Cuối tuần ở trường học có rất ít người,Ôn Hinh một mình nhếch
nhác trở lại ký túc xá,Kiều Lâm vừa ăn cơm nước xong trở lại nhìn thấy
cả người Ôn Hinh ướt đẫm đứng ngoài cửa chợt thở ra hơi, “Ơ,cậu làm sao
vậy?Gần đây tạo hình nhiều kiểu đặc biệt nha!”
“Đừng
nói lời châm chọc nữa nhanh nhanh cho mình vào!Mình muốn tắm rửa!” Cô
liếc mắt một cái trực tiếp đoạt lấy chìa khóa trong tay cô,mở cửa rồi đi vào.
Từ khi bị tên đó đuổi theo,cô phát hiện mình quên mang túi,di động và chìa khóa đều ở bên trong.
“Làm sao vậy? Tôi vừa rồi đi lên thì thấy Triển Dương ở dưới các ngươi lại
cãi nhau sao ?” Kiều Lâm giống như đứa bé tò mò đi theo Ôn Hinh vào ký
túc xá,bốn người ở chung trong phòng này,hai người khác từ sáng sớm đã
đi ra ngoài hẹn hò,chỉ có Ôn Hinh thân với Kiều Lâm là thân nhất cho nên đối với Triển Dương cô cũng biết chút ít.
“Đừng nói
về hắn nửa có được hay không?” Ôn Hinh trực tiếp đẩy Kiều Lâm ra ngoài,
sau đó đóng cửa phòng bắt đầu cởi quần áo,Kiều Lâm đứng ngoài cửa ồn áo, “Hắn là đàn ông tốt,bạn đúng là không biết quý trọng mà?”
Kiều Lâm là giám sát của cô,hai người học chung nhiều năm ở cùng một
chỗ,tính cách tính nết cũng theo cô ấy từ từ rèn luyện ra có vài phần
mạnh mẽ,vài phần dã man…..
“Nếu cậu thích,vậy cậu
theo đuổi đi! Bổn tiểu thư không có ý kiến!” Ôn Hinh đột nhiên mở cửa
phòng vệ sinh ném khăn mặt ra ngoài,Kiều Lâm nhanh nhẹn đưa hai tay chụp lấy, “Nha đầu chết tiệt kia,đang ở trong phúc mà không biết phúc,mình
biết rồi,biết rồi,cậu chỉ thích Doãn gia ca ca thôi phải không ?!”
“Tới địa ngục đi!” Đáp lại lời của cô chính là tiếng đóng cửa thật mạnh ,Kiều Lâm hiểu ý ngậm miệng lại không hề lên tiếng!
Chân và cánh tay không thể đụng phải nước,Ôn Hinh đứng ở trong phòng nhỏ
hẹp tắm nước vòi sen, tuy hết sức cẩn thận nhưng vẫn không thể tránh
được đụng phải vết thương,chổ đó máu lại chảy ra,cô càng nghĩ càng tức
giận lấy bộ áo ngủ mặt vào,tóc cũng không chảy liền đi ra ngoài.
Tên đàn ông đụng vào cô,tên là. . . . . . Mạc Tư Tước?
Giản Ny gọi hắn như vậy nhưng mà cô làm thế nào lấy lại đồ của mình đây?
Nằm thẳng trên giường cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ,một lát sau cô
cảm giác mình ngủ cả buổi tối mà không cảm thấy đói,chỉ có khát nước một chút,đầu cũng có chút nặng nề .
Ký túc xá không có người, Ôn Hinh từ trên giường ngồi dậy nhìn bầu trời ngoài cửa sổ toàn là tối đen như mực.
Trên người không có hơi sức chỉ mới một giấc mà xương cô giống như rời rạc.
Trong phòng cũng tối,Ôn Hinh sờ soạn đi đến cạnh tường,cô muốn bật đèn nhưng dưới chân không biết vướn phải cái gì, hai chân như là không thể khống
chế khụy xuống,Ôn Hinh lập tức sa vào một nơi tối tăm, mắt cũng mở
không ra.
Mở mắt ra lần nửa,cô đã thấy mình ở một nơi toàn là màu trắng,mũi ngửi được mùi thuốc sát trùng nồng đậm,cô biết
đây chính là bệnh viện.
“Nha đầu chết tiệt kia,mình
mới đi ra ngoài một hồi cậu lại liền té xỉu ,muốn hù chết mình à!” Kiều
Lâm khuôn mặt lo lắng đung đưa trước mặt Ôn Hinh,cô cười yếu ớt,thân
thể của cô từ khi nào trở nên tệ như vậy,khi còn bé cô rất khỏe mạnh
nha!
“Sốt 39 độ 8,nóng đến nổi muốn thiêu đốt cậu!”
Kiều Lâm khóe mắt hồng hồng , cô không biết Ôn Hinh vì sao muốn mình khổ như vậy, cô đang đi học mà phải đi làm thêm hai công việc,cô cũng biết
tim mình không được tốt ngay cả mẹ cô Ôn Tố Tâm cũng không biết,bởi vì
năm năm trước,Ôn Tố Tâm gả cho một người nhà giàu bỏ lại một mình
cô,thật ra Ôn Hinh có bố dượng rất nhiều tiền.