“Anh cả?” Ôn Hinh đứng ở trước mặt Doãn Thiên Kình ,cả người
anh mặc một bộ âu phục màu trắng,thắt caravat, đầu tóc cẩn thận tỉ mỉ.
Nhìn ánh mắt của ánh có thêm vài phần thương tiếc,Ôn Hinh chỉ cho là
mình nhìn lầm rồi.
“Hinh Nhi, sinh nhật vui vẻ!” Doãn Thiên Kình không biết từ nơi nào móc ra một cái hộp đưa tới trước mặt,
hai mắt Ôn Hinh mở to tràn đầy kỳ diệu, Doãn Thiên Kình đột nhiên cúi
người tới phía trước,tim của cô đột nhiên đập cực nhanh là lúc bất ngờ
không kịp đề phòng hôn lên cái trán của cô.
“Hôm nay
cũng là sinh nhật Hinh Nhi,anh nhớ không lầm chứ?” Doãn Thiên Kình cười
rất chân thành, Ôn Hinh nhận lấy chiếc hộp tinh xảo do anh ấy đưa, bên
trong là đồng hồ đeo tay nữ PatePhiippe số lượng có hạn trên thị
trường,bên trong còn gắn một viên kim cươngđây là đồng hồ mà Ôn Hinh rất thích, rất quý trọng,cô vẫn không có cơ hội mua không nghĩ tới là quà
sinh nhật mình nhận được .
Trong hai mươi năm qua cô lần đầu tiên nhận được quà sinh nhật, không phải do mẹ tặng mà là Doãn Thiên Kình tặng !
“Cám ơn anh cả!”Gương mặt Ôn Hinh giãn ra nhìn anh ấy cười ngọt ngào, Doãn
Thiên Kình nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt,ánh mắt kia không chứa bất kỳ
chất bẩn nào,đôi mắt đó chính là cửa sổ tâm hồn.
“Woa,anh cả,anh không hiền hậu gì nha ,lại cùng tiểu Hinh Nhi chạy đến nơi
đây,em cũng muốn hôn một chút!” Doãn Thiên Kỳ luôn luôn vui vẻ thấy hai
người đứng đối diện thoáng cái nhảy tới giữa bọn họ, sau đó đã chạy qua
Doãn Thiên Kình hôn lên trán Ôn Hinh một lần nữa.
“A, không chỉ là có anh cả nhớ kỹ sinh nhật của em,anh hai cũng nhớ kỹ!”
Doãn Thiên Kỳ cầm kẹp tóc thủy tinh trong tay cài lên mái tóc Ôn
Hinh,tỏa ra ánh sáng ngọc quang,mái tóc suôn dài tức khắc dài ở phía sau ót,gương mặt trắng nõn nhẵn bóng cho dù không có trang điểm một chút
nào, Ôn Hinh cũng rất xinh đẹp tỏa sáng .
“Cám ơn anh hai!” Ôn Hinh không nghĩ tới Doãn Thiên Kỳ cũng nhớ kỹ sinh nhật của cô trong lòng có chút cảm động, ngẩng đầu nhìn hắn là lúc thấy hai anh em
vui vẻ nhìn vào cô .
“Anh ngay cả Vân Tuyên cũng
không có tặng quà,xem anh hai có tốt với em không!” Doãn Thiên Kỳ trừng
mắt nhìn, sau đó dụ dỗ ôm chặt eo Ôn Hinh đi về phía trước, “Vũ hội sắp
bắt đầu, tiểu Hinh Nhi cùng với anh hai nhảy điệu đầu tiên nha?”
“Anh cả,anh cùng Vân Tuyên nhảy đi!” Doãn Thiên Kỳ xoay đầu nhìn về phía
Doãn Thiên Kình đang đứng bất động nói, hắn cũng không có phản ứng chỉ
là đứng nhìn em trai ôm lấy Ôn Hinh đi vào trong phòng khách.
Doãn Thiên Kình chút nữa cũng đi vào, Doãn Vân Tuyên đứng bên cạnh một loạt
kỵ sĩ,những người này muốn cùng nhà họ Doãn kết giao tình,cũng có vài
người anh tuấn bị mị lực của Doãn Vân Tuyên hấp dẫn, như là ong mật vây
quanh tiểu công chúa chỉ là cô có chút khó xử nhìn bên cạnh những nam
nhân kia, ánh mắt thẳng tắp rơi vào một người khác.
Ôn Hinh nhìn theo ánh mắt của cô ta,người đó cả người mặc áo đuôi én màu
đen,giống như hoàng tử trong cung điện,hắn chẳng phải là Mạc Tư Tước?
Hắn lúc này cả người đều màu đen,tà khí mười phần, khóe môi nhếch lên nở nụ cười đầu độc mọi người, ngón tay có đeo một chiếc nhẫn hồng bảo vệ phát ra ánh sáng so với đèn thủy tinh treo trong nhà còn đẹp hơn.
Dường như là nhận ra có ánh mắt nãy giờ ngắm nhìn mình, khóe miệng nở nụ
cười càng rộng, ánh mắt đa tình kia,ánh màu lam đậm với nụ cười phong
tình đã đủ hấp dẫn mọi cô gái trong phòng.
Mạc Tư
Tước đi về phía cô gái mặc bộ đầm trắng nhếch môi cười, khí thế tôn quý
như bậc vua chúa đi về phía cô , Doãn Vân Tuyên cảm thấy cô sống tới hai mươi năm chỉ có lúc này cô mới thấy là hạnh phúc nhất.
Nhưng mà lúc cách cô chỉ còn vài ba bước, Mạc Tư Tước đột nhiên đứng trước
mặt một cô gái khác, ánh mắt của Doãn Vân Tuyên ghen tịnh nhìn đến người kia, Ôn Hinh đột nhiên biến thành người trúng nhiều mũi tên.