Ôn Hinh không nghĩ tới ngày đó sau khi Ôn Tố Tâm đánh cô một cái tát ,sau đó chủ động tìm đến cô.
Hơn bốn mươi tuổi dáng vẻ của bà vẫn
thùy mị, cả người bận bộ váy màu đỏ thẩm, đoan trang hiền thục, cổ có
quấn một cái cái khăn lụa ,trang điểm rất đẹp.
Ôn Hinh đi tới bên người bà, vẫn là kêu bà một tiếng, “Mẹ!”
Ôn Tố Tâm kêu tài xế đi về trước,sau đó cùng Ôn Hinh tìm một quán cà phê ngồi xuống.
“Hinh nhi, mẹ ngày đó nhất thời xúc động đánh con, con còn trách mẹ không?” Ôn Tố Tâm giống như khi còn bé như nắm tay cô , ở trong trí nhớ của Ôn Hinh, Ôn Tố Tâm rất ít khi ôm
cô.Khi đó cuộc sống nghèo khổ,Ôn Hinh tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện .
Ôn Hinh lắc đầu mắt hơi ẩm ước,có thể cô đã nhận ra Doãn Vân Tuyên ở trong cảm nhận của mẹ vị trí đã vượt trên cả cô.
“Vân Tuyên từ nhỏ sẽ không có mẹ, mẹ
thấy cô ấy đáng đương nên chăm sóc như con gái. Hinh nhi, mẹ cũng yêu
con như vậy chỉ là Chính Hào đối với con có ân, con có thể hiểu mà đúng
hay không?”
Ôn Tố Tâm nói xong từ trong túi lấy ra
một vật được bao lại đưa tới trước mặt Ôn Hinh, Ôn Hinh ngẩng đầu, đã
thấy được đồ vật bên trong, hé ra vé máy bay và một xấp tiền mặt.
Cô không thể tin nhìn mẹ, trong giọng nói có vẻ run rẩy, “Mẹ, mẹ múôn con đi sao?”
“Chính Hào nguyện ý đưa con xuất ngoại, Hinh nhi, đi đi con! Coi như là vì mẹ,mẹ múôn cho con một cuộc sống mới…..”
“Mẹ!” trên khuôn mặt thuần khiết nhỏ
nhắn của Ôn Hinh tràn đầy vẻ quật cường,cô lại đem phong thư kia đẩy trở lại, “Con sẽ không đi !”
“Người trong lòng con là Thiên Kình,con sẽ không có quan hệ không rõ ràng với Mạc Tư Tước, vì thế mẹ không cần lo lắng!”
“Con nói cái gì?” Ôn Tố Tâm nghe được
câu trả lời của cô, ly cà phê trong tay không thể kiềm chế run rẩy,bà cố hết sức để con có thể rời đi,không phải chỉ vì Vân Tuyên mà còn vì………
“Con sẽ không đi,con sẽ cùng Thiên Kình
đính hôn.Mẹ !hãy cho phép con tùy hứng một lần, lúc này đây con sẽ không nghe lời mẹ nói !” Ôn Hinh nói xong liền đứng lên,nhìn về phía Ôn Tố
Tâm áy náy cúi đầu,sau đó rời khỏi.
Tay chân của Ôn Tố Tâm như nhũn ra,chảy đầy mồ hôi,bà không ngờ rằng hai đứa này đã yêu nhau, đây là chuyện không thể !
Hinh nhi là do bà nuôi lớn lên ,con bé
gọi bà hai mươi năm tiếng mẹ, cho dù bà hận người phụ nữ kia nhưng bà
hoàn toàn không nghĩ tới có ngày như hôm nay!
Ôn Tố Tâm vội vã lấy điện thoại cầm tay ra,ấn vài chữ số rồi nói, “Vân Tuyên,con bé không chịu đi!”
Người kia dường như mắng một tiếng,bà vội vã an ủi, “Không nên thương tổn con bé,dì Tâm cầu xin con…”
Khép lại di động, tay bà đột nhiên run
rẩy không ngừng,bà nhắm mắt, tim đập kịch liệt, đời này bà đã làm hai
chuyện sai nhưng cô không muốn có kết thúc như hôm nay!
Ôn Hinh một hơi chạy tới trường học, vừa mới chuẩn bị vào cửa, Doãn Vân Tuyên liền chạy ra ngăn cản cô.
“Đi theo tôi…” Doãn Vân Tuyên không nói
lời gì kéo cánh tay của cô, kéo cô vào trong xe, Ôn Hinh nhìn thấy đó là xe của Doãn Thiên Kình, cũng không có giãy giụa mà chấp nhận cùng cô ta lên xe.
“Cô muốn làm gì? Thiên Kình đâu?” Xe
chạy được một khoảng. Ôn Hinh cảm thấy có cái gì không đúng, người lái
xe cũng không phải là Doãn Thiên Kình.
Cô vội vã lấy điện thoại cầm tay trong tay ra, chuẩn bị gọi cho Doãn Thiên Kình lại bị Doãn Vân Tuyên nhanh chóng đoạt lấy.
“Ôn Hinh, đây là hậu quả tự cô tìm !” Vẻ mặt của Doãn Vân Tuyên hung ác, nhào tới cướp di động của Ôn Hinh,móng
tay sắc bén của cô không lưu tình chút nào làm mặt cô bị thương, đầu của Ôn Hinh đau đớn liền lâm vào hôn mê.Cô lúc này mới biết cô bị Doãn Vân
Tuyên hãm hại!