* dù ngon, nhưng lại không đẹp mắt lắm đâu.”
(*nguyên văn là đậu tứ quý khô ‘干扁四季豆’, hình như là món đậu đũa xào, ý nói người khô quắt như quả đậu)
Thấy mọi người đều cười trộm, Uyển Trúc không khỏi thẹn thùng, ảo não nói:
“Đừng gắp cho tôi nữa, tôi mới hai ba ngày không ăn thôi, anh gần nửa năm không ăn, mới là người phải ăn nhiều chứ?”
Tựa hồ như người bừng tỉnh từ giấc mộng.
“Phải, khó trách anh lại đói như vậy.” Phong Tông Hàn lẩm bẩm nói,
nói xong liền gắp đồ ăn cho vào miệng mình – - từ bát của Uyển Trúc.
Uyển Trúc há mồm cứng lưỡi ngây người vài giây, liền lấy đũa của mình ngăn đũa của hắn lại.
“Này, này! Anh làm gì đó? Làm cái gì? Đều đã gắp cho tôi rồi, sao còn gắp lại? Cũng không phải là hết đồ ăn rồi!”
Phong Tông Hàn a một tiếng, lại vẫn tiếp tục đưa đũa về bát của cô.
“Nha, còn em.” Sau đó tiếp tục một đữa lại một đũa gắp hết thức ăn trong bát vào miệng mình.
Vốn dĩ có ông chủ lớn ngồi ở đây làm bầu không khí có chút gượng gạo, sau khi Phong Tông Hàn nháo một hồi như vậy, rất nhanh chóng không khí
nhẹ nhõm đi rất nhiều, mặc dù họ cảm thấy hình như tổng tài cùng Tiểu
Muội có chút thân mật quá mức.
Mà bản thân Uyển Trúc cũng thực kinh ngạc, lúc trước có ngẫu nhiên
gặp hắn ở công ty thì cho dù bọn họ giáp mặt, hắn vẫn luôn làm một bộ
“Tôi không quen cô” – thái độ rất khách sáo. Nhưng lúc này, hắn không
chỉ nhớ rõ cô – - cái này cũng không kỳ quái, dù sao thì hắn cũng đang ở trong nhà cô, cho dù không nịnh hót, nhưng cũng có thể hòa thuận mật
chút không đắc tội người ta, miễn cho người ta không thích một cước đá
hắn ra khỏi cửa chờ chết.
Nhưng đối với cô, hắn không chỉ hòa thuận mà thôi, căn bản là quá mức thân mật. hắn mới đến được hai ngày, tự nhiên giúp cô chuẩn bị nước tắm [lại còn là tắm bọt]; lại còn không gõ cửa xông vào phòng cô gọi cô
xuống ăn cơm [hại cô suýt chút nữa thì lộ cảnh xuân]; còn cứng rắn gắp
đồ ăn cho cô [hắn quên hắn mới là khách sao?], lại còn lấy đồ ăn trong
bát Uyển Trúc đưa lên miệng ăn [không sợ cô bị AIDS sao?], một chút
kiêng dè cũng không có, cứ như bọn họ quen biết đã nhiều năm lắm rồi ý.
Mà càng kỳ lạ hơn là – - ánh mắt của hắn làm cô nhớ đến Tiểu Hổ, cái loại giảo hoạt trào phúng này cơ hồ là giống nhau như đúc.
Phong Tông Hàn cố ý vô tình liếc mắt nhìn cô, lúc bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào mình làm cô không khỏi cúi đầu hai má đỏ bừng.
Hắn thú vị nhếch nhếch khóe miệng, đồng thời lại đột nhiên thốt ra:
“Tôi không thể ra ngoài, cũng không thể cứ quấn quít lấy Kha phu nhân, bà ấy cũng là vợ người ta …”
Hắn tinh nghịch cười cười.
“Một mình tôi thực sự rất nhàm chán, có thể để Tiểu Muội xin nghỉ vài ngày ở nhà cùng tôi tán gẫu nói chuyện phiếm không?”
Thành viên của Kha gia lập tức lấy ánh mắt đầy cảnh giác nhìn nhau.
Phong Tông Hàn tuy không phải người xấu, nhưng hắn phong lưu thành danh
không ai sánh được.
Nhà có con gái mới lớn nên đem hắn làm kẻ thù, cự tuyệt qua lại,
khong cho hắn bước vào cửa nửa bước, tốt nhất là nhốt hắn vào hòm trực
tiếp ném tới Thái Bình Dương.
Là bọn họ hảo tâm thấy hắn đáng thương mới cho hắn đến tị nạn, hiện
tại hắn còn cư nhiến dám yêu cầu Tiểu Muội ‘tọa đài bồi khách’?
