“Có muốn anh ở lại hay không ?” Doãn Thiên Kình hôn chúc cô ngủ ngon , sau đó để nguyên quần áo nằm xuống ở bên người cô.
Ôn Hinh đầu
tiên là gật gật đầu, về sau lại lắc đầu, sau đó do dự một chút, một tay
để ngang bên hông người Doãn Thiên Kình, “Chờ em ngủ đã , anh hẵn đi ,
có được hay không?”
Cô ngửa đầu
nháy một đôi mắt to lấp lánh đầy hi vọng nhìn hắn, Doãn Thiên Kình lòng
mềm mại giống như là bị một hòn đá nhỏ đập bể, ngứa , yếu mềm , nổi lên
một chút rung động.
“Ngủ đi, Hinh nhi, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em !” Doãn Thiên Kình một tay đặt lên
ánh mắt của cô, sau đó ép buộc cô nhắm mắt lại.
Doãn Thiên
Kình vẫn luôn không có rời đi không chỉ là đêm nay, buổi tối mấy ngày
trước hắn vẫn luôn ở trong phòng cô, lúc chờ cô ngủ hắn cũng không có
rời đi , ban đêm cô sẽ giật mình tỉnh giấc bất lực khóc, sau đó thật lâu không thể đi vào giấc ngủ, có Doãn Thiên Kình ôm cô trong lòng cô mới
bớt sợ hãi, lúc cô ở trong ngực hắn ngủ say, Doãn Thiên Kình cảm thấy
như vậy rất là hạnh phúc.
Tới sáng ngày thứ hai, Doãn Thiên Kình từ trong phòng của mình đi ra , Ôn Hinh tưởng rằng là ảo giác ban đêm của mình .
“A ——” Dưới
lầu một tiếng kêu thảm thiết sợ hãi phá vỡ không gian sáng sớm yên tĩnh, Ôn Hinh cùng Doãn Thiên Kình liếc mắt nhìn nhau, đồng thời chạy xuống
lâu, đang nhìn tới trong phòng khách của lầu một, trên giường lớn một mớ hỗn độn, một đôi nam nữ trần truồng lõa thể, Ôn Hinh kinh ngạc trong
miệng cũng không thể phát ra được âm thanh , “Các người…”
Vẻ mặt cô có
chút khó hiểu nhìn Kiều Lâm, quần áo của hai người tất cả đều vứt ngổn
ngang trên mặt đất , một màn này không cần nói cũng ngay biết tối hôm
qua xảy ra chuyện gì.
Ôn Hinh hiện
tại có chút hối hận vì tối hôm qua không ngủ cùng Kiều Lâm, Doãn Thiên
Kỳ là tuýp đàn ông như thế nào cô rõ ràng là hiểu rất rõ, thế nhưng Kiều Lâm…
“A a a a a!
Người này biến thái, tại sao lại ở trên giường của tôi ?” Kiều Lâm giận
dữ, vội vã đem tất cả chăn trên giường đều quấn lên trên người mình, sau đó bên cạnh Doãn Thiên Kỳ nửa người phía trên cũng trần truồng , dọa Ôn Hinh vội vàng quay người sang. Doãn Thiên Kình đã rất nhanh đem quần áo trên mặt đất ném tới trên đầu của Doãn Thiên Kỳ, lớn tiếng quát lên ”Đem quần áo mặc vào !”
“Cô gái đáng
ghét này, khí lực lớn như vậy!” Gương mặt của Doãn Thiên Kỳ tối sầm rất
nhanh mặc quần áo, qua quýt đem áo nhét vào trong quần, lúc hắn nhìn
thấy vết cào trên ngực hắn, hắn không khỏi lên tiếng quở trách .
“Doãn Thiên
Kỳ, người đàn ông này không biết xấu hổ chết đi người đàn ông kia ,
ngươi lại dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lão nương thề sẽ không đội trời chung với ngươi !” Kiều Lâm chỉ thằng ngón tay nhỏ và dài như
ngọc, vẻ mặt oán giận chỉ vào sắc mặt người đàn ông như than đá đối diện .
Cô muốn điên rồi, sớm biết rằng sẽ không nên uống nhiều rượu như vậy!
“Tiểu thư,
làm phiền cô nhìn kỹ xem phòng này là của ai, còn có, ai trèo lên giường của ai ah?” Doãn Thiên Kỳ quả thực muốn đào tẩu rồi .
“Còn có, ngươi kêu cái quỷ gì ? Ngươi ngay cả thân hình giống như cây đậu cô ve dẹp kia, lão tử còn không cảm thấy hứng thú!”
“Trời ah !
cái người đàn ông này vô liêm sỉ, đê tiện hạ lưu người đàn ông xấu xa!”
Kiều Lâm bất chấp hình tượng chửi ầm lên, Doãn Thiên Kỳ cũng không tỏ ra yếu kém, “Ngươi này đúng là không biết cảm thấy thẹn, người còn gái xấu xa không ngực không não này, có cho bổn thiếu gia cũng không muốn!”
“Là ngươi nửa đêm bò lên trên giường của tôi, cởi hết quần áo, tôi không trên cô, bởi vì tôi không có hứng thú, nghe rõ không?” Doãn Thiên Kỳ sợ cô không đủ
đả kích, liền nâng giọng lêncao vài phần.
“Thật quá mức! Tên đàn ông chết tiệt!”
“Cô gái đáng chết!”
” Tên đàn ông chết tiệt!”
” Cô gái đáng chết!”
