Người ngồi trên ghế
nhích chân quay một vòng rồi dừng lại ở trước bàn thủy tinh rộng rãi,cả
người bận y phục màu bạc,khí chất xuất chúng,ngón tay thon dài của người đàn ông đó đặt trên bàn làm việc,trợ lý đem kỳ báo thứ hai đặt trước
mặt hắn,ánh mắt màu xanh đậm nhếch lên rất nhanh xao động,khóe miệng nở
nụ cười không có một chút độ ấm giống như cây thuốc phiện mang theo ý
nghĩ độc ác.
Trợ lý kiêm bảo vệ nhìn thấy người đàn
ông thản nhiên trước mắt,cũng không biết được tiếp theo nụ cười của hắn
bước tiếp theo tàn nhẫn như thế nào ?
“Thái tử?” Mạc
Sâm thử gọi người đàn ông đang ngồi trên ghế,chỉ thấy lông mày rậm của
hắn đột nhiên giãn ra, nụ cười khóe môi càng sâu,nụ cười phát ra từ nội
tâm kia làm cho người ta cảm thấy lạnh hơn.
“Góc độ chụp chuẩn thật đấy!” Nhìn hình trong tờ báo sau đó hỏi, “Cô ấy ở bệnh viện nào?”
Giọng nói dễ nghe của Mạc Tư Tước vang lên với phản ứng ngoài dự tính của hắn làm cho Mạc Sâm phản ứng có chút chậm chạp….
“Cô. . . . . . cô ấy ở một bệnh viện tư nhân, bởi vì muốn trốn phóng viên cho nên không có công khai.Ngài muốn đi sao?”
Mạc Sâm vừa hỏi ý kiến Mạc Tư Tước xong đã thấy hắn ngồi trên ghế đứng
lên,lấy chìa khóa xe trên bàn, không đợi hắn đuổi kịp bước người đó đã
đi ra ngoài.
Mạc sâm cảm thấy kỳ quái,lúc này đây tại sao Thái tử gia không kêu hắn lập tức đem tất cả tin tức giới truyền
thông phát ra phong tỏa. . . . . .
Thân thể Ôn Hinh
đã khỏe hơn rất nhiều nhưng Kiều Lâm vẫn bắt cô ở lại thêm hai ngày để
quan sát,thật không dễ dàng thuyết phục để cô trở về đi học,cô tính len
lén xuất viện.
Sau khi tắm rửa dọn dẹp xong quần áo, cô rời khỏi phòng bệnh, chuẩn bị đi xuống lầu làm thủ tục xuất viện.
Cô ở tại lầu 4, ấn hạ thang máy đi rồi đi vào sau đó lại ấn nút xuống tầng dưới.
Thang máy dừng lại ở lầu hai, Ôn Hinh ngẩng đầu nhìn phía trước, chỉ thấy một dáng người cao lớn đi đến,cô nhất thời cảm giác không khí có chút
loãng, thân thể rụt vào bên trong, thang máy tiếp tục khép lại thì có
thêm một bàn tay cô gái mảnh khảnh đưa vào.
Ngay
sau đó giọng nói sắc bén vang lên bên tai,cô mới nhìn rõ trước mắt có
hai ngườiđúng là đôi nam nữ nhân vật chính đang gây xôn xao nhất trong
giới truyền thông hiện nay.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp!
Ôn Hinh cúi đầu muốn trốn hai người kia, cô như thế nào cũng không nghĩ tới Giản Ny lại ở trong bệnh viện này!
Giản Ny trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân hay mặc,tóc có chút hỗn độn,
trên cổ tay còn quấn một miếng băng trắng, sắc mặt trắng bệch, lúc này
cô so với nữ minh tinh trước đó quả thực là hai người.
Hai người giằng co đứng ở nơi đó,Ôn Hinh đúng là tiến thoái lưỡng nan
trong lòng cầu nguyện cô sẽ không bị phát hiện,chỉ là sự thật không như
mong muốn,trong phút chốc kia Mạc Tư Tước liền nhận ra Ôn Hinh.
“Bảo bối, nhớ rõ lần sau xuống tay nặng thêm một chút,còn nửa đừng làm ngứa
mắt của ta!” Giản Ny không biết người luôn có cách nói và cử chỉ tao nhã đối với đàn bà cực kỳ dịu dàng, thế nhưng lại có thể nói ra lời đả
thương người như vậy, mà ngày đó cho dù hắn nói muốn chia tay với cô,cô
cũng không nghĩ tới hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt,thế nhưng lần này
là đem cô đẩy vào đáy cốc.
Mạc Tư Tước cười nói xong những lời này,một tay chống vách tường trong thang máy, một tay khác
đem Ôn Hinh kéo vào trong lòng, không giải thích liền hôn lên môi cô.
Giản Ny đứng ở trước cửa thang máy lảo đảo lui về phía sau, cửa thang máy một khắc kia bị khép lại.
Chỉ có vài giây đồng hồ thời gian,đến khi thang máy xuống lầu một,Ôn Hinh
đem tất cả sức lực đẩy người đàn ông bên cạnh ra, sau đó lau đôi môi
sưng đỏ ,vung tay tát lên mặt hắn một cái.
“Vô sỉ!” Ôn Hinh tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó rất nhanh chạy ra khỏi thang máy.
“Ôn Hinh ——” hai chữ kia chậm rãi theo miệng tên đàn ông đó phát ra, Ôn
Hinh giống như là trúng sâu độc, bước chân miễn cưỡng dừng lại.