Thông minh như Phong Tông Hàn đương nhiên biết bọn họ đang chần chừ cái gì, hắn buồn cười nhếch nhếch khóe miệng.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm loạn với cô ấy. Hơn nữa tôi đảm bảo bất
luận là sau này có hậu quả gì tôi sẽ một mình gánh chịu, ví dụ như nói
…” Hắn liếc mắt với Uyển Trúc đầy tình tứ. “Cô ấy yêu tôi, vậy tôi sẽ
cưới cô ấy, OK?”
Vợ chồng Kha gia nghe như vậy không khỏi cả kinh! Kha Thụy Văn nhíu
mày, Uyển Trúc mặt đỏ tới tận mang tai đang định lên tiếng phủ quyết,
Kha Thụy Long lại bật ra trước:
“Anh không phải đã đính hôn rồi sao? Anh không định cưới vị hôn thê sao?”
Phong Tông Hàn nhún nhún vai.
“Tôi lại không yêu cô ta, sao phải cưới cô ta?”
“Vậy sao ai lại đính hôn với cô ta?”
Phong Tông Hàn cười cười, không lập tức trả lời, ngược lại quay sang đưa cho Uyển Trúc cái bát.
“Giúp anh múc canh.” Sau đó mới quay lại câu hỏi của Kha Thụy Long.
“Lúc trước tôi nghĩ đứa bé trong bụng cô ta là của tôi, bất đắc dĩ
mới đính hôn với cô ta. Sau đó tôi mới biết đứa bé không phải là con
tôi, tự nhiên không thể cưới cô ta!”
Nói xong, hắn thuận tay tiếp nhận bát canh Uyển Trúc đưa.
“Cảm ơn, Tiểu Muội.”
Chu Tố Nghi có chút đăn chiêu liếc qua dò xét Phong Tông Hàn cùng Uyển Trúc.
“Như vậy cậu sẽ nhanh chóng giải trừ hôn ước?”
“Một thời gian nữa tôi sẽ giải trừ hôn ước với cô ta, nhưng trước
mắt, tôi muốn cùng cô ta chơi một chút.” Phong Tông Hàn trả lời, hai
tròng mắt chợt lóe lên tia lạnh lẽo nhưng ngay sau đó lại lập tức biến
mất.
“Tôi không hề thất vọng khi không thể cùng cô ta kết hôn hay đứa bé
không phải con tôi, ngược lại tôi thấy thực may mắn. Nhưng tôi cũng
không cho phép có kẻ nào bẫy tôi như vậy mà không bị trừng phạt gì, cho
nên tôi sẽ chơi cùng cô ta, xem cô ta còn bao nhiêu trò nữa chưa giở
ra.”
Chu Tố Nghi kinh ngạc hỏi lại:
“Cậu với Uyển Trúc không phải đến hôm nay mới quen biết sao?”
Lời vừa nói ra, những người khác đều hướng ánh mắt tò mò nhìn Phong Tông Hàn, trừ Uyển Trúc.
Phong Tông Hàn nhếch môi cười lớn.
“Ah, chúng tôi quen biết lâu rồi. Nói đến chuyện này, tôi không biết
nên trách cứ anh hay là cảm ơn anh.” Hắn lấy thìa chỉ vảo Kha Thụy Văn.
Mọi người đều ngay lập tức chuyển tầm mắt đến Kha Thụy Văn, Kha Thụy Văn không hiểu gì lấy tay chỉ chỉ vào mũi mình.
“Tôi?”
“Phải, chính là anh.” Phong Tông Hàn chậm rãi múc từng muỗng canh lên uống.
“Còn nhớ 3 năm trước công ty có tổ chức vũ hội Giáng Sinh, anh đưa Tiểu Muội đi làm bạn nhảy không?”
“Hả, sao anh lại biết?”
Phong Tông Hàn hừ hừ.
“Kết quả anh để Tiểu Muội lại một bên, chính mình lại đi vào cái
chuồng chó nào, anh có biết Tiểu Muội chẳng những ngồi cô đơn một mình, còn bị người ta cười nhạo không?”
Ánh mắt hồ nghi lập tức chuyển mũi nhọn, từng mũi từng mũi cắm phập lên người Kha Thụy Văn, Kha Thụy Văn không khỏi sụp xuống.
“Tôi … tôi không biết.”
“Sau đó thì sao? Sau đó?” Chu Tố Nghi vội hỏi.
“Sau đó?” Phong Tông Hàn đảo mắt nhìn đến vẻ mặt ngạc nhiên của Uyển Trúc.
“Phải, sau đó thì sao, Tiểu Muội?”
Mọi ánh mắt lại di chuyển trận địa, Uyển Trúc không tự giác lại đỏ mặt.
“Ách, ách … sau đó … sau đó anh ấy …” Cô ngượng ngùng liếc mắt nhìn
Phong Tông Hàn. “Anh ấy thay con đuổi hết mấy người đó đi, còn mời … mời con khiêu vũ, còn chọc cho con vui vẻ.”
