''Nghe nói gì chưa?, biệt thự số bốn ở khu Đông đã được bán đi rồi''
''Thật hả? Cái nhà ma đó mà có người mua sao? Bộ không sợ mình chết trong đó lúc nào không hay à?''
''Chính xác trăm phần trăm, tôi đã hỏi về căn nhà này rồi, nhưng mà hình như người mua còn chưa dọn đến, cũng không biết là ai mua, mà chắc họ cũng chẳng biết lúc trước ở đây xảy ra chuyện gì, nếu không thì chẳng dại mà mua, ai có thể đánh cược tính mạng của chính mình chứ?''
...
Cuối xuân đầu hạ, bầu trời Dung thành lất phất bông liễu* bay tựa tuyết trắng, đẹp thì có đẹp nhưng cũng vô cùng phiền phức. Kiều Ngộ An vừa tan tầm rời khỏi bệnh viện, mới bước xuống xe đã bị một nùi bông liễu táp vào mặt, anh hắt hơi hai cái, kéo khẩu trang lên rồi chạy nhanh về phía khu Đông
*Bông liễu bay nhìn như này nè
Cre ảnh: zhihu
Lúc này đã là buổi trưa, cô bảo mẫu làm việc ở biệt thự bận rộn cả buổi sáng, bây giờ mới có chút thời gian nhàn rỗi hiếm hoi nên tụ tập ở cái đình nhỏ để buôn dưa lê. Lúc Kiều Ngộ An đi ngang qua không khỏi vểnh một tai lên nghe ngóng, không ngờ nghe được chuyện về căn biệt thự số bốn ở khu Đông.
Cũng không biết là chị gái Khương Chanh của anh có biết chuyện này không.
''Cậu ơi cứu connnnnn!'' Kiều Ngộ An vừa bước vào cửa nhà đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Khương Tiểu Mễ, anh ngẩng đầu nhìn thì thấy Khương Chanh đang ấn Khương Tiểu Mễ lên đùi, bắt cô bé ăn món rau mà nó không thích.
''Con tìm nhầm người rồi đó.'' Kiều Ngộ An không thèm để ý mẹ con họ, thay dép mang trong nhà rồi bước tới: ''Lúc cậu còn nhỏ bị mẹ con đánh còn dữ hơn con nhiều, chấp nhận đi, ăn rau tốt cho cơ thể lắm, lời khuyên từ bác sĩ khoa nhi đấy nhé. Nghe lời cậu, an phận làm đứa trẻ ngoan đi"
Khương Chanh là chị em cùng mẹ khác cha với anh, lớn hơn anh tám tuổi. Chị nuôi anh từ nhỏ nên tất nhiên số lần bị đòn của Kiều Ngộ An cũng không ít.
''Cậu không cứu con, con sẽ nói cho ông bà ngoại biết chuyện cậu với chú Doãn chia tay!''
Kiều Ngộ An đang định vào phòng tắm, nghe câu này thì thình lình dừng bước, vẻ mặt không tin nổi quay đầu nhìn Khương Chanh:
''Chị à, chị đã nói gì với con bé vậy?''
''Mẹ con nói hết cho con biết rồi, cậu mà không cứu con á, bây giờ con gọi điện...'' Khương Tiểu Mễ chưa kịp nói xong đã bị Khương Chanh nhét rau xanh vào miệng rồi mắng: 'Khương Tiểu Mễ, con nói nhiều quá đi''
Kiều Ngộ An: ''...Cậu cũng muốn cứu con, nhưng mà chậm mất một bước rồi''
Khương Tiểu Mễ bò xuống khỏi người Khương Chanh, trừng mắt liếc Kiều Ngộ An một cái rồi chạy lên lầu, Kiều Ngộ An dặn nó:
''Ê, đừng có mà nói với ông bà ngoại, nếu không cậu nhân lúc mẹ con đi công tác sẽ ép con ăn rau xanh mỗi ngày luôn''
Khương Chanh nghe vậy thì cười: ''Nó không méc đâu, nó thương em lắm mà''
Đúng là thương thật, Khương Tiểu Mễ mất cha lúc mới 4 tuổi, Kiều Ngộ An đối với con bé giống như cha vậy, tuy con bé thường xuyên nói chuyện không biết lớn nhỏ với Kiều Ngộ An nhưng cũng sẽ không tuỳ tiện mách lẻo chuyện riêng của anh.
''Lần này chị đi công tác bao lâu?'' Kiều Ngộ An vừa rửa tay xong thì trở về ngồi ghế sofa hỏi Khương Chanh.
Kiều Ngộ An vốn không ở biệt thự của khu này, đắt quá mua không nổi. Tuy Khương Chanh là phú bà vung tiền như rác mua hẳn ba căn, còn cho anh đứng tên một căn, nhưng mặt Kiều Ngộ An không dày đến mức để chị gái mua nhà cho mình ở.
