“Cô gái chết tiệt,cô nhớ kỹ hôm nay đấy!” Mạc Tư Tước nổi giận giọng nói phía sau vang lên, Ôn Hinh lúc này chạy đã khá xa.
Ngồi ở trong xe Mạc Sâm giật mình với hàng loạt động tác lưu loát vừa rồi
của Ôn Hinh,trong lòng thầm khâm phục dũng khí của cô dám ra tay với
hoàng thái tử,cô dường như là người duy nhất lại là con gái nữa!
Sau khi vào ký túc xá Ôn Hinh chạy thẳng vào phòng vệ sinh đánh răng,răng
và môi tràn đầy mùi vị bạc hà dường như làm thế nào cũng không hết mùi
đó,cô nổi giận ném bàn chải đánh răng xuống đất,Kiều Lâm từ lúc trở về
vẫn duy trì một tư thế từ đầu đến cuối đó là ngồi trên giường.
“A ,cậu tại sao lại trở về?” Kiều Lâm đá chân của cô,,bên ngoài mưa đã
tạnh, ngoài cửa sổ tiếng nước chảy lên lá cây ngô đồng dường như đều có thể chảy tới trong lòng nàng.
“Không có việc gì,mình khỏe lắm buổi chiều có thể đi học !” Ôn Hinh không quan tâm, trong
trường học có Kiều Lâm giúp nàng chống đỡ chỉ có công việc ở tiệm bán
bánh ngọt và quán bar là không thể luôn xin phép.
Ngày hôm sau Ôn hinh đang đau đầu đi làm lại giấy tờ bị mất kia thì balô của cô lại có người đem tới.
Cô mở ra bên trong xem có cái gì, di động, ví tiền, cùng cái chìa khóa màu trắng,thuốc, tất cả đều ở bên trong, đây là. . . . . . Mạc Tư Tước phái người đưa tới?
Hắn có lòng tốt như vậy sao?
Ôn Hinh lại mở ra ví tiền, nhìn bên trong tiền cùng giấy chứng nhận cũng
không thiếu, bên trong có hai tờ giấy,một là thẻ học sinh một là giấy
căn cước,hắn đã xem qua cho nên biết tên cô.
Ôn Hinh
hiện tại có chút không hiểu rõ ý đồ của tên đàn ông kia, ở trong bệnh
viện cường hôn cô chính là làm cho Giản Ny xem sao?
Nhưng mà tên đàn ông đó thủ đoạn cũng quá xấu xa thật giống như các người con gái ở đây đều xoay quanh hắn.Nhưng mà cô cũng không thể quên hắn là Mạc Tư Tước.hắn là người của gia tộc Khắc Lý Tư. Hắn có thay đổi như chong
chóng cũng có bản lãnh bao phủ tất cả.
Cuộc sống
trước đó khôi phục cô lại tiếp tục bận rộn,buổi tối từ thứ hai đến thứ
sáu Ôn Hinh phải đi câu lạc bộ tư nhân làm phục vụ sinh,cuối tuần đi bán bánh ngọt,nếu không phải do Triển Dương thường đến quấy rầy cô,cô sẽ
cảm thấy thoải mái tự tại hơn.
Ngày đó sau khi tan
học, Ôn Hinh đột nhiên nhận được điện thoại của Ôn Tố Tâm gọi tới,cô
giật mình nhớ tới cô đã lâu không thấy mặt mẹ mình.
Ôn Tố Tâm kêu cô dành chút thời gia về nhà họ Doãn một chuyến nơi đó cũng là nhà của cô.
Buổi chiều trên lớp không có tiết học nên Ôn Hinh đi ra ngoài , trong năm
năm cô đến biệt thự nhà họ Doãn có thể đếm trên đầu ngón tay. người hầu
nhà họ Doãn đối với cô xem như khách sáo,nhìn thấy cô đi vào đều lễ phép chào cô, “Ôn tiểu thư!”
“Phu nhân ở trên lầu,cô lên đi!” mẹ Ngô là quản gia nhà họ Doãn , đối đãi Ôn Hinh cũng giống như tiểu thư nhà mình.
Ôn Hinh gật đầu, cẩn thận nhìn về hướng trên lầu,vợ trước của Doãn Chính
Hào để lại cho ông hai người con trai và một người con gái,Ôn Hinh nghe nói Doãn phu nhân sau khi hạ sinh Doãn tiểu thư là Doãn Vân Tuyên do
khó sinh nên qua đời,cho nên mặc dù ông lấy Ôn Tố Tâm thì Doãn Vân Tuyên đối đãi mẹ kế không tốt lắm.
“Hinh nhi,con đã đến
rồi?” Ôn Hinh vừa mới đi lên lầu, Ôn Tố Tâm từ trong phòng ngủ đi ra, Ôn Hinh chạy đến phía trước ôm chặt mẹ giống như trước rúc mặt vào trong
lòng mẹ,cô mới phát giác mình nhớ mẹ biết bao.
“Chú
Doãn đã đi ra ngoài, Vân Tuyên ở trên lầu luyện đàn!” Ôn Tố Tâm vỗ vỗ
tay cô, sau đó kéo tay Ôn Hinh vào căn độc lập ở lầu hai, biệt thự nhà
họ Doãn rất lớn, tổng cộng sáu tầng, mỗi tầng đều có một gian phòng kính để trồng hoa, nghe nói là Doãn phu nhân khi còn sống rất thích hoa Uất
kim hương, cho nên tròng phòng đều là màu tím.
Nhìn
về phía hoa màu tím kia Ôn Hinh biết mẹ trong lòng nhất định chịu khổ
sở,ở trong nhà này, bà muốn lấy lòng không chỉ có người chủ gia đình
còn có ba người con của người đó.