Ánh mắt cảm kích bốn phía bắn về chỗ Phong Tông Hàn.
Phong Tông Hàn khoanh tay cười ha ha không ngừng.
“Đừng khách khí, đừng khách khí! Không có cách nào khác, tôi chính là không chịu được vẻ mặt buồn rầu của cô gái đáng yêu thôi.”
Tiếp theo, Chu Tố Nghi chuyển vẻ ấm áp cảm kích thành thái độ lạnh băng, bà trừng mắt nhìn Kha Thụy Văn, âm thanh lạnh lùng nói:
“Kha Thụy Văn, con làm anh gì chứ, Tiểu Muội bị người ta trêu chọc,
không bảo vệ em được thì thôi, sau lại chẳng biết chút gì, quả là tội
đại ác, tội nghiệt sâu, tội không thể tha, tội nên vạn lần chết, tội
không thể dung, con nên phụ kinh thỉnh tội, sau đó tự sát!”
“Đúng, cái này gọi là tội có ứng đắc!” Kha Thụy Long lớn tiếng thêm vào.
“Để con lập công chuộc tội đi?” Kha Thụy Văn đáng thương lên tiếng.
Kha Quý Thương nghiêm túc lắc đầu.
“Không được! Chúng ta muốn treo người phạt tội!”
Phong Tông Hàn lấy cái bát không đặt mạnh xuống bàn.
“Được, tội chứng xác đáng, liền định tội, thu hậu xử quyết, không được kháng cáo, bãi đường!”
Im lặng mất 2 giây, sau đó là tiếng cười rộ lên, Kha Thụy Long quệt nước mắt nói:
“Anh … anh xong rồi, Lão Đại, thu … thu hậu xử quyết, hiện tại đã là mùa … mùa thu, anh không sống được vài ngày nữa đâu!”
Kha Thụy Văn hốc mắt ẩm ướt, thần giác lại run rẩy không thoi.
“Thiên đố anh tài, nhất định là muốn anh niên tảo thệ.” Hắn lẩm bẩn nói.
(Thu hậu xử quyết: sau mùa thu thì hành hình; thiên đố anh tài: trời
xanh ghen tỵ với người tài; anh niên tảo thệ: người tài phải chết sớm,
rút lại bằng câu của cụ Nguyễn Du: Trăm năm trong cõi người ta/ Chữ tài
liền với chữ tai một vần)
Trong tiếng cười, Chu Tố Nghi khẽ liếc mắt, nụ cười vẫn giữ trên môi, dưới bàn ăn, bà đưa tay nhéo đùi chồng một cái, vợ chồng nhiều năm ăn
ý, Kha Quý Thương rất nhanh hiểu được ý vợ.
Chỉ thấy hình như khi Phong Tông Hàn cùng cười với mọi người, hai mắt hắn cũng lặng lẽ chú ý đến Uyển Trúc, mà cái làm người ta thấy thú vị
nhất đó là ánh mắt của hắn, không phải cái vẻ cợt nhả phù phiếm bốc đồng trong quá khứ, cũng không phải cái vẻ lạm tình tà khí như đối đãi với
bạn tình ngày trước, mà là ánh mắt tràn đầy tình cảm trìu mến chưa từng
xuất hiện trên người hắn, sâu sắc mà chân thành.
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, trong lòng đã có quyết định.
Kha Quý Thương đợi mọi người cười xong hết mới ho nhẹ hai tiếng.
“À, một khi tổng tài đã hy vọng Tiểu Muội ở nhà làm bạn, vậy chỉ cần
Tiểu Muội đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì. Chẳng qua …” Mặt ông
thoáng cười nhưng ánh mắt cũng đầy vẻ nghiêm túc. “Tôi hy vọng tổng tài
sẽ nhớ kỹ những lời mình nói, đừng để Tiểu Muội bị tổn thương gì, nó
cũng là tâm can bảo bối của nhà chúng tôi.”
Phong Tông Hàn vẫn giữ nét mặt tươi cười, trong đáy mắt ánh lên vẻ nghiêm túc.
“Ông nên biết chuyện gì tôi cũng có thể nói đùa, duy chỉ có chuyện này tôi sẽ không nói chơi.”
Uhm, đúng vậy. Kha Quý Thương có thể coi là nhìn thấy Phong Tông Hàn
lớn lên từ nhỏ thầm nghĩ: Phong Tông Hàn cá tính vui vẻ hài hước, làm
việc gì cũng hài hước dễ dãi, cơ hồ mọi chuyện hắn đều phải thêm đôi ba
câu chuyện cười, nhưng chỉ khi nói đến chuyện hôn nhân đại sự, hắn luôn
có nguyên tắc cẩn thận nghiêm túc, cũng không lấy chuyện này ra làm trò
đùa bao giờ.