Hôm nay đến đây là bởi vì Khương Chanh phải đi công tác, không có ai trông chừng Khương Tiểu Mễ nên mấy ngày vắng mẹ này phải nhờ tới anh chăm sóc cô bé.
"Chắc là khoảng một tuần" Khương Chanh đi tới ngồi cạnh Kiều Ngộ An: "Nói em nghe chuyện này nè"
"Vừa hay em cũng có chuyện muốn hỏi chị."? Kiều Ngộ An cười cười: "Chị nói trước đi"
"Tối qua Tiểu Mễ đi chơi về nhà còn cầm theo một trái chuối"
Đem chuối về nhà thì là chuyện bình thường, nhưng mà chủ thể là Khương Tiểu Mễ thì chắc chắn bất thường.
Kiều Ngộ An kinh ngạc nhìn Khương Chanh: "Mang về từ biệt thự số bốn hả?"
Khương Chanh gật đầu.
Khu biệt thự này có tên là "Bốn Mùa Nhập Mộng", giống như tên gọi, toàn bộ khu biệt thự được chia thành bốn phân khu theo mùa, mỗi khu có một nét đặc trưng riêng biệt của một mùa, cứ bốn hộ gia đình một khu mà sống.
Ba căn biệt thự mà Khương Chanh mua đều nằm ở khu Đông, chỉ còn duy nhất một căn số bốn không đứng tên chị bởi ở đây từng xảy ra liên tiếp 2 vụ án mạng, mọi người đều không dám đến gần căn biệt thự này nên nó đã bị bỏ hoang từ lâu. Mà Khương Tiểu Mễ ngày nào cũng cứ sau mười giờ rưỡi tối sẽ trèo từ cây tùng bên cạnh biệt thự số bốn lên mấy căn gác nhỏ rồi ở trong đó tận mấy tiếng đồng hồ.
Đã ba năm như vậy rồi.
Khương Tiểu Mễ bị rối loạn đa nhân cách, ban ngày hoạt bát đáng yêu, người gặp người thương hoa gặp hoa nở, đêm đến lại hoá thành một người hoàn toàn khác, lạnh lẽo âm u đến đáng sợ.
Nó bị bệnh như thế đã ba năm, nhưng mà đem đồ về nhà thì chưa thấy bao giờ.
"Chuyện em muốn nói với chị cũng là chuyện về căn biệt thự số bốn đó" Kiều Ngộ An nói: "Hình như nó được bán đi rồi"
Khương Chanh khẽ nhíu mày, chị từng vô số lần muốn mua căn biệt thự số bốn đó rồi đứng tên mình, nhưng đều bị từ chối, bây giờ lại bị người khác mua mất, không phải chị tham lam, chỉ là chị lo cho Khương Tiểu Mễ thôi.
Kiều Ngộ An biết chị đang lo lắng điều gì, im lặng một chút rồi lên tiếng: "Để tối nay em đi với Tiểu Mễ qua đó xem thử"
...
Mười giờ rưỡi đêm, cả khu cực kì yên tĩnh, đặc biệt là khu Đông, chỉ có thể nghe được tiếng gió, tiếng côn trùng và lá cây bị gió thổi xào xạc. Kiều Ngộ An đứng đó, nhìn căn biệt thự số bốn dưới ánh đèn đường mờ ảo, trông âm trầm đến kì lạ.
Bức tường bao quanh đổ nát hết một nửa, cỏ dại mọc um tùm, sơn tường bị tróc nham nhở, xung quanh cho thấy nơi đây đã bị bỏ bê đến hoang tàn, ngay cả đèn đường bên cạnh cũng hỏng hóc mất vài cái. Anh đứng đây một lúc cũng không nhìn thấy tí xíu ánh sáng nào từ trong nhà.
Anh cứ tưởng chủ mới của căn biệt thự đã dọn tới rồi, nhưng bây giờ nhìn vậy thì chắc chưa tới ha.
Không ai muốn sống trong cái nhà thế này đâu.
Lúc cách đó có tiếng bước chân rất khẽ, Kiều Ngộ An thoáng nhìn đồng hồ đeo tay, mười giờ ba lăm phút.
Có khác gì Khương Tiểu Mễ lúc trước đâu.
Kiều Ngộ An nhìn Khương Tiểu Mễ bước ra từ chỗ tối, cả người con bé bận bồ đồ trắng toát còn tóc thì xoã dài bù xù, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm. Nói thật là với cái khung cảnh âm u tồi tàn lại còn đứng kế bên cái biệt thự dính lời nguyền này, đổi lại là người khác chắc đã sợ đến đăng xuất khỏi trái đất những mấy lần, nhưng Kiều Ngộ An thì suốt ba năm qua đã thấy không biết bao nhiêu lần, nói chung là cũng quen rồi.
