Cô Bé Lọ Lem Thay Thế

Chương 9



Một loại cảm giác quỷ dị đột nhiên xuất hiện làm hắn giật mình từ trong mơ tỉnh lại, Phong Tông Hàn đột nhiên mở mắt, hình ảnh một người cao lớn lẽ ra không nên thấy lúc này lại xuất hiện trong con mắt hắn, theo phản xạ hắn ngồi bật giật, kêu lên một tiếng sợ hãi.

“Ông đến …”

Hắn bỗng nhiên ngưng bặt, cẩn thận quay sang nhìn người vợ thân yêu vẫn đang ngủ say bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Ông đến làm cái gì? Thời gian vẫn còn chưa tới mà?”

Andrea mỉm cười với hắn.

“Ta đem đứa bé tới cho ngươi.”

“Đem đứa bé tới cho tôi?” Phong Tông Hàn u mê nhìn hắn chằm chằm. “Các ông thiếu nhân sự sao? Cư nhiên còn muốn một mình kiêm hai chức?”

Andrea buồn cười lắc đầu.

“Ngươi đừng quên sinh mệnh của ngươi lẽ ra đã không còn, cho nên sự thật đời này đứa con của ngươi căn bản không tồn tại.”

Phong Tông Hàn ngây người.

“Vậy ông là ..”

“Bởi vì ngươi là người bị thương tổn do chúng ta lầm lẫn, cho nên chúng ta đều rất chú ý đến cuộc sống của các ngươi.” Andrea ngắm nhìn Uyển Trúc đang say ngủ. “Chúng ta nghe thấy nguyện vọng của cô ấy, cô ấy hy vọng có thể có con, cho nên chúng ta nghĩ cách mang đến cho các ngươi.”

Phong Tông Hàn hồ nghi dò xét hắn một lát.

“Tôi có thể hỏi các người tìm ở chỗ nào đến không?”

Andrea đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị. “Cái này.” Hắn giơ cao tay vẫn vốn dĩ còn ở dưới.

Phong Tông Hàn nhìn lên, lập tức hô lên một tiếng kinh ngạc – -

“Sax? Tiểu Hổ? Không phải chứ? Ông muốn mang con mèo này đến làm con tôi?”

Andrea cười nhẹ.

“Ngươi trăm ngàn lần đừng xem thường nó, nó 3 kiếp trước lại là một đại tướng quân anh dũng uy phong, bởi vì ngu trung nghe theo quân mệnh giết hại người vô tội mới bị phán 3 kiếp làm súc vật, hiện hắn đã tu dưỡng xong, có thể trở lại kiếp người. Nhưng …” Hắn bất đắc dĩ than nhẹ: “Cũng là do sai lầm của bên kia, tự dưng hồ đồ tương một cái chết chặt đứt cơ hội luân hồi của hắn, còn làm cho một tên đồ đệ ác bá chuyển kiếp làm người, cho nên chúng ta mới đem hắn tới cho ngươi, tương lai còn muốn nhờ hắn ở nhân gian áp chế cái tên ác đồ kia.”

“Thực phức tạp.” Phong Tông Hàn lẩm bẩm nói, lập tức lắc đầu. “Được rồi, vậy … nó là đứa con duy nhất của tôi hả?”

Andrea gật đầu.

“Rất có năng lực?”

“Mọi bậc làm cha mẹ đều lấy hắn làm vinh dự.”

“Chính trực?”

“Cực kỳ.”

“Hiếu thuận?”

“Hiếu thuận đến mức khó có thể tin.”

Phong Tông Hàn thay vào đó nhướn mày.

“Lẽ nào nó một khuyết điểm cũng không có?”

Andrea ngẫm nghĩ một lát.

“Có, hắn rất cứng nhắc, không hài hước chút nào.”

Phong Tông Hàn ngây người.

“Vậy không phải rất vô vị sao?”

“Là rất vô vị.”

Phong Tông Hàn nhíu mày nghĩ cả nửa ngày.

“Hắc hắc, vậy … tôi có thể thương lượng với ông một chút không,” Hắn liếc mắt nhìn con mèo con đang rất ngoan ngoãn nhìn hắn. “Cho nó một chút hài hước gì đó được không?”

Andrea cười biện hộ.

“Xin lỗi, bản tính hắn là như vậy, chúng ta không có cách nào thay đổi được. Có điều người vợ vốn dĩ thuộc về hắn lại bị tên ác đồ kia chiếm mất, cho nên chúng ta cũng phải thay hắn tìm một mối duyên tốt. Hay là ta có thể tìm một cô gái hoạt bát sáng sủa đến gây ảnh hưởng với hắn. Ngươi thấy thế nào?”

Phong Tông Hàn mãnh liệt gật đầu.

“Như vậy là tốt nhất.”

“Vậy cứ quyết định thế đi?”

“OK!”

“Vậy ngươi mai đi làm việc đi.”

“Sax?!” Phong Tông Hàn nhất thời mờ mịt, lại ngay lập tức kinh ngạc kêu to: “Không phải chứ? Bảo tôi … hiện tại … ở trước mặt ông còn có đứa con tương lai của tôi … làm việc?!”

Andrea nhún vai.

“Vậy ta đây đi ra ngoài chờ ngươi là được rồi.”

“Nhưng …”

Phong Tông Hàn mới nói một chữ liền dừng, hắn ngơ ngác nhìn bên giường trống rỗng.

SHIT!

Hắn ảo não quay đầu nhìn vợ yêu đang mơ màng ngủ.

Cư nhiên phải vì đứa con mà làm việc!

Thực sự là SHIT mà!

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.