Cho nên mặc dù hắn mới chỉ vừa mới đề cập qua một lần chuyện kết hôn
với Uyển Trúc, hơn nữa thái độ lại có vẻ kinh phù tùy tiện, nhưng tự bản thân hắn luôn biết đó là lời hứa chính thức.
Vì thế Kha Quý Thương rốt cục hiểu được tại sao Phong Tông Hàn lại có thái độ thân mật với Uyển Trúc như vậy, cũng vừa lòng gật đầu.
“Tôi biết.”
Vừa cùng cha vợ tương lai biểu thị thái độ, chớp mắt, Phong Tông Hàn lại liếc sang Uyển Trúc thả một cái hôn.
“Thế nào, Tiểu Muội? Có yêu anh không? Có thì mau nói ra, anh có thể ngay lập tức hủy hôn với Tang Nhược Quyên, cùng em …”
Có cũng không thể nói ra, làm gì có ai mặt dày như hắn chứ?
“Anh đang nói linh timh gì thế?!” Uyển Trúc gấp gáp nói to: “Anh … anh … ai yêu anh chứ? Tôi … tôi mới không …”
“Không có sao?” Phong Tông Hàn nháy mắt tinh nghịch. “Không cần phải
xấu hổ, em nói ra anh lập tức kết hôn với em, mà đảm bảo kết hôn rồi anh sẽ không làm loạn nữa, tuyệt đối sẽ là một ông chồng gương mẫu. Trừ em
ra, anh sẽ không thèm liếc mắt nhìn bất kỳ người phụ nữ nào khác, không
cùng người phụ nữ khác làm chuyện yêu đương, lại càng không làm người
phụ nữ khác to bụng, OK?”
Nói xong hắn lại ngạo nghễ cười cười với chính mình.
“Chậc chậc chậc, anh không thể không bội phục chính mình lại nguyện ý vì em hy sinh nhiều đến thế!”
“Anh … anh … anh …” Anh đến nửa ngày, Uyển Trúc mặt như gan lợn (chỉ
người đang giận dữ, thẹn thùng, …) cuối cùng đứng bật dậy. “Con ăn no
rồi!”
Phong Tông Hàn ha ha cười lớn, quay sang giải thích với người nhà họ Kha:
“Cô ấy thẹn thùng.”
Con bé thẹn thùng?
Người nhà họ Kha thoáng sững sờ.
Trời ạ! Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ một cách không bình thường!
Sáng sớm, Uyển Trúc lẩm bẩm theo điệu nhạc đi vào nhà vệ sinh tắm
rửa, chưa đầy 10 phút sau, cô vừa bước vào phòng mình, khúc nhạc được
hát đến một nửa thì bị ngưng lại, thay vào đó là một tiếng hét thất
thanh.
“Anh đang làm cái gì trong này?”
Phong Tông Hàn đang nằm dài trên giường, mặt chôn ở chiếc gối thoải mái nói: “Anh thích nằm giường của em hơn.”
“Thích giường của tôi?” Uyển Trúc lại la lên.
Phong Tông Hàn xoay người lại, gối đầu bằng hai tay, miệng cười hì hì nhìn cô.
“Về sau anh đến ngủ cùng em có được không?”
Thiếu chút nữa thì bị một ngụm khí làm cho nghẹn chết, Uyển Trúc lắp bắp:
“Cùng … cùng tôi ngủ?!”
“Phải, anh ngủ cùng em quen rồi!”
Uyển Trúc càng kinh ngạc.
“Ngủ … ngủ quen rồi?!”
“Phong Tông Hàn cau mày.
“Em cũng không phải Oa Oa, việc gì phải học nói theo anh như thế?”
“Học anh …”
Uyển Trúc che miệng.
Phong Tông Hàn lại càng cười lớn.
“Thế nào? Để anh đến ngủ cùng em được chứ?”
“Anh … anh nghĩ gì mà ngon thế!” Uyển Trúc mặt đỏ rực. “Tôi mới không ngủ cùng anh!”
Phong Tông Hàn không từ bỏ.
“Thực sự không muốn?”
“KHÔNG – MUỐN!” Đủ quả quyết chưa?
Phong Tông Hàn vẫn không xấu hổ nói tiếp:
“Thử xem thôi, nói không chừng em sẽ thích đấy!”
“Không cần!” Uyển Trúc nâng thanh âm lên quãng 8 la hét.
“Được rồi, không cần thì không cần …” Phong Tông Hàn lẩm bẩm: “Về sau chúng ta kết hôn rồi còn không phải là sẽ ngủ chung sao, bây giờ ngủ
trước thì có sao đâu.”
