Trong lòng của Mạc Tư Tước thấp thỏm bất an, đang đến gần phòng bệnh của Ôn Hinh, dưới chân hắn bước chân càng ngày càng nặng.
Trong lúc bất chợt hắn sợ, sợ sẽ thấy anh mắt của cô khi tỉnh lại nhìn hắn ôm nỗi hận !
Hắn lại để
cho cô thất vọng rồi, trước khi cô hôn mê ánh mắt cuối cùng của cô nhìn
hắn, hắn biết mình lại một lần nữa làm cho cô tổn thương , chỉ là hắn
muốn quyết tâm thật sự lấy được thuốc giải,lần này hắn chỉ là dùng cô
làm mồi, hắn nhất định phải vì ông ngoại báo thù!
Một cánh cửa
chia cách, hắn ở ngoài cửa,cô ở bên trong cửa, tay hắn run rẩu như bị
tảng đá nặng đè ép , khi hắn cố lấy dũng khí đẩy cửa phòng bệnh kia ra
,hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm người con gái nằm trên giường .
Thì ra cặp
mắt trong sáng giống như trân châu con ngươi đen đã mất đi màu sắc ngày
xưa, ,mà ánh mắt trống rỗng theo dõi nhìn chằm chằm hắn , Mạc Tư Tước
cảm thấy khó khăn chịu đựng như vậy.
“Hinh nhi…”
Hắn khó khăn bước tới bên người cô,ngoài khuôn mặt trắng bạch trơn truột trên khuôn mặt cũng không có biểu hiện phẫn nộ gì , chỉ là đôi tay nhỏ
bé của cô nắm thật chặt ra giường, nhìn ra cô đang ẩn nhẫn cái gì.
“Xin lỗi, Hinh nhi, em khó chịu ở đâu , nói cho anh biết, nói cho anh biết có được hay không…”
Mạc Tư Tước
nắm tay của cô lên, đem cả khuôn mặt đều chôn ở trong lòng bàn tay của
cô , trên cổ tay cô còn đeo chiếc vòng tay mà hắn tặng cho cô, vật cứng
lạnh như băng chạm lên trên khuôn mặt của hắn, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ
trái tim đều rối rắm .
Somnus, một
cái tên đẹp như vậy, hắn không biết nó sẽ mang đau khổ thế nào cho cô,
thậm chí là biện pháp giúp đỡ cô cũng không có…
“Có thể giúp
ta tìm Kiều Lâm qua đây được không ?” Ôn Hinh mở miệng câu nói đầu tiên, dĩ nhiên là như vậy. Khuôn mặt cũng là thần kỳ yên lặng, không ầm ĩ
không làm khó!
Mạc Tư Tước ngốc sửng sốt một chút, liền vội vàng gật đầu, thời gian hắn ôm cô,cô cũng không có cự tuyệt.
Mạc Tư Tước
cố ý phái Mạc Sâm đi tới trường đại học Thượng Phong đón Kiều Lâm đi
ra, cũng giúp Ôn Hinh làm thủ tục tạm nghỉ học .
Thời gian
Kiều Lâm tới , Ôn Hinh đuổi hắn ra khỏi phòng bệnh, Mạc Tư Tước phiền
não , trong đầu của hắn ngoại trừ somnus ngoài ra nghĩ không được thứ gì khác.
Hắn thậm chí
phát động các chuyên gia quyền uy của quốc gia làm nghiên cứu về somnus , chỉ là bọn họ ngay cả tên này cũng chưa từng nghe nói qua.
Hắn điên
cuồng chạy tới phòng của viện trưởng, hai cái tay chống trước mặt hơn
mười vị chuyên gia, “Một tuần, một tuần, nghiên cứu không ra kết quả,
các người toàn bộ cút hết cho ta!”
Không có thời gian đợi nữa , hắn tinh tường nhớ kỹ, hắn và Ôn Hinh cùng nhau ở Anh
quốc sau khi trở về không lâu sau, Chris bá tước liền bất ngờ qua đời.
Cô hiện tại mỗi một ngày đều là ở cùng thời gian thi chạy, nhưng ngay cả một chút xíu hi vọng cũng không cho hắn nhìn thấy.
Từ trước đến
nay mọi việc đều thuận lợi, bàn tay của hắn ngoạn chuyển kinh doanh đều
thuận lợi, mà ngay cả người con gái mình yêu thích lại cứu không được!
Hắn hận ——
“Thái tử, Trì Hạo và Hách Liên Dã cũng đã tới!” Mạc Sâm cẩn thận từng li từng tí đi
đến phía sau Mạc Tư Tước , hai người an hem của hắn vào thời gian mấu
chốt luôn luôn ra tay giúp đỡ, còn lần này hắn thật sự có loại cảm giác tận thế.
Trì Hạo và
Hách Liên Dã cùng nhau hướng bên người Mạc Tư Tước đi tới, rất xa đã
nhìn thấy thần sắc lo lắng của người đàn ông kia , bọn họ dường như
không thể tin được hai mắt của mình.
“Dã, xem ra lần này cá cược tôi thắng!” Trì Hạo hai tay bỏ trong ở túi quần, nở nụ cười lưu manh nhìn Hách Liên Dã nói.
“Được rồi,
cậu nghĩ cậu muốn cái gì?” Hách Liên Dã nhún vai, chỉ cần nhìn thấy bộ
đạng chán chường của Mạc Tư Tước thì hắn liền biết mình thua.
