Người phụ nữ
kia cũng một thân lễ phuc trắng tinh, ngực thấp,vóc người xinh đẹp không bị cản trở, cứ như vậy lướt qua cô nhào vào trong lòng Mạc Tư Tước.
Ôn Hinh nhìn
bóng lưng của người phụ nữ kia, cho dù là hóa thành tro cô cũng nhận
biết được, người phụ nữ bụng dạ khó lường kia chính là Doãn Vân Tuyên
Sắc mặt của
Ôn Hinh trong nháy mắt không còn chút máu, cô nhìn Mạc Tư Tước thu cánh
tay vào.Khi Doãn Vân Tuyên đưa tay tới trước mặt hắn, hắn cúi người, tao nhã cầm tay người kia, nghe mọi người chúc phúc cùng nhau hướng về phía đèn flash .
Cô đột nhiên
nở nụ cười, khóe môi cứng nhắc kéo ra một tia cười mệt mỏi, tia sáng của đèn flash chiếu lên khuôn mặt tuấn mĩ tà mị kia, Ôn Hinh hiện tại mới
biết được,cô cho tới bây giờ cũng chưa có hiểu được người đàn ông này.
So với Doãn
Vân Tuyên xinh đẹp và quý giá, cô bình thường tựa như một gốc cây hoa
cúc hoang dã, cô tại sao còn có thể ảo tưởng , hắn muốn cho cô một buổi
tiệc đính hôn long trọng nha?
Thì ra từ đầu tới cuối, cô chính là một đại ngốc bị người ta lừa gạt!
Ôn Hinh muốn
cất tiếng cười to, thế nhưng nàng nhìn thấy Doãn Vân Tuyên kia mang vẻ
mặt đắc ý, cô ta kéo cánh tay Mạc Tư Tước, vẻ mặt tươi cười khiêu
khích, cô ta hướng cô khoe ra, khoe ra thành công của cô ta!
Ôn Hinh một
tay che ở trái tim, nhưng dưới chân vẫn bước di từng bước một tiến lên
phía trước, hai tròng mắt thâm thúy của Mạc Tư Tước híp lại, trên mặt
căng thẳng đã không có vẻ tươi cười.
Đúng vậy, hôm nay vốn là ngày Doãn Thiên Kình cùng cô đính hôn , hiện tại lại trở thành tiệc hắn và Doãn Vân Tuyên đính hôn !
Cô hiện tại
chẳng khác gì thằng hề bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay, thế nhưng
chính cô vẫn không thể tin được, một khắc trước người đàn ông này còn
triền miên với cô, giờ khắc này làm sao tàn nhẫn ở trước mặt cô đính hôn với phụ nữ khác!
Đáy mắt Ôn
Hinh một mảnh yên tĩnh, một bước cuối cùng tiến đến đứng vững trước mặt
hắn,cô ngẩng đầu,con ngươi phủ một tầng sương mù dày không hề chớp mắt
nhìn hắn, hắn hôm nay thật là đẹp trai, âu phục màu trắng, đính nơ đỏ ,
kiêu căng lãnh thuân, ánh mắt lành lạnh nhìn cô xinh đẹp cánh môi hé ra
nụ cười, lại vô lực , chỉ phun ra ba chữ, “Vì sao?”
Trong mắt cô
ẩn chứa những giọt lệ nóng bỏng, tựa hồ chỉ cần vừa nhẹ nhàng đụng sẽ vỡ tan, bỗng chốc trong lòng Mạc Tư Tước như bị ai đánh, một khắc như vậy, hắn chỉ nghĩ vươn cánh tay ra đem cô ôm vào trong lòng.
Nước mắt của phụ nữ với hắn mà nói là không có bất luận giá trị gì, thế nhưng với cô, làm cho lòng hắn sinh thương tiếc .
Thế nhưng,
hiện tại người đàn bà dựa sát trong ngực hắn, là Doãn Vân Tuyên hắn một
lòng muốn đoạt được, ánh mắt Mạc Tư Tước chợt tắt, vòng chặt cánh tay,
vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, “Tôi cho rằng, cô đã hiểu …”
Ánh mắt hắn
tuyệt tình, giọng nói lạnh như băng, tựa như một chậu nước lạnh, thoáng
cái làm cho cô thanh tỉnh lại, thế nhưng, hắn rốt cuộc là người đàn ông
như thế nào, tại sao có thể có nhiều mặt như vậy, cô không tin cái buổi
tối kia ở Luân Đôn, hắn đối với cô là thật tâm, thì ra tất cả đều là giả vờ!
“Như
vậy,những ngày ở Anh quốc thì sao?”Giọng nói của Ôn Hinh có chút rét
run,cô cố chấp mà lại khát khao chống lại con ngươi màu lam của hắn, cô
muốn một đáp án, một cái đáp án có thể cho cô hết hy vọng.
Mạc Tư Tước
nghiêng mặt, không vết tích rút cánh tay của mình trên người Doãn Vân
Tuyên về, sau đó tiến lên một bước,bong đen phủ lên thân thể của cô ,
đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn nâng cằm của cô, một con ngươi màu lamsâu
như lốc xoáy, xung quanh đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, ngay cả Doãn
Vân Tuyên trở nên khẩn trương, cô ta không xác định, không có tin tưởng, chính là người đàn ông này lại cho cô một tin vui như vậy.
“Cô thật là
ngây thơ!” Tay Mạc Tư Tước đột nhiên buông xuống, bắt được cổ tay mang
vòng của cô , con ngươi lam thâm thúy hướng về con ngươi tĩnh lặng cuả
cô, cười hỏi, “Hôm nay là lễ đính hôn của tôi và Doãn Vân Tuyên , tin
vui này có đủ lớn hay không ?”