“Anh … anh … tôi không có nói sẽ cùng anh kết hôn! Anh …”
“Em không muốn sao?” Phong Tông Hàn nói, lấy ra trong tay một cuốn tạp chí. “Vậy đây là cái gì?”
Uyển trúc nhìn nhìn.
“Ah! Anh lấy ở đâu ra?” Uyển Trúc lại la lên, lao ra giật lấy cuốn
tạp chí rồi giấu vào sau lưng. “Anh không biết xấu hổ, tự nhiên vào
phòng người khác!” Cô thở hổn hển vẫn lớn tiếng mắng: “Anh … anh quá
đáng, sao lại lục lọi đồ của người khác, còn … còn cố ý …” Nói xong đáy
mắt cũng ẩm ướt, khóe miệng run rẩy, thiếu chút nữa là òa lên khóc thành tiếng.
Thu lại nụ cười, vẻ hài hước bỗng chốc hóa thành dịu dàng thương tiếc, Phong Tông Hàn chậm rãi xuống giường.
“Đừng khóc, anh không có ý giễu cợt em,” Hắn dịu dàng nói, nhẹ nhàng
nâng cằm cô lên. “Anh đã sớm biết em yêu anh, mà vừa đúng anh cũng yêu
em, như thế không phải thật tốt sao?” Trong lúc cô còn kinh ngạc không
thôi, hắn đã chậm rãi cúi xuống lướt nhẹ lên môi cô.
Uyển Trúc ngẩn ngơ không suy nghĩ được gì, lấy tay chạm nhẹ vào môi mình, sau nửa ngày mới chậm rãi thốt lên:
“Làm sao có thể?”
Phong Tông Hàn cười.
“Sao lại không thể? Nếu không em nghĩ vì sao anh phải chạy đến hỏi em có yêu anh không, lại còn vòng vo bức em nói ra, còn muốn kết hôn với
em?”
“Nhưng … anh làm sao có thể …” Uyển Trúc vẫn là không dám tin.
“Em nói là, hơn 1 năm nay, chúng ta gặp nhau mấy lần ở công ty rồi,
mà anh căn bản hoàn toàn không nhớ rõ bộ dạng em, bây giờ đột nhiên, anh không chỉ nhớ ra em, thậm chí nói anh … anh yêu em, cái … cái này làm
sao có thể?”
Nhịn không được lại hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lắp bắp, Phong Tông Hàn nhếch môi cười thần bí.
“Đợi sau khi chúng ta kết hôn xong, anh sẽ tự nhiên nói cho em anh vì sao lại yêu em, còn có anh rốt cục là đã yêu em từ lúc nào, OK?”
Uyển Trúc nhướn mi.
“Mới không OK đâu, tại sao không thể nói luôn cho em biết?”
“Bởi vì có một số chuyện anh nói với em thì em cũng sẽ không tin, cho nên tốt nhất là để em từ từ tự mình phát hiện.” Hắn nhẹ nhàng di di
chóp mũi của cô. “Bây giờ chỉ cần em tin tưởng anh yêu em, còn có, chỉ
cần đợi anh giải quyết xong mớ phiền phức kia, anh sẽ kết hôn với em,
như thế là đủ rồi.”
“Nhưng …”
“Phản đối bị bác bỏ!” Phong Tông Hàn nói xong, đột nhiên kéo cô chạy ra ngoài.
“Đi, anh nói với em Đại Tiểu Mao dấu bảo vật ở đâu.”
“Bảo vật?”
“Là chuột đó.”
“Chuột?!”
Thực sự là rất kỳ quái, mặc dù Uyển Trúc yêu thầm Phong Tông Hàn 3
năm rồi, nhưng cô vẫn là nên cảm thấy chút xa lạ với anh mới đúng, dù
sao bọn họ chỉ là cùng nhau khiêu vũ một bải, sau đó cũng không qua lại
trò chuyện gì.
Nhưng một chút lạ lẫm cũng không có.
Ngay từ đầu, cô đối với hắn đã có cảm giác quen thuộc đến quỷ dị,
dường như bọn họ từng rất thân thiết, nhưng sự thực thì chưa hề. Nhưng
bọn họ chính là như vậy ở bên nhau, hoàn toàn không có cảm giác lạ lẫm
không an toàn thường có ở những cặp mới kết giao; hắn dường như rất quen thuộc với tính cách của cô, mà cô cũng cảm thấy mình hình như rất hiểu
tính tình của hắn, cứ như bọn họ là một đôi đã ở bên nhau nhiều năm.
Thực sự là rất kỳ lạ!
Đừng nói Uyển Trúc tự cảm thấy kỳ lạ, ngay cả những người khác nhà họ Kha cũng cảm thấy như vậy.
Vợ chồng nhà họ Kha đang ngồi trước TV, tầm mắt hai người đồng dạng
hướng về phía vườn – - trên bãi cỏ, Phong Tông Hàn, Uyển Trúc vai kề vai nằm cạnh nhau cùng ngắm sao, Đại Tiểu Bì mỗi người … ách, mỗi con chó
nằm một bên.