Hắn cho tới
bây giờ chưa thấy qua bộ dạng lôi thôi lếch thếch của Mạc Tư Tước, hắn
không bao giờ mặc một bộ quần áo quá hai ngày mới thay, nhưng là bây giờ nhìn hắn, quần áo lôi thôi , cằm râu thì mọc đen, hai mắt màu đỏ tươi,
con mắt không có tiêu cự, trọng yếu nhất giống như không phát hiện ra
bọn họ tồn tại!
Độ cảnh giác
và nhạy cảm của hắn luôn luôn rất tốt, thậm chí là bản năng cũng là vô
cùng tốt , mà hai ngày trước có một cuộc chiến trên biển, thế nhưng hắn
vì một người con gái đem chính mình hành hạ bản thân mới ra bộ dạng này.
Hách Liên Dã đối với người con gái kia tràn ngập tò mò!
“Cậu thời
gian trước đùa con nhóc kia rất là cay độc,tôi cũng muốn thử xem…” Trì
Hạo tiến tới trước mặt Hách Liên Dã, sau đó mặt không đỏ tim không đập
liền yêu cầu.
“Đi a, hôm
khác tôi đưa qua cho cậu !” Hách Liên Dã cũng không cười, vươn một ngón
tay cong cong, lấy biểu thành ý, “Đóng gói đưa qua cho cậu!”
Mấy người bọn hắn cho tới bây giờ đều là như thế này không câu nệ tiểu tiết, làm việc trên hợp tác án, xe thể thao, kim cương, vận động, thậm chí là đàn bà
đều có thể sử dụng chung , Mạc Tư Tước đã từng là một thành viên cùng
bọn họ, chỉ là hắn đối với phụ nữ thích sạch sẽ, nhưng không biết lúc
nào đã thay đổi!
Hai người nói giỡn chạy tới trước mặt của Mạc Tư Tước , Hách Liên Dã từ trong túi
tiền lấy ra một điếu thuốc, sau đó đưa cho Mạc Tư Tước.
Mặt của hắn
không chút thay đổi nhận lấy thuốc, Trì Hạo đốt thuốc lên cho hắn ,
trong phòng khách ba người bọn hắn ngồi cùng một chỗ hút thuốc phun khói giống như sương mù, Hách Liên Dã không nhịn được bầu không khí nghiêm
túc như vậy liền mở miệng đầu tiên.
“Tước, anh
trai nữ vệ sĩ của Trì Hạo là cao thủ dụng độc, cậu ấy đã phái người đi
mời hắn , tôi tin không lâu sau liền có tin tức, đừng bi quan như thế,
người con gái của cậu sẽ không sao đâu cậu đừng lo lắng quá !”
Hách Liên Dã
nói chính là người trong hắc đạo có biệt danh là “Spider Man”_Tàng Long, có người nói thân phận của hắn thần bí, hành tung bất định, ngoại trừ
người chí thân ra không ai có thể mời được hắn, mà hắn duy nhất có một
em gái, chính là cận vệ của Trì Hạo.
Trì Hạo từ
trước đến nay làm theo ý mình, muốn đạt được nhưng không muốn thúc giục, ân oán bang phái Mạc Tư Tước cũng không tham dự, thế nhưng lúc này đây, hắn nhất định phải muốn tìm ra Tàng Long, mà lần này rất vội chỉ có Trì Hạo có thể giúp.
Nữ vệ sĩ kia
của Trì Hạo , Mạc Tư Tước đã gặp qua hai lần, khuôn mặt lạnh như băng,
rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp như vậy nhưng ngoại trừ Trì Hạo, đối với
người nào cũng sẽ không cười.
Trên thương
trường kiêng kị nhất chính là có việc cầu người, mà Trì Hạo lại có quyền cao chức trọng như vậy , càng không nên vì một người con gái mà phải
cúi đầu, chỉ là lúc này đây hắn thực sự hi sinh không ít.
Mạc Tư Tước cảm tạ Trì Hạo, âm thanh khàn khàn nói, “Cầu xin cậu hãy mau chóng tìm được Tàng Long !”
“Tôi làm việc thì cậu yên tâm, cho dù bồi thường hạnh phúc cả đời của tôi, tôi cũng
phải tìm được người cho cậu!” Trì Hạo nghĩa khí nghiêm nghị vỗ tay cam
đoan .
“Tôi nói, cái này có liên quan gì đến hạnh phúc cả đời của cậu ?” Hách Liên Dã cười lạnh, vạch trần khuyết điểm của hắn.
“A, tôi biết, nữ bảo tiêu kia còn muốn cậu lấy thân báo đáp?” Hách Liên Dã tự hỏi tự
đáp, sau đó cười đến có chút bừa bãi, “Ha ha ha ha, Trì Hạo, cậu xong
đời!”
“Trời ơi !
Lão tử đây chỉ là dùng mỹ nam kế mà thôi!” Trì Hạo trên mặt hiện ra vẻ
đỏ ửng không bình thường, Hách Liên Dã lập tức nhìn ánh mắt của Trì Hạo
liền hiểu biết ngay , sau đó hai người rốt cuộc nhìn thấy thần sắc của
Mạc Tư Tước rất là căng thẳng .
“Chúng tôi có thể nhìn người con gái của cậu không ?” Trong lúc đó rời đi , khuôn
mặt tuấn tú của Hách Liên Dã lộ nụ cười thô tục, Trì Hạo cũng ở một bên
phụ họa, “Người phụ nữ của cậu chính là người phụ nữ của chúng tôi!”