Sau khi Ôn Hinh bị một lực mạnh đẩy ra ngoài thiếu chút nữa ngã sấp xuống,cô thở hổn hển đạp một cước vào lốp xe của hắn, sau đó nói
một câu tục, “Con mẹ nó, không có phong độ!”
Sau khi
Kiều Lâm thấy cô trở về, cô khẩn trương lôi kéo cô nhìn từ trên xuống
dưới, Ôn Hinh đối phó qua loa cách ,an ủi của cô, “Không có việc gì,
không nên nghĩ lộn xộn,mình và người đàn ông kia không có quan hệ!”
Cầm lọ thuốc trút ra,uống xong hai viên thuốc, Ôn Hinh mới cảm thấy trái tim chẳng phải đau đớn.
“Vậy hắn có hay không làm cái gì với cậu?” Kiều Lâm vẫn không yên lòng đi
theo phía sau Ôn Hinh đụng trúng cái nồi nhưng cố hỏi đến cùng, Ôn Hinh
trên mặt có chút mệt mỏi, “Lâm Lâm,tình nhân bây giờ của hắn là Trần Tư
Dao,làm sao có thể đối với mình làm cái gì?”
“Vậy thì càng kỳ nha, hắn tại sao muốn dẫn cậu đi…”
“Mình cũng không phải hắn, làm sao mà biết!” Ôn Hinh ở trước mặt Kiều Lâm
đóng lại cửa,cô sờ mũi sau đó ngậm miệng, Ôn Hinh không muốn nói chuyện
cho dù là bạn cùa mình cũng không ngoại lệ.
Ôn Hinh
cho rằng Ôn Tố Tâm sẽ gọi điện thoại cho cô, thế nhưng sau buổi tiệc
sinh nhật của Doãn Vân Tuyên đã qua một tuần,cô cũng không có nhận được
điện thoại của mẹ gọi tới,cô đến lúc này mới hiểu được, mẹ là thật là
quên sinh nhật của cô …
Yêu cầu của cô không cao,cho
dù là đã chậm hai ngày cô chỉ muốn nghe được Ôn Tố Tâm nói với cô một
câu :-Hinh Nhi,sinh nhật vui vẻ…
Một nguyện vọng đơn giản như vậy lại trở thành hy vọng xa vời!
Trong phòng rửa tay đi ra, Ôn Hinh vỗ vỗ mặt mình, cô nhìn vào tấm gương bóng loáng gượng ép nở ra nụ cuời rồi mới kéo cửa ra đi ra ngoài.
Đêm nay PUB rất yên tĩnh,cả tầng lầu ba lầu đều có bao hết mà cô phải chịu trách nhiệm tầng này.
Cô đi đến trước lại nghe được chị Lộ Lộ vá các cô gái gái bàn luận về
người đàn ông kia, lần trước chỉ thấy nữa mặt nghiêng của hắn,lần này cô ngay cả mặt của hắn cũng không có nhìn thấy,lúc ở ngoài cửa đều bị thủ
hạ của hắn ngăn lại.
Mấy người bảo vệ sắc mặt đóng băng gọi người bên trong,thiếu bá tước ?
Cả khoảng trống ánh đèn rất u ám Ôn Hinh đối với nơi này lại quen thuộc,nếu như nhắm hai mắt cũng có thể đi ra ngoài.
Dáng người cao lớn phía trước dao động một cái,Ôn Hinh nghe được trên sàn
nhà trơn bóng vang lên một âm thanh lanh lảnh, dường như có thứ gì đó
rơi xuống bên chân cô.
“A, tiên sinh, vật của ngài
rớt…” Ôn Hinh mượn ánh sáng nhìn về phía chiếu nhẫn hồng lấp lánh bên
chân kia,cô không khỏi nhớ tới người đàn ông kia…
Người đàn ông phía trước nghe được giọng nói lập tức xoay người, khi Ôn Hinh
nhìn rõ gương mặt của hắn lúc đó tim đập nhanh và loạn nhịp vài giây.
Ánh mắt của hắn là màu xanh,đầu tóc màu vàng, cao lớn uy mãnh,sống mũi cao
thẳng, ngũ quan cũng rất tinh xảo, chỉ là khí chất có chút lạnh mà tà,
nhìn qua liền làm cho người ta có một loại cảm giác kinh ngạc.
Trước mắt cô chính là người của hoàng gia Anh quốc sau này là bá tước sao?
“Cám ơn!Vật này đối với tôi rất quan trọng!” Người đàn ông đó nhận chiếc
nhẫn hồng đuôi giới từ trong tay Ôn Hinh,đeo vào giữ ngón út của mình,
sau đó ở trước mắt cô sáng chói một chút,cô đột nhiên phát hiện một
chuyện rất kỳ quái trên nhẫn có khắc hoa văn,dường như giống như đúc
chiếc nhẫn của Mạc Tư Tước nha ?
Hắn nói lưu loát
tiếng Trung Ôn Hinh cũng không kinh ngạc, ngay sau đó Ôn Hinh nhìn thấy
hắn mặc âu phục màu đen lấy danh thiếp trong túi ra đưa tới trước mặt
cô.
Sau đó khẽ hôn lên mua bàn tay của cô,trong lòng Ôn Hinh hoảng hốt, lúc hoàn hồn lại người đàn ông đã đi ra ngoài thật xa .
Cô nhìn xem danh thiếp màu vàng kia trên đó ghì, hoàng gia Anh quốc,tổng tài của gia tộc Chris,.. Daniel…
Lúc Ôn Hinh xuống lầu,trong phòng nghỉ của các cô gái kia lại la oán lên “Lại có khách quý tới…”