“Thực là kỳ lạ, chưa từng nghe nói Tiểu Muội quen bạn trai, sao lại
…” Chu Tố Nghi trên mặt đầy vẻ bối rối không hiểu. “Sao tự dưng tổng tài của ông lại thân thiết với con bé thế?”
“Đừng hỏi tôi, tôi còn thấy kỳ lạ hơn cả bà.” Kha Quý Thương day day
mũi. “Cho dù bọn chúng là quen biết từ 3 năm trước, nhưng 3 năm nay tổng tài vẫn ở bên ngoài phong lưu, phụ nữ mỗi đêm một người, chưa từng nghe nói thấy Tiểu Muội với tổng tài có qua lại gì, thậm chí cũng không nghe nói có người nào họ Kha.” Ông lại nhìn về phía vườn, Phong Tông Hàn
đang thoải mái nằm dài trên mặt đất.
“Phải, còn đính hôn nữa.”
Khi sau lưng họ đột nhiên vang lên thanh âm của đại thiếu gia nhà họ Kha, Chu Tố Nghi quay lại trừng mắt nhìn hắn.
“Con khi nào biến thành mèo rồi? Đi lại lén lén lút lút như thế!”
Hắn nhún nhún vai, ngồi xuống cái sô pha đơn ở bên cạnh, mắt cũng hướng ra vườn.
“Phụ nữ thấy anh ta thì mất hết cả lí trí, anh ta cũng không từ chối
một ai, càng nhiều càng tốt, đương nhiên mọi người đều biết anh ta vì
đứa bé mới định kết hôn với Tang tiểu thư, nhưng …” Hắn lắc đầu. “Loại
đàng ông này thực sự không đáng tin cậy.”
Chu Tố Nghi nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên tư lự.
“Quý Thương à, tôi vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng nhìn ông không phản đối, tôi mới …”
“Tuy tôi không là gì của Phong gia cả, nhưng tôi làm ở Phong Thị đã
hơn 20 gần 30 năm rồi, tổng tài mất mẹ từ nhỏ, cho nên lão tổng tài
thường mang hắn đến công ty, bởi vậy cũng có thể nói tôi nhìn tổng tài
lớn lên, hắn …”
Kha Quý Thương đột nhiên dừng cười, Chu Tố Nghi cùng Kha Thuy Văn
theo bản năng cũng nhìn theo tầm mắt ông. Chỉ thấy Phong Tông Hàn nằm bò trên mặt đất thuận thế làm động tác hít đất, Uyển Trúc nhất thời nghịch ngợm, ghé một mông ngồi lên lưng hắn, Phong Tông Hàn chết cũng không
chịu thua lắc hai vai cố hết sức từ từ lật người lại ấn cô xuống!
Chết rồi!
Ba người trong phòng không nhịn được cười rộ lên, Phong Tông Hàn ảo
não liếc mắt nhìn bọn họ, đùng một cái toàn thân đặt lên lưng Uyển Trúc, sau đó ra lệnh:
Ba người ôm bụng cười lớn, lập tức hấp dẫn Kha nhị thiếu gia thích náo nhiệt, hắn rầm rập chạy từ trên lầu xuống.
“Mọi người cười cái gì vậy … Hả? Tiểu Muội, sao em lại đeo mai rùa lên lưng? Định bỏ nhà ra đi hả?”
Uyển Trúc trề môi cố gắng đưa miệng đang chìm trong đám cỏ nâng cao lên, hét to: “Mọi người đều bắt nạt con!”
“Đâu có? Anh vừa mới xuống nhà thôi mà!” Kha nhị thiếu gia kêu oan.
“Được, được! Nói cho anh ai bắt nạt em, anh hai thay em báo thù!” Nói
xong liền xắn tay áo rảo bước vào trong vườn.
Vì thế hai đại nam nhân cùng một con chó bắt đầu đấu hít đất.
Kha Quý Thương cười cười, lại cảm khái ai một tiếng.
“Thực ra lão tổng tài từng nói với tôi, tổng tài cũng không muốn tiếp nhận Phong Thị, lại muốn đi là cái gì mà đua xe. Đương nhiên lão tổng
tài cũng hiểu cá tính hắn hoạt bát hướng ngoại không thích hợp ngồi
trong văn phòng, nhưng cũng chỉ có hắn mới có khả năng tiếp nhận Phong
Thị. Đừng thấy tổng tài ngày thường hay cợt nhả, hắn là một người rất
hiếu thuận; lão tổng tài trực tiếp đem mọi thứ giao cho hắn, hắn cũng
không than một tiếng, không hề oán hận mà tiếp nhận cho đến tận bây
giờ.”
