“Ê…ê…anh muốn đem Ôn Hinh đi đâu a?” Phía sau Kiều Lâm đột
nhiên xuất hiện một người đàn ông không nói lời gì ôm lấy Ôn Hinh rời
khỏi,cô đành phải hô to.
Cô gái nhỏ nhắn trong lòng
vẫn không an phận,Mạc Tư Tước một tay mở cửa xe, động tác không chút dịu dàng đem cô ném vào ghế xe, sau đó mắt cũng không ngước lên,nói về phía Kiều Lâm “Một mình cô trở về trước, đêm nay cô ấy thuộc về tôi!”
“A a,anh nói lời này là có ý gì a?” Kiều Lâm chợt kêu gào lên, lời này có nghĩa rất khác nha.
Nhưng không phải vừa rồi hoàng thái tử không phải đã cự tuyệt Ôn Hinh rồi,tại sao hiện tại lại nói những lời như vậy?
“Ý giống câu tôi vừa nói ở trên.” Mạc Tư Tước lạnh lùng nghiêng đầu khom
người chui vào trong xe, sau đó Triển Dương lái xe đến cũng là lúc
chiếc xe Maybach màu đỏ đã trườn trong bóng đêm như cự long, thoáng cái
liền biến mất.
“Làm sao bây giờ a? Hinh nhi bị Mạc Tư Tước mang đi…” Kiều Lâm và Triển Dương đuổi theo chỉ thấy màu đỏ của đuôi xe .
Ôn Hinh ngồi ở trong xe,Mạc Tư Tước nhìn ra được vẻ mặt cô không khỏe, vội vã căn dặn Mạc Sâm đang ở phía trước lái xe, “Đến bệnh viện gần đây
nhất…”
“Không, không đi bệnh viện!” Ôn Hinh lên tiếng ngăn cản,dáng vẻ của người đàn ông bên người trở nên mông lung lập thể, trong dạ dày lại sưng đau càng thêm khó chịu.
Cô nghe được trong miệng của Mạc Tư Tước phát ra một tiếng thở dài, hắn, hắn tức giận cái gì chứ?
Cô biến thành như vậy không phải đều do hắn hại sao!
Hắn là người không có phong độ!
Ôn Hinh thầm nói xấu trong lòng, hai tròng mắt màu lam đậm của Mạc Tư Tước nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô, không khỏi xúc động, đêm nay cô thật
đúng là cho hắn một niềm vui không nhỏ.
Mười phút
sau, xe dừng lại trứơc một bệnh viện tư nhân, mặc dù Ôn Hinh chống cự
nhưng Mạc Tư Tước vẫn là nửa kéo nửa ôm đem cô vào bệnh viện.
“Mạc Sâm,cậu về trước đi!” Mạc Tư Tước quay đầu giương cằm căn dặn Mạc Sâm
đứng phía sau, hắn gật đầu, sau đó đem chìa khóa xe đưa cho hắn,rồi nhìn cô gái nằm trong lòng hắn ,thản nhiên xoay người rời đi .
Lúc này sắc mặt Ôn Hinh xanh mét,cả người đổ mồ hôi lạnh,cô đau đến nỗi nói không ra lời.
Mạc Tư Tước trực tiếp ôm lấy cô đi vào thang máy,Ôn Hinh đã không có sức
lực giãy giụa, bác sĩ tiêm vào cho cô đường glu-cô,sau đó lại chụp CT
cho tim cô.
Hắn lần đầu tiên đem ở cô té xỉu ven ở đường mang về nhà thì biết trái tim của cô không tốt.
Ôn Hinh có chút sợ hãi, sợ hãi bí mật của mình cứ như vậy bị bại lộ trước mặt người đàn ông chỉ mới gặp vài lần, vì thế không đợi có kết quả, cô
liền rút kim tiêm lặng lẽ chạy trốn.
Mạc Tư Tước vừa mới làm xong thủ tục nằm viện,lúc trở lại trong phòng bệnh, bên trong đã không có bóng dáng Ôn Hinh.
“SHIT!” Mạc Tư Tước khẽ nguyền rủa một tiếng, biết cô chưa đi được bao xa nên vội vã chạy xuống lầu đuổi theo.
Ôn Hinh đi ra bệnh viện, đèn đường chiếu vào thân hình gầy yếu của cô,
trái tim vẫn còn có chút quặn đau,cô vịn ven tường cố gắng đi về phía
trước,căn bản cô không nghĩ tới Mạc Tư Tước sẽ đuổi theo.
Không ngờ người đàn ông ngông cuồng như hắn lại có lúc làm chuyện không thể tưởng tượng được như vậy.
“Ôn Hinh ——” Mạc Tư Tước vừa ra khỏi bệnh viện liền nhìn thấy dáng vẻ của
cô ở phía trước cách đó không xa, Ôn Hinh nghe tiếng của hắn gọi, cũng
không quay đầu lại liền chạy thục mạng về phía trước .
Mạc Tư Tước vừa thấy cô chạy,cũng không do dự sải bước chạy đến,hai ba bước liền đuổi kịp, một cánh tay dễ dàng bắt được cổ tay của nàng,ánh mắt
của Mạc Tư Tước sáng ngời như bắt được con mồi nhìn cô thở hổn hển.