“Đã xảy ra chuyện gì?” Mạc tư tước không vui nhíu mày,một tay
chống lên ghế ngồi ,một tay quay cửa kính xe xuống nhìn chướng ngại phía trước .
“Thái tử, vừa rồi có một cô gái đột nhiên
xông ra,chúng ta không đụng vào cô ấy nhưng cô ấy liền té xỉu . . . . .
.” Trợ lý Mạc Sâm mở cửa xe ra quan sát, sau đó nhìn về phía người đàn
ông có khuôn mặt không vui kia nói.
“Không cần để ý
đến cô ta!” Mạc Tư Tước sờ theo sống mũi hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì muốn quan hệ với hắn,trước kia
không ít một số cô gái dùng phương pháp ngu ngốc như vậy xuất hiện trước mặt hắn,tất cả hắn nhìn cũng không nhìn một lần.
“Vâng!” Mạt Sâm xoay người lên xe,lui xe lại một khoảng, sau đó rẻ sang bên cạnh vượt qua.
Mạt Tư Tước ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ,ánh mắt lơ đãng nhìn về thân ảnh màu hồng nhạt nằm ở ven đường,vẻ mặt gần như trong suốt ngũ quan
tinh xảo,không đợi hắn nhìn rõ dáng vẻ của cô gái đó ,xe đã chạy nhanh
ra ngoài.
Chỉ là nhìn thoáng qua một lần Mạc Tư Tước
đột nhiên cảm giác trong lòng có một loại tình cảm khó nói lên lời đang
bùng nổ trong người,hắn đột nhiên gọi Mạc Sâm,ánh mắt thâm sâu nhìn lên
cô gái “Chờ một chút….đem cô ta về nhà!”
Khi Ôn Hinh
tỉnh lại chỉ cảm thấy ngực đau nói,mơ màng mở mắt ra,cảnh vật lộng lẫy
trước mắt này làm cho cô có chút kinh ngạc,trong phòng có một màu duy
nhất đó là màu xám tro,ngoại trừ đèn thủy tinh treo trên trần nhà còn
bên trong phòng tất cả đồ vật bày biện đều là màu xám và tràn đầy mùi
vị đàn ông.
Ý thức được vấn đề này,cô lập tức từ trên giường nhảy xúông,cô biết mình lại phát bệnh,nếu không phải tại Triển
Dương đuổi theo cô thì cô sẽ không chạy,sẽ không đụng vào xe nhưng mà
rốt cuộc ai đã đưa cô đến nơi này?
Lúc này ngực cô
lại đau, Ôn Hinh không có thời gian để thưởng thức gian phòng xuất sắc
này,cô nhanh nhẹn mở cửa phòng,một đôi mắt mềm mại phút chốc trừng to.
Đây là một biệt thự lớn kỳ lạ nha!Đứng ở giữa hành lang lầu hai, Ôn Hinh
lần đầu tiên thấy mấy vật bài trí đắt tền như thế ,cô cảm giác mình
đứng ở nơi đó giống như lạc vào thế giới ma quái.
Dưới lầu bỗng nhiên vang lên giọng đàn ông, “Thái tử,cô Giản Ny đến. . . . . .”
Không đợi quản gia thông báo xong, phòng khách lại vang lên tiếng nói chói
tai của một cô gái, “Tước,em không muốn chia tay,em cái gì cũng không
cần, anh để cho em ở bên cạnh anh được không?”
Khuôn
mặt trắng nõn rơi đầy nước mắt,cô gái có dáng vẻ quyến rũ kéo lấy tay
người đàn ông đó,Mạc Tư Tước ngồi trên ghế ngẩn đầu nhìn cô gái ngồi xổm trước mặt hắn,tóat phong thái quyền quý của bậc vương giả.
Hắn không để ý kéo tay Giản Ny ra,Mạc Tư Tước chậm rãi phủi bụi trên quần
sau đó đứng lên,hắn cao 1m86 trong nháy mắt che phủ thân hình của cô
gái.
“Cô nên biết nguyên tắc của tôi, tôi không mặc
cùng bộ quần áo quá một tuần,cô nên cảm thấy may mắn vì đã có hơn một
tháng mới phải. . . . . .”
Khóe miệng hắn nhếch lên lộ nụ cười nhưng những lời hắn nói thì tàn nhẫn không có độ ấm.
“Nhưng mà,em không phải quần áo a!Tước! Anh đã nói em là người rất đặc biệt
cho nên em có thể ở bên cạnh em được không?” Cô gái cúi đầu đau khổ cầu
xin đổi lấy nụ cười càng đậm trên môi hắn, “ Giản Ny,đừng để tôi lặp lại lời nói này lần thứ ba.”
Cô đặc biệt đối với hắn sao?
Đương nhiên!
Bởi vì,cô là tình nhân của tên đàn ông kia!
Nhưng,cho dù là thế nào đi nửa thì cũng không thể phá quy tắc của hắn!
“Cầm chi phiếu rồi đi khỏi tầm mắt của tôi!”Giọng nói không hờn giận mà lạnh lùng để cho cô gái này từ bỏ ý định,cô gái đó sắc mặt khó coi nắm chặt
tay, nước mắt đã thấm đẫm gò má.Lúc ngẩng đầu lên cũng là lúc nhìn thấy
có một người đang đứng ở thang lầu…cô gái đó ánh mắt đang kinh ngạc…