Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Chương 9: Tên đàn ông vô sỉ



Giọng của hắn cũng giống như mấy người đàn ông khác,cho dù hai mươi năm qua cô nghe rất nhiều hai chữ đó,lúc này cô lại cảm thấy tên của mình từ miệng hắn phát ra cũng dễ nghe như vậy.

Nhưng mà tên đàn ông kia ở nơi nào cũng làm cho cô cảm thấy xấu hổ!

Không chờ hắn đuổi theo, Ôn Hinh cũng thầm tự hỏi mình vì sao hắn có thể biết tên của cô,nhớ đến nụ hôn vừa rồi cô sờ lên hai má đang nóng của mình chạy nhanh về phía trước.

Đi ra khỏi bệnh viện, trên cánh tay truyền đến một cảm giác mát rượi, cô mới thấy được thì ra bầu trời bắt đầu một trận đổ mưa.

Ôn Hinh không quan tâm lắm giơ hai tay che lại đỉnh đầu chuẩn bị vọt vào màn mưa, phía sau có một lực mạnh giữ chặt lại cô,mùi vị bạc hà tươi mát liền xông vào mũi.

Hết sức kỳ quái, bọn họ mới gặp mặt mới hai lần, cô thế nhưng cũng cảm giác được hơi thở đặc biệt trên người hắn mang theo mùi vị mị hoặc hơi bất lưu thần, có thể đem người ta cắn nuốt.

“Cô chạy nhanh như vậy làm gì?”Mạc Tư Tước ngón tay lướt qua gò má bị cô đánh,hắn không nghĩ tới trên đời này còn có đàn bà dám tát hắn, nếu bị đám thái tử xấu kia biết nhất định sẽ cười đến rụng răng.

Hắn là hoàng thái tử dạng gì mà đàn bà cũng không thu phục được,chẳng qua mèo hoang nhỏ trước mắt hắn lúc này dường như cả người đều mọc gai.

“Anh lôi kéo tôi làm cái gì?” Ôn Hinh tức giận trừng mắt nhìn hắn, trong bệnh viện lui tới vài người bởi vì trời đang đổ mưa cho nên cũng không có ai chú ý đến họ.

“Lên xe,tôi đưa cô đi!” Mạc Tư Tước vừa dứt lời chiếc xem Maybach màu đỏ như lửa đã dừng trước mắt hai người bọn họ,Ôn Hinh nhận ra chiếc xe này chỉ qua là không nhớ chủ nhân nó.

“Không cần,với lại tôi không quen với anh!”Tuy cô bệnh nặng mới khỏi nhưng trên người vẫn còn sức tự đi, chỉ là ở trước mặt Mạc Tư Tước chưa có ai dám ngỗ nghịch với hắn.

“Tại sao lại không muốn lên xe ?”Mạc Tư Tước buông lỏng tay cô ra,Ôn Hinh nhấc chân liền cho hắn một cước,Mạc Tư Tước không ngờ tới cô có chiêu này ngũ quan tuấn mỹ nhất thời kích động tức giận, “Cô gái này đúng là không biết tốt xấu!”

“Anh là người hạ lưu vô sỉ, Giản Ny thật sự là mắt bị mù mới có thể coi trọng anh!”Ôn Hinh không chút nhượng bộ, trước đó chính mắt cô thấy những hành vi xấu ca của hắn tự đáy lòng cô bài xích chán ghét hắn.

“Tôi hạ lưu vô sỉ?”Mạc Tư Tước cười nhạo một tiếng, sau đó nhân lúc Ôn Hinh không có phòng bị hắn cưỡng chế ôm chặt eo của cô, một tay đè lên cái ót của cô,nhìn đôi môi bị sưng đỏ của cô hắn tức giận hôn mạnh xuống.

“A . . . . . a. . . . . .” Ôn Hinh bị hắn xiết rất chặt ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn,lưỡi cô bị hơi thở nam tính của hắn bao lấy,cô đẩy hai hai tay vào ngực hắn muốn thoát ra.

Tên đàn ông trời đành này lại một lần nữa cường hôn cô!

“Như vậy mới gọi vô sỉ hạ lưu, hiểu chưa?”Mạc Tư Tước buông ra là lúc đầu lưỡi ám muội liếm qua khóe môi cô,Ôn Hinh cảm thấy vô cùng ghê tởm, phản xạ có điều kiện giơ lên một cánh tay lại bị Mạc Tư Tước rất nhanh bắt được.

“Cô gái,đừng nữa khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, lên xe!”Mạc Tư Tước kiêu căng dương cằm, hắn có thói quen ra mệnh lệnh,thói quen người khác phải phục tùng hắn nhưng mà cô là ai,cô là Ôn Hinh!

“Nằm mơ!” Ôn Hinh đột nhiên giơ lên cánh tay còn lại lên, bạt tai giống như sét đánh phóng thẳng lên má hắn,nhìn hắn khuôn mặt tuấn tú hai bên má in đậm năm ngón tay Ôn Hinh mới cảm thấy trong lòng bớt giận một chút.

“Những thứ đó bà cô này không cần,anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, khốn kiếp!” Ôn Hinh đẩy hắn ra,cô không muốn ở cùng tên đàn ông này một phút nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.