Khương Tiểu Mễ không hề phát hiện ra vị cậu ruột đang theo dõi mình, cứ như thói quen đi thẳng vào sân biệt thự số bốn, nhanh nhẹn trèo lên cây tùng kế bên nhà chính rồi phóng xuống căn gác mái nhỏ.
Chờ nó vào gác mái nhỏ rồi, Kiều Ngộ An cũng đi theo.
Thật ra trừ giai đoạn đầu Khương Tiểu Mễ mới phát bệnh, bình thường Kiều Ngộ An không lên theo nó làm gì, nhưng lần này bắt buộc phải lên.
Gần ba năm không trèo cây, Kiều Ngộ An lóng ngóng tay chân cực kì. Dù cây thông này khá dễ leo, nhưng anh trèo cũng không thuận lợi chút nào, lúc đang hành sự còn bất cẩn làm trầy cánh tay và mặt, đau quá trời luôn.
Vậy là còn tốt chán, lỗi kĩ thuật tí thôi, nhưng ai mà có dè đâu, lúc Kiều Ngộ An dẫm lên một cành cây rắn chắc rồi bước lên gác mái lại thình lình thấy gương mặt hung ác nham hiểm của Khương Tiểu Mễ xuất hiện ngay cửa sổ.
Kiều Ngộ An bình thường gan dạ lắm, nhưng đối diện với màn jumpscare bất ngờ này cũng giật mình xém rớt mất nửa cái mạng, nếu không phải anh nhanh tay lẹ mắt túm lấy cành cây trên đầu thì chắc cũng té xuống đất từ tầng 2 rồi siêu thoát luôn.
''Khương Chanh'' Kiều Ngộ An mở miệng: ''Đã lâu rồi em không gặp chị, em muốn ở cùng chị một lúc, sẽ không làm phiền chị cũng không đi lung tung, được không?''
Không biết tại sao, một nhân cách còn lại của Khương Tiểu Mễ lại tự cho rằng mình là Khương Chanh. Tuy rằng tính tình chẳng giống Khương Chanh hàng thật chút nào, nhưng nó lại tự khẳng định mình là Khương Chanh, và nhân cách này cũng đối xử với Kiều Ngộ An y hệt cách đối xử của chị gái với em trai mình.
Kì thực ngoài đời Khương Chanh rất thương Kiều Ngộ An, cho nên ''Khương Chanh'' trước mắt này cũng không đụng đến tình cảm vốn có của chị em họ, nghe Kiều Ngộ An nói vậy thì lẳng lặng xoay người về gác mái.
Kiều Ngộ An đang túm cành cây trên đầu lúc này mới thở phào, cẩn thận bước chân vào gác mái.
Chỗ này hiện tại so với căn gác Kiều Ngộ An nhìn thấy lúc trước chẳng có gì thay đổi. Chỗ góc phòng là cả nùi búp bê bị hư chất đống, con thiếu tay, con thiếu chân, con không có mắt, có con bị rách được khâu lại.
Túm cái váy lại là mấy con búp bê này nhìn quỷ dị hết sức, ban đêm ban hôm gặp cái cảnh này chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Nhưng Khương Tiểu Mễ không mảy may sợ sệt chút nào, ừ cũng đúng, ai lại đi sợ tác phẩm do chính mình tạo ra?
Chính xác thì cái mớ búp bê thân thể không toàn vẹn này là chính tay Khương Tiểu Mễ làm, mà lúc này cô bé đang ngồi một góc tiếp tục công việc ''tạo tác phẩm'' của mình với một con búp bê bị mất tay phải.
Biểu cảm tàn nhẫn, xé xác con búp bê tựa như nó là kẻ thù của mình vậy.
Kiều Ngộ An không bất ngờ mấy trước loạt hành động của Khương Tiểu Mễ, anh nhìn cô bé một lúc rồi rời mắt bắt đầu nhìn dáo dác bốn phía, không có gì đặc biệt, cũng không có dấu vết của người ở, vậy quả chuối mà Khương Tiểu Mễ cầm về là từ đâu mà ra?
Kiều Ngộ An ê ẩm cả người, không biết đã bị thương ở đâu rồi. Đã lỡ đến đây, vậy thì anh cũng không vội về, đành ngồi xếp bằng cạnh cửa sổ gác mái, dựa vào vách tường, chờ đợi cái người căn bản không tồn tại kia.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, mấy vết thương của Kiều Ngộ An đau nhói, nhưng chỗ này vẫn chẳng có chuyện kì quái nào diễn ra cả. Lúc anh đang cảm thấy hôm nay đến đây có lẽ là vô ích rồi, định đứng lên phủi mông về nhà thì bên ngoài gác xép bỗng có tiếng bước chân lên cầu thang gỗ lọc cọc.
Mà Khương Tiểu Mễ nãy giờ đang không màng thế sự chăm chú vào mấy con búp bê bỗng dừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.