Đại Tiểu Bì đều đã trốn cả, nam nhân ở phía dưới vẫn mải mê quyết đấu.
Kha Quý Thương mỉn cười tiếp tục nói:
“Tôi nghĩ tổng tài chơi bời như vậy, đại khái là cần phát tiết tinh
lực quá cường thịnh, mà vừa vặn bộ dạng hắn cũng dễ nhìn, phụ nữ đều xúm đến, hắn cũng chỉ thừa dịp tiếp nhận thôi. Đối với hắn mà nói, hắn chỉ
là đang chơi, mà cũng không phải cố ý chơi đùa phụ nữ, chà đạp phụ nữ,
hiểu không? Cũng giống như chơi xe, chơi bài, chơi máy bay, hắn chỉ đơn
thuần đang chơi mà thôi.”
Chu Tố Nghi cũng không hoàn toàn đồng ý nhíu lông mày.
“Nhưng cứ như thế đến tột cùng không quá …”
“Hắn chưa từng chơi đùa xử nữ,” Kha Quý Thương nói. “Cũng không tròng ghẹo phụ nữ có chồng, đây là điều mọi người đều biết. Mà hắn cũng không giống như trong lời đồn đại nói người phụ nữ nào hắn cũng lên giường,
ít nhất một nửa là chỉ ra ngoài chơi với nhau thôi. Cho dù có ngủ cùng
thì cũng rất cẩn thận không để người ta mang thai, bởi vì hắn rất coi
trọng tình thân, coi trọng hôn nhân. Lại nói hươu nói vượn, đùa giỡn cợt nhả như thế nào đi chăng nữa thì cũng không bao giờ đem việc kia thuận
miệng nói bừa.”
Kha Thụy Văn cũng liên tục gật đầu.
“Đúng như thế. Mẹ, anh ta phong lưu, nhưng không hạ lưu. Con còn nghe nói anh ta mỗi lần đều nói rõ với người ta, không yêu đương, không hôn
nhân, nếu không muốn, anh ta cũng không miễn cưỡng.”
“Cho nên,” Kha Quý Thương tiếp lời: “Ngay ngày hôm sau vừa đến, hắn
nói muốn cùng Uyển Trúc kết hôn là thật, đây chính là lời hứa đảm bảo,
bất luận thái độ hắn có tùy tiện, nhưng tôi chắc mười phần hắn làm được, cho nên mới không ngăn cản hai đứa ở cùng nhau.”
Chồng mình tin tưởng mười phần rốt cục cũng là Chu Tố Nghi yên tâm,
bà thoải mái cười cười, nhưng lập tức khuông mặt lại nghiêm trang trừng
mắt nhìn.
“Nhưng bọn chúng rốt cuộc là lúc nào bồi dưỡng tình cảm? Làm sao mà một chút dấu hiệu cũng không có?”
Kha Thụy Văn nhún vai.
“Đại khái chỉ có hai đứa biết.” hắn nói xong chậm rãi đi đến bãi cỏ hai người đang thở hồng hộc.
“Đến lượt tôi nhỉ?”
“Hả?” Phong Tông Hàn mãnh liệt ngẩng đầu. “Không phải chứ? Còn muốn đấu tiếp sức sao?”
“Đưng nhiên!” Kha Thụy Văn cười hắc hắc. “Ở công ty anh là Lão Đại,
tôi nhìn anh đều phải khom lưng cúi đầu, bây giờ không thừa dịp này
chỉnh anh mới là đồ ngu.” Một khi đã là anh vợ tương lai, vậy không phải kiêng dè cái gì.
“Tiểu Muội!” Phong Tông Hàn lập tức quay đầu ai oán: “Bọn họ bắt nạt anh!”
“Không sao! Đấu với bọn họ đi!” Uyển Trúc ưỡn ngực. “Anh cả phải
không? Được, em chỉ có 46 kg thôi, không tính là nặng, đến đây!”
Phong Tông Hàn hết cười, Kha Thụy Văn do dự một hồi.
“Làm gì?”
“Lưng cho em ngồi!”
“Lưng cho em ngồi?” Kha Thụy Văn kinh hô. “Thế anh còn đấu cái gì?”
“Đấu hít đất a!”
“Trời ạ, để anh cõng Ngốc Đản được không?”
Uyển Trúc đang thay áo ngủ, cửa đột nhiên mở tung ra.
“Tiểu Muội, anh nói cho em …”
Ngưng bặt, thét lên, lát sau một dòng chất lỏng ấm nóng theo mũi Phong Tông Hàn phun ra.
“A, anh chảy máu mũi!”
Uyển Trúc lại hét lên chạy tới, tùy tiện lấy khăn tắm bịt lên mũi
Phong Tông Hàn, thân thể mềm mại sống động chỉ mặc mỗi áo lót cùng quần
nhỏ nhẹ nhàng lướt lên người hắn.
