Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 72



Ách, nhìn nụ cười của Lăng Thánh Quân, cô cảm thấy người đàn ông này hình như cũng không lớn tuổi lắm. Hình như.... ngoài 20 sao?

"Giám đốc Lăng, ta nhiều chuyện hỏi anh một câu riêng tư là anh bao nhiêu tuổi rồi?

Chân mày nhíu một cái, hằng ngày, Lăng Thánh Quân ghét nhất người khác hỏi tuổi mình, hiện giờ, hắn chỉ đành lúng túng nói: "18."

Trong chốc lát, một trận choáng váng ập vào đầu cô.

Má ơi, vậy mà tìm một người con trai 18 tuổi làm giám đốc?

Có điều là, mình cũng mới 18 tuổi, tuổi càng nhỏ thì suy nghĩ càng it, không giống với Dạ Thiên Ưng kia, tâm địa gian trá!

"Thế nào? Xem thường tôi nhỏ tuổi đúng không? Cô cũng không phải cũng 18 tuổi hay sao?!!"

Lăng Thánh Quân không nhịn được cắt dứt suy nghĩ của cô, nhanh chóng lắc đầu một cái: "Không, tôi không phải có ý đó, chỉ là..." Thoáng ngạc nhiên, cô chợt nhớ ra cái gì đó: "Anh...làm sao anh biết tôi cũng 18 tuổi?"

"Ách........" Nếu như nói hắn điều tra tư liệu trước, thì nhất định sẽ bị nghi ngờ. Cuống cuồng hắn chỉ đành phải thuận miệng nói qua loa: "Xem dáng người cô là có thể đoán ra."

"Vậy sao........." Ngô Hiểu Dao ơi là Ngô Hiểu Dao, mày đúng là 18 tuổi, cũng không đến nỗi ngu ngốc đến trình độ này hay sao? Như thế nào lại bị người cùng tuổi lừa gạt.

Không do dự cười cười, cô thản nhiên nói: "Chúng ta bằng nhau, tôi còn gọi anh là giám đốc Lăng sao."

"Cứ tùy thích, tên gì cũng được."

Xoay người, Lăng Thánh Quân ngồi xuống ghế, nghiêm túc hỏi cô tới có ý gì: "Cô tới tìm tôi có chuyện gì sao?"

Ngô Hiểu Dao mới nãy còn đề phòng trong lòng nhưng giờ phút này liền buông lỏng, trong lòng có cảm giác thân thiết an toàn: "Giám đốc Lăng, thật ra tôi tới tìm anh để tố cáo!"

"Tố cáo?" Lăng Thánh Quân vui vẻ ra mặt, đoán chừng cô tố cáo không ai khác chính là Dạ Thiên Ưng đang trong phòng kia: "Tố cáo người nào vậy?"

"Chính là.........chính là Dạ Thiên Ưng đó!"

Quả nhiên!

Kìm chế cảm xúc sục sôi trong lòng, Lăng Thánh Quân giả vờ như đắn đo chốc lát: "Nhưng tại sao cô lại tố cáo hắn?" Nói đến đây, ánh mắt sắc bén của anh ta không quên liếc về phía phòng Dạ Thiên Ưng.

"Bởi vì......... bởi vì........" Lúng túng nhíu mày một cái, cô ấp a ấp úng hé miệng nói: "Mới nãy......anh ta ở trong thang máy....."

"Như thế nào? Như thế nào?" Lộ đuôi hồ ly ra ngoài, hai tròng mắt Lăng Thánh Quân tràn đầy ánh lửa, nóng lòng muốn biết mọi chuyện trong thang máy.

"Anh ta.........anh ta mới hôn tôi trong thang máy, hơn nữa còn hăm dọa tôi, muốn tôi hôn anh ta phải có cảm giác, nếu không sẽ không bỏ qua cho tôi!"

"Phanh" một tiếng, theo lời nói của cô rớt xuống, chỉ nghe trong phòng truyền đến âm thanh không hài hòa.................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.