“Anh dẫn em
đến một nơi!” Doãn Thiên Kình vén sợi tóc của cô, sau đó đứng lên vào
phòng thay một bộ quần áo, lúc đi ra , tay đã dắt Ôn Hinh ra khỏi biệt
thự.
Mộ viên, Ôn
Hinh nhìn người đàn ông bên cạnh giấu vẻ mặt đau xót ở sâu trong nội
tâm, cô thấy rõ hình cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trên bia mộ.Ôn Hinh đột
nhiên nhớ tới Doãn Thiên Kỳ đã từng nói với cô một câu kia.
Đại ca đã từng hại chết một cô gái!
Cô gái kia chính là cô gái nằm ở đây sao?
Ôn Hinh yên
tĩnh đứng ở bên cạnh hắn, Doãn Thiên Kình cong thân thể, đưa tay đặt một bó hoa hồng trắng xuống, sau đó nửa thân thể ngồi xổm xuống, ngón tay
thon dài chậm rãi xoa lên mộ bia lạnh băng.Trong hình là một cô gái cực ký xinh đẹp, Ôn Hinh nhìn ánh mắt của cô, bị đôi đồng tử thâm thúy màu xanh hấp dẫn mà kìm lòng không được .
“Khả Khả,anh
tới thăm em …” Con ngươi của Doãn Thiên Kình tĩnh lặng chợt nhộn nhạo
làn sóng, lúc đang nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người còn trẻ tuổi
kia, trong lòng của hắn có tội ác .
Ôn Hinh lẳng lặng đi tới bên cạnh, nghiêm túc nhìn Doãn Thiên Kình nói với không khí,trò chuyện với cô gái kia.
Doãn Thiên
Kình như vậy cô chưa từng thấy qua , trên khuôn mặt hắn tái nhợt toát ra vẻ bi thương, mắt ửng đỏ, không nhúc nhích vẫn duy trì cái kia tư thế,
thanh âm chân than dịu dàng như vậy, Ôn Hinh nghe được cũng chỉ có hai
chữ, Khả Khả, là tên của cô gái đó sao?
Quả thật là
cô gái động lòng người! cô nghĩ thầm, một cô gái hoàn mĩ như vậy, mới là người trong lòng anh hai trân quý yêu thương nhất?
Thời gian
từng giây từng phút trôi qua, Ôn Hinh đứng xa xa nhìn một bức tranh xinh đẹp kia.Một người đàn ông tuấn mỹ bận áo trắng như tuyết ngồi xổm trước bia mộ lạnh băng, gió nhè nhẹ thổi qua, hoa bồ công anh rơi xuống đầy
đất như là ánh mắt thiếu nữ, triền miên, lưu luyến…
Trên vai Ôn
Hinh Cũng dính một mảnh hoa bồ công anh, cô vừa muốn lấy tay phủi đi, đã có một đôi bàn tay to vì cô phủi đi màu trắng trên vai.
Doãn Thiên
Kình theo thói quen dắt tay cô đi, lúc Ôn Hinh trầm mặc đi theo phía sau hắn , hắn đột nhiên dừng bước, xoay người, đem Ôn Hinh ôm lấy ngồi ở
đằng sau, sau đó lên xe.
Ôn Hinh cầm lấy tay vịn, quan sát đến hắn vẻ mặt lo lắng , trong lòng của cô không hiểu có một chút vị chát.
Doãn Thiên
Kình cũng không vội vã lái xe, mà là đốt một điếu thuốc đặt ở miệng hút
hai cái, dáng vẻ hắn hút thuốc rất u buồn. Ôn Hinh nhìn ra được đáy mắt
hắn có phần bi thương, là bởi vì cái người con gái tên là Khả Khả kia
sao.
“Hinh nhi…”
Doãn Thiên Kình dùng sức ho khan hai tiếng, sau đó khép hờ mắt, lúc lại
mở mắt ra , do bị sặc thuốc Ôn Hinh nghe được giọng nói hắn hơi khàn
vang lên, “Năm năm trước, có một cô gái mang thai con của anh, thế nhưng anh lại hại chết cô ấy!”
Doãn Thiên
Kình nói thật bình tĩnh, vẻ mặt vô cùng tái nhợt đã không có cảm xúc
gì,năm năm sau, hắn có thể tâm bình khí hòa ở trước mặt cô vạch trần vết sẹo của mình, đó là việc duy nhất hắn làm sai ở kiếp này.
Ôn Hinh bởi
vì khiếp sợ, một đôi con ngươi êm dịu trừng lớn hơn nữa,một đôi con
ngươi màu đen lấp lánh tỏa sáng nhìn chăm chú vào hắn, ngực phập phồng , cẩn thận hé ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập khó tin.
” Khi cô ấy
biết anh lúc đó anh mới mười bảy tuổi, chênh lệch tuổi tác như vậy,anh
không muốn làm tổn thương cô, nhưng là cô cố chấp cùng nhiệt tình làm
cho anh không thể chống đỡ được, vì thế ta phạm vào một sai lầm chí
mạng…” Doãn Thiên Kình chậm rãi nói đến cảnh năm năm trước làm sao quen
biết Mạc Khả Khả.