Trời ạ, sắc dụ không đủ còn có thân dụ! Lân này máu hắn khẳng định là phải chảy sạch.
“Xin em đó! Mặc quần áo vào đi, nhanh mặc vào đi!” Hắn tự mình cầm cái khăn tắm bịt vào mũi mình, tay kia liều mạng đẩy cô ra.
“Nhưng là …”
“Không nhưng nhị gì hết, em không mặc quần áo vào, máu anh lại chảy ra bây giờ!”
Uyển Trúc hốt hoảng vớ lấy quần áo ngủ định mặc vào, nhưng khi vừa
chòng áo vào, hai tay giơ lên, bộ ngực càng vươn ra, Phong Tông Hàn nhất thời cảm thấy máu mũi đã ngưng lại chút ít rốt cuộc lại phun ào ra.
Mẹ nó, thật sự là đủ mất mặt!
Đời này hắn nhìn qua không biết bao nhiêu phụ nữ rồi, nhìn nhiều đến
mức thấy có chút nhàm chán, con gái hình như cũng chỉ có từng ấy đường
cong mà thôi, vậy mà không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy quả táo xanh
này ăn mặc mát mẻ một chút lại làm hắn máu mũi phun loạn.
Như thế này về sau họ kết hôn, chỉ sợ là chưa quá 3 ngày, toàn bộ máu của hắn sẽ phun ra sạch mất thôi!
Hoặc là … hắn cần giảng giải cho cô một chút về dục niệm?
Một lát sau, Uyển Trúc mặc xong áo ngủ tiến đến đỡ hắn nằm xuống
giường, rồi lập tức lao ra cửa phòng, khi trở lại cô cầm theo một khối
đá dùng khăn mặt bọc lại rồi đặt lên mũi hắn.
“Hết chảy chưa?”
Phong Tông Hàn gật gật đầu, tầm mắt không nhịn được liếc nhìn bộ ngực đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở của cô.
Hai má đỏ bừng, Uyển Trúc lôi kéo áo ngủ cố gắng che đậy.
“Anh … anh sao lại đột nhiên chảy máu mũi? Đụng vào cái gì sao?”
“Không có.”
Phong Tông Hàn xê dịch khối đá một chút … a, ngừng rồi, hắn lấy toàn
bộ khối đá bỏ ra ngoài đặt lên khăn tắm, rồi lại lấy khăn mặt lau vết
máu dính trên tay, Uyển Trúc lập tức đón tay lấy khăn giúp hắn lau vết
máu trên mặt, trên ngực.
“Anh hay bị chảy máu mũi lắm hả?”
Phong Tông Hàn từ từ liếc mắt nhìn đến cô, lại chậm rãi lộ ra một nụ cười ái muội.
“Không, chỉ lúc nhìn thấy em … khà khà …”
“Em?” Uyển Trúc nhất thời mờ mịt, rồi giật mình, lập tức hiểu ra.
“Gạt người! Anh nhìn qua nhiều phụ nữ như vậy, em lại không đặc biệt
xinh đẹp, có cái gì làm anh chảy máu mũi?”
“Nói thực ra …” Phong Tông Hàn nhún vai. “Chính anh cũng không biết
sao lại như vậy, cái kia thực sự rất mất mặt, nhưng nó là chính mình
muốn phun ra, anh cũng chẳng có cách.”
Uyển Trúc lẳng lặng thay hắn lau một hồi, sau đó trầm mặc một lúc lâu.
“Anh từng có rất nhiều phụ nữ.” Đây không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định, câu khẳng định sự thật 100%.
“Về sau sẽ không có nữa.” Đây cũng không phải câu trả lời mà là lời hứa hẹn, hứa hẹn cải tà quy chính.
Uyển Trúc nở nụ cười thỏa mãn, lùi lại dò xét trên dưới.
“Anh tốt nhất nên đi tắm một cái.”
Phong Tông Hàn liếc mắt nhìn cô.
“Giúp anh tắm.”
“Sặc?!” Uyển Trúc nghĩ mình nhất định là nghe lầm rồi.
Phong Tông Hàn phì cười.
“Trước kia đều là em tắm cho anh.”
“Nói linh tinh!” Uyển Trúc lập tức phủ nhận.
Phong Tông Hàn chớp chớp mắt, lập tức lại nhún vai.
“Thôi được rồi, về sau kết hôn rồi em tắm cho anh cũng được lắm.”
“Anh vừa mới chạy vào là muốn nói với em cái gì sao?”
Hưng phấn lập tức bừng bừng.
“Mai là sinh nhật anh.” Phong Tông Hàn ôm lấy cái eo nhỏ của cô, vùi
đầu vào trước ngực cô hít hà. “Em định mừng sinh nhật anh thế nào?”