“Mình còn chưa chết,cậu khóc cái gì?” Ôn Hinh tức giận hừ hừ, vết thương do nhiễm trùng nên dẫn đến sốt cao,sau khi truyền dịch thần
sắc đã khá lên rất nhiều,nghe được Kiều Lâm quở trách,cô còn có sức lực
cãi lại.
“Lần sau để cho mẹ cậu nhìn bộ dạng gặp quỷ
của cậu,thật sự là làm người khác lo lắng không biết bà ta nghĩ sao?!”
Kiều Lâm nắm chặt cánh tay cô,Ôn Hinh vội vàng ngồi dậy khẩn trương nhìn lại,”Đừng để mẹ mình biết……..”
Cô cái gì cũng không
sợ cái gì cũng không để ý, trên đời này chỉ còn một mình Ôn Tố Tâm là
người thân duy nhất của cô,cô thà rằng chính mình chịu khổ một chút cũng muốn làm cho mẹ hạnh phúc.
Lúc cô mười lăm tuổi Ôn
Tố Tâm đã gả cho tập đoàn tập đoàn Doãn thị mà tổng tài chính là Doãn
Chính Hào,cô từ nhỏ vốn không có cha,là Ôn Tố Tâm ngậm đắng nuốt cay đem cô nuôi nấng nên người,cho nên khi mẹ tái giá .hơn nửa người đàn ông
này trước kia mẹ vẫn thầm ngưỡng mộ nên cô mong mẹ được hạnh phúc.
Nhà họ Doãn là đại gia tộc đương nhiên sẽ không cho phép Ôn Tố Tâm mang
theo một người con riêng gả vào nhưng mà Doãn Chính Hào đối với Ôn Hinh
coi như thân thiết,ông đã cung cấp tiền cho cô đến trường học,sau khi cô học đại học cô không muốn lại dựa vào nhà họ Doãn nữa.
Cô không muốn liên lụy mẹ chỉ cần Doãn Chính Hào thật lòng đối đãi với
mẹ,cô có thể cùng mẹ giữ khoảng cách,chỉ sợ hiện tại muốn gặp mẹ có chút một khó khăn.
Nhưng mà người nhà họ Doãn cũng không thích Ôn Tố Tâm,Ôn Hinh biết rõ cho nên cô hiện tại rất ít đi lại nhà họ Doãn.
Ở bệnh viện ở hai ngày,Kiều Lâm không có giờ học trên lớp nên đến thăm cô.
“Hinh Nhi,cậu nhìn xem. . . . . .” Kiều Lâm hấp tấp từ bên ngoài chạy vào
phòng bệnh,lúc đó Ôn Hinh đang uống nước đột nhiên bị giọng cô ấy dọa
đến chân tay run rẩy,chiếc ly suýt chút nửa xuống đất.
Kiều Lâm trong tay cầm lấy một tờ báo,mở ra trước mặt Ôn Hinh,cô liếc mắt
một cái liền thấy được gương mặt xinh đẹp quen thuộc kia.
“Chuyện tình cảm lưu luyến của Hoàng thái tử và Giản Ny cuối cùng cũng sáng tỏ”
” Tình cảm lưu luyến chỉ duy trì ngắn ngủi một tháng, Giản Ny vi tình đau khổ”
“Giản Ny cắt cổ tay tự sát do Hoàng thái tử phong lưu không chịu quay lại………….”
Ôn Hinh cuối cùng nhìn đến tấm hình màu đỏ kia,trái tim đột nhiên đập loạn không theo quy luật.
Ngày đó ở trong biệt thự nhìn thấy người đàn ông đó……..hoàng thái tử của tập đoàn —N thì ra là hắn!
“Cô gái này có ngốc không a, lại vì cái gã đàn ông đó tự sát?Vậy mà mình
còn thích nàng!” Ngón tay Kiều Lâm chọc vào tờ báo, ở trước mặt Ôn Hinh
nói,cô có chút khó khăn nuốt nước miếng xuống,một nữ minh tinh nổi
tiếng lại có thể hạ thấp mình như vậy ở trước mặt người đàn ông đó cúi
đầu cầu xin……
“Tin này mà tung ra,Giản Ny xem như bị hủy,chết cũng không chết xong, danh tiếng không có, đàn ông cũng không!”
“A,Hinh Nhi đừng dọa mình chứ ?”
Nhìn thấy người trước mặt không có phản ứng,Kiều Lâm dùng cánh cánh tay đẩy
nhẹ cô, thần trí của Ôn Hinh quay về, nhìn tờ báo trong tay chỉ là cười
nhẹ.
“Nhưng mà Hoàng thái tử này rốt cuộc là người ra sao? Ngay cả siêu cấp minh tinh Giản Ny mà cũng bỏ. . . . . .” Kiều Lâm còn muốn nói thêm nhưng Ôn Hinh xếp lại tờ báo,xem như không có chuyện
gì tiếp tục uống nước.
Tất cả báo chí chỉ nhắc tới
thân phận tôn quý của hoàng thái tử, nhưng không có công bố một tấm ảnh
của hắn,trong đầu Ôn Hinh hiện lên gương mặt người đàn ông anh tuấn mê
người kia,hắn có tư cách làm cho đàn bà vì hắn chết đi sống lại sao? Hừ! =_____=
Chỉ là một người đàn ông không có tâm,tại sao mấy người kia còn thích hắn nhỉ?