…
Ôn Hinh thật
không dễ đem Kiều Lâm kéo ra , Doãn Thiên Kình gương mặt tối sầm cũng
đẩy Doãn Thiên Kỳ đi, cuối cùng vẫn là Ôn Hinh dùng thiện ý nhắc nhở
Kiều Lâm, cô đang ở là gian phòng của Doãn Thiên Kỳ ,cô nằm trên cái
giường kia cũng là của Doãn Thiên Kỳ , gương mặt của Kiều Lâm đỏ lên ,
nửa ngày nghẹn không ra một câu, không được tự nhiên bỏ qua.
*****************
JOJO là thay
thế Giản Ny, lấy tốc độ nhanh nhất cấp tốc soán ngôi ca sĩ , Kiều Lâm cố ý tìm ra hai vé VIP vào cửa, lúc đợi hai cô vào hội trường, người ra
vào động nghịt rất ổn ào nào nhiệt làm cho Ôn Hinh hoảng sợ.
“Lâm Lâm, quá ồn ào,em có chút chịu không nổi!” Biểu diễn đã được phân nửa thời gian, dưới khán đài những fan hâm mộ trong tay giơ áp-phích cùng gậy ánh
huỳnh quang trên khán đài ca sĩ JOJO cuồng say nhảy cùng nhau cuồng hoan , Ôn Hinh ôm trái tim, bị tiếng nhạc mạnh chấn động làm cho ngực phát
đau, cô kéo ống tay áo của Kiều Lâm, sau đó bám vào bên tai cô nói,
“Mình đi ra bên ngoài trước để hít thở không khí!”
“Được,một lát mình đi tìm cậu !” Kiều Lâm cũng đi theo phía sau người khác hoan hô,
Ôn Hinh bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, sau đó chậm rãi hướng tới cửa hông gần nhất của sân khấu đi ra.
Hôm nay trong khán phòng không có chỗ trống , toàn hội trường một mảnh sôi động , Ôn
Hinh tay đè cái mũ rất nhanh chạy ra ngoài, đi ra bên ngoài hô hấp không khí,cô hơi khom người từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Ngón tay dùng sức đập đấm vào ngực, nơi đó còn có chút đau, hiện tại trái tim của cô
càng ngày càng không thích ứng với hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt.
Ôn Hinh nghỉ ngơi mấy phút, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.
Phong cách
hội trường hình bầu dục bên trong bốn phía đều có cửa ra vào, Ôn Hinh
vừa mới chuẩn bị theo cửa gần nhất đi ra ngoài, đối diện cửa ra vào đột
nhiên có một thân ảnh đạo mạo đẹp tuyệt vời đi tới , Ôn Hinh chỉ cảm
thấy nàng rất quen thuộc, kính râm rộng lớn che ở nửa gương mặt của cô
ấy, thế nhưng làm cho nàng ấn tượng thâm hậu chính là, cái bụng của cô
gái kia hở ra !
Lúc nhìn lại khuôn mặt của cô ấy thì cô ấy đã đi qua ngườicô .
Ôn Hinh ấn
thang máy tay nhất thời cứng lại rồi, dường như không do dự Ôn Hinh
thoáng cái đã đuổi theo sau lưng Giản Ny,cô nhìn cô ấy có vệ sĩ riêng hộ tống vào trong hội trường .
Ôn Hinh cũng
theo phía sau đi vào, vì trong hội trường kín người,chỉnh tề vang dội
khẩu hiệu thanh nhất trí, buổi biểu diễn vẫn còn tiếp tục, Ôn Hinh bị
người đụng đến, nhưng vẫn là dùng sức đi phía trước nhìn lại, chỉ thấy
hình dáng kia đi hướng cách sân khấu góc độ xa xôi, Ôn Hinh rốt cuộc
cũng thấy được một bên mặt của nàng .
Cho dù là một mơ hồ thấy một bên mặt ,hơn nửa khuôn mặt của cô ấy đã bị che khuất, nhưng Ôn Hinh vẫn nhận ra cô ấy được!
Giản Ny —— gần đây mấy tháng qua đã từ từ biến mất trong nàng giải trí, Giản Ny!
Tầm mắt của
Ôn Hinh lại nhìn xuống trên bụng của cô ấy lúc này đây nhìn đích thực rõ rành rành, chính xác là bụng của cô ấy đang lớn dần lên!
Cô ấy mang thai?
Đang là mùa
đông khí trời còn rất lạnh, thế nhưng trên người cô ấy chỉ mặc một
chiếc áo mỏng và chiếc áo khoác ngoài, để hở ra, lộ ra phía bụng dưới.
Trên cổ quàng chiếc khắn lụa, tóc quăn phủ xuống vai, ngũ quan rất đẹp,
không có trang điểm, hiện tại để mặt mộc nhìn qua cố ấy so với quá khứ
màn huỳnh quang nhìn cô ấy đều rất đẹp.
Ôn Hinh hô
hấp lại trở nên gấp lên, lúc này buổi biểu diễn đã đến phần cuối, JOJO
cảm ơn một vị khách đặc biệt, mặc dù không có nhắc tới tên, Giản Ny cũng ở phía sau được vệ sĩ riếng hộ tống rời đi , Ôn Hinh vẫn là biết nguyên nhân hậu quả!
Cô thất thần
đi ra khỏi hội trường, màng mắt Ôn Hinh mắt bị ánh sáng mùa đông rọi vào làm đau nhức, gió lạnh lẽo từ trước mặt thổi tới,cô kéo chiếc khăn
quàng cổ trong cổ , trong đầu đã trống rỗng.
Giản Ny mang thai, đứa nhỏ của Mạc Tư Tước hay là của Doãn Thiên Kình ?