“Triển Dương,ngừng ở chổ này được
rồi………”Chiếc xe thể thao đi ngang qua tiệm thuốc gần trường đại học
Thượng Phong, Ôn Hinh đột nhiên gọi lại Triển Dương ngừng lại.
Không đợi xe dừng hẳn, Ôn Hinh liền kéo
dây nịt an toàn ra vội vã xuống xe, “Được rồi, cậu trở về đi, tôi đi mua một ít đồ rồi tự mình về trường học!”
Ôn Hinh nói,một chân đã bước ra ngoài, cũng không cho Triển Dương cơ hội cự tuyệt, khẩn cấp phóng tới hiệu thuốc.
“Hinh Nhi!” Triển Dương đột nhiên gọi cô lại, Ôn Hinh cắn môi không muốn quay đầu lại, Triển Dương đã rất nhanh
mở cửa xuống xe đi tới trước mặt cô.
“Tôi hôm nay nói với cô những lời đó đều là nghiêm túc, không cần vội vã trả lời,cô hãy suy nghĩ thật kỹ được
không?” Triển Dương vịn vai của cô, ánh mắt trong sáng như Minh
Nguyệt,sáng ngời như vậy còn kèm theo ý khẩn cầu.
Đôi mi thanh tú của Ôn Hinh khó khăn
giương lên,trong lòng đang vật lộn,nếu như không có Doãn Thiên Kình cô
có thể thử chấp nhận hắn…
“Anh chờ em…” Triển Dương buông lỏng
tay,ngay khi cô không kịp đề phòng hắn bất ngờ hôn lên trán của cô,
giọng nói có chút dao động,dường như là sợ Ôn Hinh cương quyết cự tuyệt, hắn trứơc tiên buông cô ra nhảy lên xe, sau đó lái xe thật nhanh đi.
Ôn Hinh bật cười sờ trán ,chỗ bị hắn hôn qua,tên này luôn thích chiếm tiện nghi của cô!
Vào tiệm thuốc mua mấy bình thuốc mà mỗi khi cô phát bệnh thường hay uống, vừa mới đẩy cửa đi ra liền một cánh
tay đè ép tới, Ôn Hinh vừa định lên tiếng hô to, miệng đã bị người đó
che lại,cô cảm giác được một trận choáng váng, thân thể đã bị người đó
áp tới mặt tường lạnh như băng.
Một đôi mắt hạnh cùng nhau trợn lớn, nhìn đến người đàn ông đứng trước mặt,cô tức giận cắn ngón tay hắn.
“Nha đầu chết tiệt kia,cô cầm tinh con
chó sao?” Mạc Tư Tước không ngờ tới cô sẽ hung hãn cắn hắn,bị cắn đau
hắn liền buông lỏng tay, Ôn Hinh lại nhân cơ hội này đạp hai chân hắn,
tức giận mắng , “Anh là người biến thái,tôi chính là muốn cắn anh!”
“Cô gái,đừng có được voi đòi tiên!” Mạc
Tư Tước nhìn phản ứng của cô có chút quá kích, trong lúc đó bất chợt nhớ tới cô có bệnh tim, không thể dọa cô ấy được, vẻ mặt tuấn tú có chút
không tự nhiên, không xác định hỏi , “A,cô không phải bị hù sợ rồi chứ?”
“Cút!” Ôn Hinh nhặt mấy lọ thuốc lúc
tranh chấp bị rơi xuống đất, vỗ ngực thở dốc hai cái lấy hơi, sau đó coi thường hắn ly bỏ đi.
Mạc Tư Tước nổi giận,đây không biết là lần thứ mấy cô không nhìn sự tồn tại của hắn ?
Hắn là hoàng thái tử lúc nào lại bị một cô gái như thế không để mình vào mắt ?
“Tôi nói…” Mạc Tư Tước vỗ một cái lên
trán, sau đó nhìn dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của cô chạy rất nhanh về phía trước,hắn nghiến răng nghiến lợi nhẹ thở nói, “Hoàng thái tử tức
giận, hậu quả rất nghiêm trọng nha!”
“A ——” Ôn Hinh vừa mới chạy đi được hai
bước, một cỗ gió lạnh thổi phía sau lưng cô, lúc cô quay đầu đột nhiên
bị một người ôm chặt khuôn mặt,hơi thở mùi bạc hà quen thuộc tiến gần
đến phía cô.
Đây là lần thứ ba Mạc Tư Tước cường hôn cô!
Môi Ôn Hinh rất mềm rất lạnh giống như thạch hoa quả đông lạnh, ngọt như vậy,nhiều nước mật như vậy,rất có sức hấp dẫn a…
“Mạc…..Tư….Tước ——” Ôn Hinh nổi đóa cố
hét tên hắn ra, Mạc Tư Tước rất nhanh khống chế hai tay của cô,sau đó tà khí chỉ là mím môi cười một tiếng, “Tôi chỉ là tới đòi lại món đồ cô nợ tôi … nụ hôn!”
“Tôi nợ anh lúc nào a?”
“Buổi chiều a… người đàn ông của cô thua!”
Mạc Tư Tước dáng vẻ lưu manh mười phần
làm cho Ôn Hinh tức giận giậm chân,người đàn ông này nói không giữ lời, ở trường đua ngựa hắn tỏ ra phong độ dịu dàng như vậy, trong xương chính
là một một con sói đội lốt người.
“Mạc Tư Tước,anh vô sỉ, hạ lưu, cầm. Thú!” Ôn Hinh sụp đổ la to, “Triển Dương không phải người đàn ông của tôi! >___